.
Lý Hiển thật không ngờ các đại thần sẽ phản ứng mãnh liệt như thế, lúc trước khi cướp đoạt quyền bính của năm người Trương Giản Chi, quần thần cũng không phản ứng mảnh liệt như vậy.
Ông ta lại không nghĩ đến Tương Vương và Thái Bình đã ở trên triều đình kinh doanh bao nhiêu năm?
Ông ta ở Phòng Châu mười sáu năm, Tương Vương và Thái Bình vẫn ở trên triều đình, mặc dù đang ở dưới sự uy áp của Võ Tắc Thiên, Tương Vương và Thái Bình luôn luôn cẩn thận chặt chẽ, không dám có động tác gì lớn, nhưng so với Lư Lăng Vương ông ta còn lớn hơn. Tuy rằng Lý Hiển bây giờ là Hoàng đế, nhưng ông ta trở lại vị trí cũ tổng cộng vẫn chưa tới một năm, có thể thành lập thành viên tổ chức hùng hậu cỡ nào được cơ chứ.
Lại nói sau đó bỗng nhiên thăng chức cho năm người Trương Giản Chi, bọn họ cố nhiên gặt hái được quyền lực và danh vọng vô thượng, nhưng cũng gặt hái được quá nhiều ghen tị, nhất là sau khi bọn họ đắc chí, quá mức kiêu ngạo, bách quan ở ngoài không nói gì, nhưng trong lòng sao có thể không có chút nào hiềm khích, căn cơ bọn họ còn kém hơn cả Lý Hiển, so với Tương Vương và Thái Bình chính là khác nhau một trời một vực.
Dưới tình cảm dào dạt của quần chúng, Lý Hiển lập tức rút lui, dù Lương Vương và Vi hậu không chịu buông tha cho cơ hội này, không ngừng tạp áp lực với ông ta, nhưng Lý Hiển vẫn do do dự dự, không dám tùy tiện hạ quyết định. Ở trong loại giằng co này, triều đình chịu đựng được đến sau khi tổ chức hậu sự của Tắc Thiên hoàng hậu.
Sau khi đại tấn, Lý Long Cơ và hai huynh đệ của gã đều không quay về Vương phủ nữa, nửa đường liền rời đi đội ngũ đưa tang, ngựa không dừng vó chạy về đất phong. Võ Tam Tư được biết tin tức này, lại cẩn thận cân nhắc một phen, thu lại dã tâm muốn một lưới bắt hết Tương Vương và Thái Bình.
Hiện giờ tình hình là: Bách quan kiên quyết phản đối, địa phương lại có ba vị Vương gia Lý Long Cơ lĩnh quân trị dân, Nam Nha cấm quân gần đây cũng có chút không quá an phận, chuyện Vương Đồng Kiểu mưu phản bạo phát lại quá đột ngột, bộ tộc Võ thị hoàn toàn không có chuẩn bị, mà bộ tộc Vi thị lại vừa mới hưng khởi.
Dưới loại tình huống này nếu bức Tương Vương và Thái Bình công chúa quá mức, một khi bọn họ chó cùng rứt giậu, chẳng biết hươu chết về tay ai, không thể đoán trước được. Đối mặt loại tình cảnh này, Võ Tam Tư đã chiếm cứ ưu thế sao có thể dễ dàng mạo hiểm, Võ Tam Tư đem ý kiến của mình nói với Vi hậu, Vi hậu lại không cam lòng, đảo mắt, chủ ý đánh tới trên năm người Trương Giản Chi.
Võ Tam Tư cũng hiểu được, năm người Trương Giản Chi tuy rằng đã là con hổ già bị bẻ hết răng nanh, nhưng nếu có cơ hội đá bọn họ một cước, hoàn toàn đánh mất khả năng bọn họ Đông Sơn tái khởi cũng chưa hẳn không tốt, vì thế lập tức bày mưu đặt kế với nhất ban nanh vuốt của mình, một lần nữa bào chế ra một phần lời khai.
Lý Hiển biết rõ năm người Trương Giản Chi oan uổng, nhưng ông ta lại chẳng ghi nhớ đối với ân tình năm người Trương Giản Chi đỡ mình đăng cơ, mà lại vô cùng nhớ kỹ sau khi ông ta trở thành Hoàng đế năm người Trương Giản Chi kiêu ngạo như thế nào. Lý Hiển chấp nhận phần lời khai này là thật, ra tay đối với năm người Trương Giản Chi.
