Dương Phàm nhanh nhẹn tựa như con vượn chẳng mấy chốc đã trèo được lên thành. Vừa lên tới nơi đã nhìn thấy hai gương mặt đang cười.
Một là Uyển Nhi đang cười dịu dàng, một là của Mã Kiều đang cười thật anh tuấn.
Dương Phàm chỉ nhìn qua gương mặt của bọn họ. Lúc này không phải là lúc thương nhớ yêu thương. Ngay sau đó hắn nhìn thấy Hoàng thượng, Hoàng hậu và An Nhạc Công chúa.
Lý Hiển đang cười vui mừng, tuy chỉ có một mình Dương Phàm lên thành nhưng đã khiến cho hắn cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Vi Hậu và An Nhạc trông cũng đều khổ sở như Lý Hiển. Bọn họ chỉ búi tóc đơn giản đằng sau gáy, nhưng bọn họ cũng vui mừng hệt như vậy. Mặc dù An Nhạc có rất nhiều thù hận mà ân oán với Dương Phàm nhưng lúc này, trong giây phút nguy hiểm đến tính mạng như thế này thì mọi chuyện trở nên vô cùng đơn giản.
Lý Hiển túm lấy Dương Phàm, kích động nói:
- Dương đại tướng quân, cuối cùng thì ngươi cũng tới. Vạn Kỵ đâu? Vạn Kỵ vẫn đang ở bên ngoài sao?
Dương Phàm nói:
- Xin Bệ hạ đừng lo lắng, Huyền Vũ Môn kiên cố không dễ bị đổ, bọn chúng nhất thời không thể nào lên được thành. Cho tới nay thần vẫn chưa biết rõ kẻ nào làm phản. Thần chỉ biết trong Vạn Kỵ quân đã có một tên tướng lĩnh ăn trộm lấy Binh phú mà lãnh đi hai cánh quân. Thần chỉ e là vội vàng điều quân tới sẽ làm rối loạn không phân được quân địch và quân ta. Chính vì thế nên thần lãnh một cánh quân đến Huyền Vũ Môn để thăm dò tình hình, quân Vạn Kỵ ở trong doanh trại trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Nay thần đã biết Bệ hạ người đang ở đây, sẽ ngay lập tức truyền người đi báo tin quân Vạn Kỵ sẽ nhanh chóng đến chi viện Huyền Vũ Môn!
Lý Hiển nghe vậy bèn gật đầu:
- Tốt, tốt, tốt lắm. Sự an nguy của ta xin giao lại cho Dương tướng quân.
Dương Phàm quay đầu hỏi Mã Kiều:
- Tình hình dưới thành thế nào rồi?
Mã Kiều nói:
- Lần lượt kéo đến rất nhiều cánh quân, đều là quân phản loạn, nhưng thủ lĩnh của bọn chúng vẫn chưa lộ diệnh, cũng không rõ ai là kẻ cầm đầu. Ngoài ra thì Lý Cảnh Nhân, Hữu Vũ Lâm tướng quân cũng đã thông lĩnh một cánh quân đến chi viện đã giàn trận ở hai bên cổng vận binh.
Dương Phàm vội vàng chạy ra bên tường thành nhìn xuống dưới, dưới chân thành đuốc lửa đông đúc lấp lánh. Quân phản loạn tập trung đông đúc đang dàn trận chỉnh tề. Dương Phàm cau mày suy nghĩ, trên thành Huyền Vũ Môn chỉ có hơn một trăm người, cánh quân của Lý Cảnh Nhân không rõ là sẽ cầm chân địch được bao nhiêu lâu. Huyền Vũ Môn tuy là kiên cố khó đổ nhưng thế gian này nào có không đánh đổ được tường thành. Chỉ e là Vạn Kỵ quân chưa kịp đến cứu viện thì đã bị quân địch đánh từ dưới đánh lên rồi. Vậy thì thật quá nguy hiểm!
Dương Phàm lặng người tập trung suy nghĩ một lúc rồi nói với Lý Hiển:
- Bệ hạ, binh mã của thần đến đây ắt sẽ bảo vệ được Bệ hạ.
Lý Hiển gật đầu đồng ý tựa như gà con mổ thóc liên hồi:
- Được, được, được.
Dương Phàm đột ngột chuyển hướng nói:
- Nhưng quân thủ thành không nhiều, nếu như quân phản loạn vẫn quyết công kích thành, tướng sĩ vẫn quyết thề chết chiến đấu tới cùng. Nhưng Bệ hạ người, Hoàng Hậu và Công chúa điện hạ đâu có thể bị tổn hại đến ngọc thể. Để đảm bảo an toàn, thần cho rằng nên tìm cách cầm chân bọn chúng chờ cho đến khi quân Vạn Kỵ đến chi viện.
