Chương 27: Mẹ kế

Ba tôi đã cưới một người mẹ khác khi tôi vừa tròn 12 tuổi, và nói thẳng một điều bà ta không hề ưa tôi. Bà ta coi tôi như cái gai trong mắt, chỉ muốn dùng kìm nhổ đi thôi.

Và tôi cũng vậy. Tôi biết chắc một điều rằng: "Bà ta là loại phụ nữ xấu xa".

Còn ba tôi thì sao nào? Ba lúc nào cũng nghe lời mật ngọt bởi người phụ nữ độc ác, mỉm cười với lớp mặt nạ xảo trá. Ba lắng nghe lời tôi nói thậm chí ba còn vứt bỏ ngoài tai.

Tôi đã từng rất nhiều lần bà ta cũng một gã đàn ông khác quấn quýt nhau trong phòng. Tiếng thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm của bọn họ hòa quyện một cách ghê tởm. Đáng tiếc bà ta không yêu ba tôi.

Trước mắt tôi, hình ảnh của hai người trần như nhộng ôm ấp nhau, khiến tôi càng ghê tởm hơn bao giờ hết. Đúng hơn bọn họ là rác rưởi.

Sau khi cuộc vui tàn, bà ta tỏ ra vẻ mặt yêu thương đối với ba tôi. Ba tôi bị bà ta dắt mũi như thằng hề. Bà ta nhất định phải trả giá, đúng phải trả giá những việc làm của mình.

Vào một ngày thứ bảy đẹp trời, bà ta lại hẹn gặp với tình nhân của mình. Khi bọn họ âu yếm nhau trong phòng bếp, tôi đã dí con dao vào tay của bà ta. Một nhát, hai nhát, ba rồi bốn, bà ta không ngừng đâm vào thân thể của gã đàn ông. Máu tươi đỏ bắn lên mặt bà ta, chiếc váy nửa hở nửa kín loang lổ vết máu. Vết đâm trên người gã bẫy nhầy vì đâm quá nhiều, gã gục xuống trên đẫm máu. Tôi dùng bàn tay của bà ta cứa vào cái cổ của gã. Phải cho hắn chết thật khó coi. Xong một người...

Đôi bàn tay bà ta run rẩy mất sức, bà ta cố ném con dao đi thật xa nhưng không thể. Tôi cầm đôi bàn tay của bà, từ từ đặt giữa ngực. Mặc cho bà ta gào thét, tôi nhắm thật chuẩn, một phát đâm mạnh.

Đúng là máu của những kẻ bẩn thỉu hòa vào thật tanh hôi. Tôi muốn bà ta tự chính bản thân mình moi tim ra trước mặt tôi. Ngực bà ta có vết đâm thật to, thật rộng có thể thấy được những thứ bên trong. Xong hai người.

Ba tôi trở về cùng với nụ cười hạnh phúc, nhưng khi mới bước chân vào căn bếp nó đã biến mất. Tôi thấy rõ trước sự bàng hoàng của ba mình, khinh hãi hiện rõ trong đôi mắt đầy nếp nhăn.

Cuối cùng tôi cũng được an nghỉ rồi. Tôi nhìn vào thân xác mình trong cái thùng đông lạnh đang sắp thối rữa.