Lý Hiển hạ chỉ: Ngũ vương đối với Hoàng đế sinh lòng bất mãn, giật giây đám người Vương Đồng Kiểu ám sát Lương Vương và Hoàng hậu, ý đồ lợi dụng thiên tử ra lệnh chư hầu, tội lớn hết mức. Niệm bọn họ có công phò vua, còn có Thập thứ miễn tử, cho nên không trừng phạt nặng, năm người trừ bỏ Vương tước, giáng chức đến địa phương đảm nhiệm Thứ sử.
Đám người Vương Đồng Kiểu việc cơ mật không chặt chẽ, đúng như lời Dương Phàm, hại mình, hơn nữa hại cả người khác. Lúc này là tháng ba mùa xuân năm thứ hai thần Long, khoảng cách ngũ vương chính biến, phủ định Tắc Thiên nữ hoàng, ủng hộ Lý Hiển đăng cơ vừa đầy một năm.
Mồng bảy tháng ba, Lý Hiển lấy tội mưu nghịch Tương Vương mà xử trảm ba người Vương Đồng Kiểu, Trương Trọng Chi và Tổ Diên ở Đô Đình dịch trạm. Hai huynh đệ Tống Chi Vấn, Tống Chi Tốn có công mật báo được trao tặng quan ngũ phẩm, con tai Tống Chi Tốn là Tống Đàm cũng được phong làm Thượng Y Phụng Ngự.
Nhoáng một cái lại là nửa tháng trôi qua, vết máu ở Đô Đình dịch trạm đã bị mưa xuân rửa sạch sẽ.
Tương Vương Phủ, Lý Trì Doanh ngồi trong khuê phòng của mình, như thoáng chút suy nghĩ mà nhìn một phần mật báo trong tay.
Mật báo là từ trong cung truyền đến.
Từ khi Lý Long Cơ rời khỏi Trường An, việc liên lạc trong cung liền giao cho Lý Trì Doanh. Lý Long Cơ lựa chọn Lý Trì Doanh, là vì Lý Trì Doanh và gã là bào muội ruột thịt cùng mẹ sinh ra, huynh muội hai người cảm tình tốt nhất. Đại ca và nhị ca của gã tuy rằng lưu tại Trường An, nhưng đại ca thân làm Tương Vương thế tử, sự vụ phức tạp khá nhiều, nhị ca tính tình lại quá mức táo bạo, cũng chỉ có tiểu muội mới thích hợp làm chuyện này.
Lý Trì Doanh đoán phần mật báo này là về Dương Phàm, gần đây Cao Lực Sĩ từ chỗ Thượng Quan Uyển Nhi hiểu được rất nhiều tình báo có liên quan đến Dương Phàm, Cao Lực Sĩ đương nhiên không biết chút tình báo này đều là Dương Phàm cố ý tiết lộ cho gã, gã chỉ cảm thấy những tin tình báo này đối với Lý Long Cơ rất có trợ giúp, hơn nữa Cao Lực Sĩ cũng rất thích cho làm cho người mình cần đền đáp, tiểu quận Vương thưởng thức đại ân nhân của mình, tốt nhất có thể thúc đẩy Dương Phàm cho Lý Long Cơ sử dụng, cho nên đối với tình báo có liên quan đến Dương Phàm gã càng thêm nóng lòng trình báo.
Người kia thật đúng là rất lợi hại. Vạn kỵ tinh binh đều ở trong lòng bàn tay của hắn. Tam ca bảo ta giúp hắn chú ý nhiều hơn, đại tướng có thể lôi kéo tay cầm trọng binh triều đình, người này vừa tay cầm trọng binh, lại bất mãn Lương Vương và Vi hậu, hẳn là đáng giá lôi kéo.
Lý Trì Doanh nghĩ, đôi mắt thanh tú lúc mở to lúc khẽ híp lại.