Lý Hiển vội vàng nói:
- Dương tướng quân có kế sách gì chăng?
※※※※※※※※※※※※※※※※�� �※※※※※※※※
Lý Trọng Tuấn xông tới chân thành, nghe nói Phụ hoàng, Mẫu hậu và An Nhạc đang ở trên Huyền Vũ Môn thì bất giác lại trở nên nghi ngại.
Căn cứ theo kế hoạch ban đầu của gã thì sau khi phát binh làm loạn đánh vào nội cung, giết chết Vi Hậu và An Nhạc Công chúa, sau đó gã sẽ “Xin chịu tội” với Phụ hoàng. Cứ lấy lý do là giết gian thần, tới lúc đó có thỉnh tội cũng không nề hà gì. Gã cũng muốn bắt chước ông nội của gã là Lý Thế Dân năm xưa cũng phát động loạn Huyền Vũ Môn, rồi sau đó lại thỉnh tội với Lý Uyên. Cho dù Lý Uyên có muốn trị tội nhưng cũng còn có khả năng để trị tội hay không?
Kết quả là sự tình lại xảy ra ngoài dự tính của gã, việc đánh chém để xông vào cung đã làm lãng phí một khoảng thời gian khiến cho Phụ hoàng cùng với Hoàng hậu và An Nhạc chạy được lên thành Huyền Vũ Môn lại có binh mã bảo vệ bên cạnh. Lúc này Lý Hiển không nằm trong tay gã, khiến cho gã quả thật do dự khi hạ lệnh công thành.
Lý Trọng Tuấn cho mời bọn Lý Đa Tộ, Lý Thiên Lý, Sa Trá Trung Nghĩa, Lý Tư Xung, Độc Cô Húy Chi lại để họp bàn đối sách. Lý Đa Tộ vì muốn giúp cho Thái tử làm phản thành công mà mất đi cả tính mạng của con rể rồi, ông ta đương nhiên chủ trương công thành. Lý Thiên Lý thì lại cho rằng nên dọa cho Hoàng thượng sợ hãi giao nộp Vi hậu và An Nhạc. Không nhất thiết phải đẩy phụ tử bọn họ vào con đường cùng không nhận được mặt nhau nữa. Điều đó có lợi cho việc cầm chính sau này của Lý Trọng Tuấn.
Sa Trá Trung Nghĩa và Độc Cô Húy lại có chút lưỡng lự thấy cả hai cách đều đúng. Bọn chúng cho rằng làm thế nào cũng được, chỉ cần để cho Lý Trọng Tuấn đăng cơ, từ nay về sau bọn chúng có thể ngẩng mặt cao đầu, đứng trên vạn nguời.
Lý Thừa Huống và Lý Tư Xung cũng chủ trương công thành. Lý Thừa Hướng nhận thấy chỉ còn cách chiến thắng có vài bước chân thì nóng lòng muốn được công thành, nóng lòng ngay lập tức lập công.
Đánh trận thần tốc thế nhưng hai phe bọn chúng tranh luận cũng mất đáng kể thời gian rồi. Điều quan trọng hơn không phải là thời gian mà là sĩ khí. Nếu như bọn chúng đánh tới chân thành mà nagy lập tức công thành thì sát khí của đám binh sĩ vẫn còn đang hừng hực, Huyền Vũ Môn này chưa chắc đã có thể phòng thủ được. Nhưng cái cảnh kéo dài này khiến cho đám binh sĩ đứng đó không làm việc gì, khó tránh sẽ suy nghĩ lung tung, sĩ khí cũng vì thế mà dã đám.
Ý kiến của hai phe trái ngược nhau, cuối cùng khó khăn lắm mới cho ra được một kết quả, đó là: Đám đông sẽ đe dọa Hoàng Thượng, yêu cầu Hoàng thượng giao nộp Vi Hậu và An Nhạc. Bọn chúng sẽ tuyên thề đảm bao sự an nguy của Hoàng thượng. Nếu như Hoàng thượng không chịu nghe theo thì công thành.
Vậy là đám đông quân phản loạn vây quanh lấy Lý Trọng Tuấn tới dưới chân thành hét lớn truyền ý của Thái tử. Lý Hiển lúc này mới biết quân phản loạn chính là con trai của mình. Lý Hiển là Hoàng đế, dù cho có lếch thếch như thế nào đi chăng nữa cũng cần phải giữ vững sự tôn nghiêm của Hoàng gia, đương nhiên không thể nào bò lên tường thành mà nói vọng xuống, bèn truyền lệnh cho Mã Kiều trả lời bọn chúng.
Mã Kiều bám vào tường thành nói vọng xuống thật lớn:
- Bệ hạ nói, Lý Trọng Tuấn ngươi là Thái tử vì sao lại làm phản, Ngươi cho rằng bản thân mình có thể che giấu được mọi người trong thiên hạ cái tiếng xấu giết phụ mẫu để đoạt ngôi hay sao? Bệ hạ nói, Lý Đa Tộ, Lý Thiên Lý, ngày thường ta đối đãi không tệ với các nguời, sao lại theo Thái tử làm loạn mưu phản?
Lý Trọng Tuấn chắp tay hướng lên trên thành nói:
- Phụ hoàng, Nhi thần không hề có ý làm phản. Chỉ là bọn loạn đảng gian thần đang kéo bè kết cánh định làm loạn triều đình chính sự, Nhi thần sao có thể để yên cho bọn chúng làm loạn. Nên hôm nay Nhi thần mới cùng các vị đại thần trung lương vào cung để dùng binh quyền can gián Bệ hạ người. Chỉ xin Phụ hoàng hãy giao nộp Vi Hậu và An Nhạc, Nhi thần sẽ thỉnh tội với trước mặt Phụ hoàng người.
Lý Đa Tộ cũng lớn tiếng nói:
- Võ Tam Tư làm loạn cung phép, chúng thần phụng mệnh Thái tử đã trừng trị cha con Võ Tam Tư theo quốc pháp rồi. Thái tử và thần đều không có ý làm phản, chỉ cầu xin Bệ hạ quản lý nghiêm cung phép, chỉ cần Bệ hạ làm được điều đó thì chúng thần ngay lập tức sẽ lui quân để thỉnh tội với Bệ hạ.
Lý Hiển vừa nghe thấy cha con Võ Tam Tư đã bị giết chết thì giật mình sợ hãi. Vi Hậu và Uyển Nhi cũng thất sắc kinh hãi. Bọn họ lo lắng không phải vì cha con Võ Tam Tư đã chết mà chỉ sợ rằng quyền binh trong tay của Võ thị đã rơi vào tay của Thái tử. Nếu như Thái tử đã nắm được quyền binh của Bắc Nha Cấm quân thì Vạn Kỵ khó mà có thể đối đầu được với bọn chúng.
Điều duy nhất khiến cho bọn họ yên tâm đó là trong trận binh biến lần này xem ra không có sự tham gia của Nam Nha. Tương Vương và Thái Bình không nổi loạn cùng bọn chúng, nếu không thì hậu quả thật không thể nói trước được.
Dương Phàm đã phái Cao Sơ xông pha đi truyền tin về doanh trại. Chỉ có điều nhất thời một lượng lớn quân lính như vậy không thể nào có thể nhanh chóng đến chi viện được. Với tình cảnh trước mắt có thể cầm chân quân địch thêm được chút nào thì sẽ có thêm được tia hy vọng, vậy nên Dương Phàm nói khẽ vào tai Lý Hiển:
- Bệ hạ, xin hãy nghe theo kế của thần, hãy kéo dài thời gian.
Lý Hiển gật đầu, lo lắng nói:
- Trẫm rõ rồi, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của tướng quân.
Mã Kiều thấy vậy bèn hướng xuống dưới thành hét lớn:
- Chúng bay nghe đây, tất cả im lặng, Bệ hạ đích thân nói với các ngươi.
Câu nói của Mã Kiều vừa dứt thì những âm thành ồn ào dưới chân thành ngay lập tức ngưng lại.
Trận phản loạn chỉ có những vị quân sư tham gia khó có thể thành công, nhưng một trận phản loạn chỉ đơn thuần có quân lính mà không có một vị quân sư nào cũng là một vấn đề lớn. Đám người này đánh tới chân thành mà không công thành là đã phạm vào một đại kỵ, giờ lại còn yên lặng mà nghe Hoàng thượng nói chuyện thì lại là một sai lầm chí mạng nữa.
Lý Hiển bò lên tường thành, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, nói thật to xuống dưới thành:
- Các vị tướng sĩ, các người đều là tướng lĩnh thân cận của ta. Tiền đồ và bổng lộc của các ngươi đều là do ta ban phát, vì sao các ngươi lại cùng với Thái tử nổi loạn?
Lý Thừa Huống nhận thấy tình hình không lành bèn ngay lập tức gào lớn:
- Thái tử, không thể đợi được nữa, hạ lệnh công thành đi thôi!
Lý Trọng Tuấn giơ gươm lên nhưng lại do dự nhìn ba vị lão tướng Lý Thiên Lý, Lý Đa Tộ và Sa Trá Trung Nghĩa. Lúc này Lý Hiển gào rách cả cổ họng, nói thật lớn tiếng:
- Các vị tướng sĩ, chỉ cần các ngươi ngay lập tức tinh ngộ, giết chết phản tặc. Trẫm đảm bảo sẽ không truy cứu chuyện cũ, lại còn luận công khen thưởng, đảm bảo một cuộc sống vinh hoa phú quý cho các ngươi.