Thiếu nữ mười sáu tuổi đã tới độ tuổi thanh xuân biết ái mộ, tay nàng nâng má, không tự chủ được suy nghĩ miên man, trong đầu lại nghĩ tới cảnh tượng bao nhiêu lần khiến nàng mặt đỏ tai hồng kia: Nàng, váy đỏ xòe ra như chiếc ô, từ trên trời giáng xuống, dừng ở trên vai Dương Phàm, nghĩ đến bên trong trống trơn, chiếc mông trống trơn ngồi trên người người ta...
Lý Trì Doanh rất không được tự nhiên xoay cái mông, dường như nơi đó có con kiến đang bò. Nàng khẽ cấu mình một cái, không biết nghĩ tới điều gì, hai má lặng yên ửng đỏ, đuôi lông mày khóe mắt nảy sinh một chút xuân ý kiều diễm.
- Thập nương, Thập nương!
Bỗng nhiên Hoắc Quốc hỏa tốc theo từ bên ngoài chạy vào, nàng nhỏ hơn Lý Trì Doanh vài tuổi, ở thời đại này cũng được coi như là một đại cô nương, tuy rằng thân hình và khuôn mặt của nàng vẫn mập mạp một chút trẻ con nhưng mặt mày đã có nét hết sức đáng yêu.
- Nhốn nháo cái gì?
Đột nhiên bị người khác cắt ngang dòng suy nghĩ, Lý Trì Doanh rất không vui cất thư mật, trừng mắt nhìn muội muội một cái.
Hoắc Quốc thở gấp nói:
- Đã xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn, muội vừa mới nghe quản sự nói, tỷ muốn nghe hay không?
Lý Trì Doanh ngáp, vô cùng biếng nhác nói:
- Chuyện gì, muội muốn gì thì nói đi, không nói thì thôi, người ta đang buồn ngủ.
Hoắc Quốc cá tính nôn nóng, Lý Trì Doanh biết trong lòng Hoắc Quốc không giấu được, Hoắc Quốc quả nhiên chủ động mở miệng, nàng thần bí nói:
- Thập nương, tỷ biết không? Trên đường cái Chu Tước có người dán thiệt nhiều bản vạch trần, tờ vạch trần nói... nói Lương Vương cùng Hoàng hậu nương nương tư thông, nói bọn họ dâm loạn cung đình.
- Cái gì?
Lần này Lý Trì Doanh cả kinh hoa dung thất sắc, nhảy dựng lên, thất thanh nói:
- Lại có việc này?
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
- Thánh nhân! Thánh nhân! Nương nương tự vẫn!
- Cái gì?
Lý Hiển bị hù dọa nhảy dựng lên, khiến cho một chồng tấu chương rơi trên mặt đất.
Ông ta giật mình hỏi:
- Hoàng hậu tự sát? Có chuyện gì thế? Hoàng hậu thế nào?
Cung nữ báo tin kia vội vàng lắc đầu nói:
- Nô tì không biết nương nương vì sao tự sát, may mắn phát hiện kịp thời, nương nương đã được cứu, hiện giờ còn đang hôn mê.
Lý Hiển vừa nghe, vội vàng đi ra khỏi án nói:
- Ta đi thăm nàng.
Lý Hiển vội vàng đi đến cửa đại điện, lúc này một thái giám tới, nói:
- Thánh nhân, Lương Vương có việc cầu kiến.
Lý Hiển vung tay áo, nói:
- Để hắn chờ.
Lý Hiển vội vàng đuổi tới tẩm cung Hoàng hậu, Vi hậu đang từ từ tỉnh lại, vừa thấy Lý Hiển, lập tức lên tiếng khóc lớn:
- Vi thị thiếp cũng xuất thân gia đình giàu có, từ khi theo Lý Hiển ngài, phúc chưa từng hưởng nửa phần, lại đi theo ngài ở Phòng Châu lo lắng hãi hùng qua mười sáu năm cay đắng. Thật vất vả khổ tận cam lai, lại vì ngài mà bị người ta nói xấu như thế. Thiếp hiện giờ là quốc mẫu, lại làm cho tiểu dân thiên hạ chế giễu như thế, thiếp còn mặt mũi nào sống trên đời?
Lý Hiển kinh ngạc nói:
- Nương tử, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Trẫm... Trẫm đang phê duyệt tấu chương, hoàn toàn không biết gì.