Lý Hiển dường như chưa từng bao giờ to tiếng nói chuyện như vậy, nói hết một đoạn dài như vậy thì không kìm nổi mà ho hắng liên hồi. Dương Phàm giơ lấy ngọn đuốc phi người ra tường thành, ưỡn ngực thẳng người mà lớn tiếng nói:
- Hoàng đế kim khẩu ngọc ngôn, nói rằng sẽ không truy cứu chuyện cũ thì chắc chắn sẽ giữ đúng lời đã nói! Những gì Thái tử có thể mang đến cho các ngươi, Hoàng đế càng có thể cho các ngươi. Nếu như không quyết định sớm, đợi đến khi Vạn Kỵ quân của ta đến nơi thì hối hận cũng đã muộn.
Dương Phàm từ từ đưa ngọn đuốc lại gần mặt mình, để cho quân phản loạn dưới thành nhìn rõ mặt mình. Dương Phàm lạnh lùng nhìn đám phiến loạn dưới thành, giọng nói mạnh mẽ, từ ngữ đầy sức thuyết phục:
- Độc Cô Húy trộm Binh phù của ta, thật là uổng công binh lính của ta chiến đấu mất mạng vì nhà ngươi. Ngươi đã biết tội chưa? Những tướng sĩ dưới trướng Vạn Kỵ hãy nghe đây, Dương Phàm ta đang ở đây, các người còn không mau mau tỉnh ngộ còn định đợi đến khi nào?
Dương Phàm tin rằng kế này không những có thể cầm chân bọn chúng mà còn làm loạn lòng quân lính. Nguyên nhân là vì Độc Cô Húy ăn trộm binh phú của Dương Phàm, Độc Cô Húy mang theo hai cánh quân đó, nếu như đều là tâm phúc của bản thân mình, trung thành và nghe lời hắn thì hà cớ gì Độc Cô Húy còn phải khổ sở tìm cách ăn cắp binh phú.
Chính vì vậy Dương Phàm cho rằng trong đám loạn quân nhất định có không ít người oan uổng bị cuốn vào. Nay Hoàng thượng đã nói rõ sẽ không truy cứu chuyện cũ nữa, miễn bỏ mọi tội lỗi của bọn chúng, lại còn cho thêm chức cao và bổng lộc. Dương Phàm lộ diện, lấy danh nghĩa của Vạn Kỵ đại quân để dọa nạt bọn chúng, vạch trần sự thật Độc Cô Húy ăn trộm binh phú chắc hẳn sẽ làm loạn được lòng quân sĩ của kẻ địch.
Quả đúng như tính toán, Dương Phàm vừa dứt lời, quân phản loạn dưới thành tuy vẫn giữ im lặng nhưng đội hình dàn trận nghiêm chỉnh ban nãy đã dã đám, có không ít người đang nhìn ngang ngó dọc. Có người nhìn xem trong số những người đứng bên cạnh mình có ai là vô tình bị lôi vào trận này; có người thì hoài nghi muốn biết ai là người làm phản.
Dương Phàm đứng trên thành, nhìn thấy lòng quân đã lung lay bèn ngay lập tức hét lớn:
- Thiên tử hồng ân, đại quân đang chuẩn bị đến đây, còn không mau mau tỉnh ngộ, còn muốn đợi đến bao giờ?
Mã Kiều thống lĩnh hơn binh lính Cấm quân trên Huyền Vũ Môn đồng thanh hét lớn:
- Thiên tử hồng ân, đại quân đang chuẩn bị đến đây, còn không mau mau tỉnh ngộ, còn muốn đợi đến bao giờ? Còn muốn đợi đến bao giờ, còn muốn đợi đến bao giờ, còn muốn đợi đến bao giờ, còn muốn đợi đến bao giờ…
Câu nói cuối cùng được bọn họ đồng thành lặp đi lắp lại, tựa như một cơn sóng lớn đang dồn dập trào tới, từng đợt từng đợt xuyên vào tâm can của phản quân dưới thành, đánh đổ binh sĩ của bọn chúng, đánh đổ sự tự tin của chúng, đánh đổ lòng can đảm của bọn chúng. Người còn đứng đó nhưng hồn bay phách lạc, ai còn có tự tin mà chiến đấu nữa.
Vạn Kỵ Thiếu Úy, Thái Cô Phủ và Thôi Lang nhìn lẫn nhau, đột nhiên rút đao ra hét lớn:
- Anh em, giết quân phản loạn!