Vi hậu nhảy bật lên, chỉ vào cái mũi của Lý Hiển mắng:
- Ngài không biết? Còn không phải là ngài sao, mời Võ Tam Tư vào cung có phải là chủ ý của ngài hay không? Lôi kéo Võ Tam Tư cho ngài sử dụng có phải chủ ý của ngài hay không? Hiện giờ có người bịa đặt, ở trên đường cái Chu Tước dán bố cáo, nói thiếp cùng với Võ Tam Tư tư thông, dâm loạn cung đình!
Võ Tam Tư kia đã là lão già qua tuổi sáu mươi, tóc bạc da mồi, già nua yếu đuối, cho dù thiếp không tuân thủ nữ tắc, chẳng lẽ lại nhìn trúng cái lão già chết tiệt kia hay sao? Danh dự của thiếp đều hủy ở trong tay của ngài rồi, ngài vui vẻ chưa? Ô ô ô, thiếp không muốn sống nữa!
Vi hậu nói xong nhảy dựng lên, lao tới một cây cột.
Lý Hiển kinh hãi, cuống quít kêu lên:
- Mau ngăn Hoàng hậu lại!
Vài cung nữ thái giám vội vàng xông về phía trước cản lại, trong cung lập tức gà bay chó sủa. Qua một lúc lâu sau, Lý Hiển mơ hồ mới hiểu rõ nguyên do sự việc, ông ta tức giận đến sùi bọt mép, phẫn nộ rít gào:
- Là ai vô sỉ như thế? Trẫm nhất định sẽ không bỏ qua kẻ đó, nhất định sẽ không!
Võ Tam Tư bỏ mũ, cung kính quỳ gối trước cung.
Y cũng nghe nói Chu Tước đường cái có bố cáo, nói y cùng với Hoàng hậu tư thông, lúc này mới vội vàng chạy tới thỉnh tội.
Võ Tam Tư làm Đương gia của bộ tộc Võ thị, có thể vì ích lợi mà liên kết với người khác, lại sẽ không bởi vì thú vui giường chiếu mà thay người ta làm việc. Hơn nữa y là một Vương gia, có loại mỹ nhân mà mà không chiếm được, sao có thể có hứng thú đối với một người đẹp hết thời, y từng tuổi này rồi, cũng không thích phụ nhân hung bạo như sói hổ, mà là thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần.
Nói tiếp, trước kia y bị cô mẫu là Võ Tắc Thiên lưu đày, thời gian thành thân đã muộn, cho nên mặc dù cùng vợ chồng Lý Hiển là thân gia, đứa nhỏ bằng tuổi nhau, nhưng tuổi của y còn lớn hơn vợ chồng Lý Hiển hai ba mươi tuổi, y già như vậy, Hoàng hậu có thể để ý y sao?
Thật đáng giận, có người không ngờ vô sỉ tạo lời đồn và cáo thị này, trong lòng Võ Tam Tư thực có chút không yên, tuy rằng sau khi nghĩ kĩ y đoán Lý Hiển sẽ không tin tưởng việc này, hơn nữa Lý Hiển nể trọng y thật nhiều, sẽ không gây bất lợi cho y, chung quy lo lắng Hoàng đế sẽ xa cách y, dù sao cũng là người đàn ông nghe nói đến loại chuyện này, vừa nghe thấy dù không phải sự thật trong lòng cũng sẽ có vướng mắc.
Y ở cửa cung quỳ hồi lâu, vẫn không thấy Lý Hiển truyền gọi, trong lòng không khỏi bất ổn.
Kính Huy vội vã đuổi tới đỡ quý phủ của Phù Dương quận Vương Hoàn Ngạn Phạm, không đợi người sai vặt thông báo liền xông vào. Trong phủ có mấy chục chiếc xe đang đỗ, có rất nhiều đồ vật, ngũ vương bị giáng chức đến địa phương đảm nhiệm Thứ sử rồi, nhưng bọn họ có gia đại nghiệp lớn, trong khoảng thời gian ngắn vẫn còn không kịp khởi hành.
Hoàn Ngạn Phạm vừa mới ra đón, liền thấy Kính Huy nổi giận đùng đùng đi tới, tay áo vung lên đuổi người làm hai bên, xanh mặt nói với Hoàn Ngạn Phạm:
- Bố cáo trên phố là chuyện tốt mà ngươi làm đấy à?