.
Điển cố về việc lập tước sao chỉ dành riêng cho thân thích; Thị Trung Thượng Trụ Quốc Tề quốc công Kính Huy, Thị Trung Thượng Trụ Quốc Tiếu Quận Khai quốc công Hoàn Ngạn Phạm, Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu Thủ Trung Thư Lệnh kiêm Tu Quốc Sử Thượng Trụ Quốc Hán Dương Quận Khai quốc Công Trương Giản Chi, Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu Trung Thư Lệnh Bác Lăng quận Khai quốc công Thôi Nguyên Huy, Trung Thư Lệnh kiêm Kiểm Giáo An Quốc Tương Vương phủ Trưởng Sử Thượng Trụ Quốc Nam Dương quận khai quốc công Viên Thứ Kỷ...
Hết lòng trung thành, tận tâm trở thành cánh tay đắc lực, trở thành tâm phúc, trừ gian diệt ác, bảo vệ sự yên bình của xã tắc; tôn sùng mệnh lệnh, nên được phong hầu. Phong Kính Huy làm quận vương Bình Dương, Hoàn Ngạn Phạm phong làm quận vương Phù Dương, Giản Chi thì trở thành Quận vương Hán Dương kiêm đặc tiến, công lao tước vị vẫn như ngày xưa. Huyền Huy thì phong làm quận vương Bác Lăng, phong Thứ Kỷ làm quận vương Nam Dương. Nhưng lệnh cho phép mùng một ngày rằm thì có mặt trên triều, không được chậm chễ, lập tức thi hành.
Chỉ hơn hai trăm từ thôi nhưng lại giống như sấm đánh giữa trời xanh, thánh chỉ đã được tuyên bố, trên triều không khí im như tờ, tất cả mọi người có mặt đều bị Hoàng thượng làm cho sợ ngây người ra
Lý Hiển nhìn một lượt quần thần trong điện, họ hoàn toàn khác ngày thường vô cùng ồn ào náo động, không coi ai ra gì, trong mắt ông xẹt qua ý cười lạnh lùng khoái chí, bao uất khí mấy tháng nay ông đã chịu đủ trước đám công thần này dường như tại thời khắc này toàn bộ đều đã được trút ra ngoài rồi.
Ông ta khẽ hắng giọng một cái tiếp luôn lời của Thượng Quan Uyển Nhi:
- Trẫm ban thưởng cho ngũ Vương vàng bạc, lụa là, ngựa, đại tội không phải tội ác tày trời đều có thể miễn tội chết, chư vị ái khanh hãy về quê an cư an hưởng tuổi già, mỗi tháng mùng một và rằm có thể vào điện diện kiến trẫm, giờ thì cho các khanh lui
Đám người Trương Giản Chi giống như ngũ lôi giáng xuống đỉnh đầu, bọn họ kinh ngạc nhìn lên Hoàng thượng đang ngồi trên cao, trong lúc nhất thời không dám tin vào những điều mà bản thân vừa nghe được. Hoàng thượng đánh bọn họ xuống đài một cách phũ phàng khiến cho bọn họ vẫn ngơ ngác đứng trên điện.
Đằng sau tấm rèm, Vi Hậu khẽ ho một tiếng, rồi quay sang nói nhỏ với tiểu thái giám đứng gần đó, sau khi đã hiểu được ý của Vi hậu, thái giám này liền tiến lên phía trước một bước, giõng giạc hô:
- Kim qua võ sĩ, tiễn ngũ vương xuống điện.
Vài vị võ sĩ Kim qua lập tức đi đến trước mặt đám người Trương Giản Chi, cầm kim qua lướt ngang qua, đôi mắt Hoàn Ngạn Phạm đỏ ngàu ngập lửa giận muốn cãi lý với hoàn thượng một phen, mặt võ sĩ kim qua đằng đằng sát khí, lập tứ chĩa kim qua về phía ngực y.
Hoàn Ngạn Phạm xiết chặt nắm đấm, quay người lại, chỉ nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Trương Giản Chi, ánh mắt cụp xuống, ngọn lửa căm giận ẩn hiện trong mắt đang hừng hực thiêu đốt lão, nhưng lão cắn răng chịu đựng, kiềm chế nó, các cơ trên mặt căng ra, đè nén cơn giận dữ xuống, sau đó lão hướng về phía Của Hoàn Ngạn Phạm lắc lắc đầu, cuối cùng thì chắp hai tay hướng về phía Hoàng thượng rồi từng bước lui xuống
Sắc mặt của ba người Kính Huy, Viên Thứ Kỷ và Thôi Huyền Huy thì xám ngoét, đả kích bất thình lình này khiến họ không biết làm gì tiếp theo, trong lòng lo sợ không yên chắp tay theo Trương Giản Chi lui ra ngoài điện. Hoàn Ngạn Phạm nhìn thấy như vậy chỉ biết hậm hức giậm chân, quên luôn cả việc hành lễ tạ ân điển của Hoàng thượng, cứ ngang nhiên vung tay áo, ngạo nghễ bước ra khỏi điện
Trương Giản Chi bước ra đến của lớn, ánh mặt trời chói chang làm lão lóa mắt, không thể không nheo mắt lại, đến lúc này lão mới phát hiện ra trước cửa điện đột nhiên lại được canh gác cẩn mật hơn, trước điện Thái Cực có một dãy dài thị vệ, cứ cách năm bước chân lại có một đội, mười bước chân thì có một trạm, đội quân chỉnh tề của Chấp Kim Ngô đứng thành hàng dài, tưởng chừng như có thể chạm tới chân trời rồi.
Trương Giản Chi ngẩng đầu lên, thở dài một tiếng, đột nhiên đôi mắt tối sầm lại, đầu óc quay cuồng, suýt nữa thì ngã nhào, Kính Huy và Thôi Huyền vội vàng chạy lại đỡ lão.
Từ cái đêm kinh hồn Thần Long đảo chính cho tới nay tuy chưa được bốn tháng, nhưng cũng đã hơn trăm ngày rồi, trong khoảng thời gian này chính là thời kì huy hoàng nhất của đời lão, nhưng giờ nghĩ lại thì nó giống một giấc mơ hoang đường hơn, nghĩ đến đây Trương Giản Chi bất giác cười lớn.
Viên Thứ Kỷ vùa nìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng khó tránh khỏi chút sợ hãi, y sợ ông già 80 tuổi này không chịu được đả kích mà phát điên, Công thần đảng này chẳng khác gì rắn mất đầu, Viên Thứ kỷ chạy đến hỏi thăm:
- Trương tướng công, ngài...vì sao lại cười?
Trương Giản Chi nói một cách bất lực:
- Lão phu tự cười mình, sống hoài sống phí hơn 80 năm, đúng là bây giờ không biết nên làm thế nào, nên làm như thế nào. Lão phu làm tể tướng mới có bảy tháng, từ lúc Thần Long đảo chính đến bây giờ còn chưa được bốn tháng, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà khiến ta và Hoàng thượng bất đồng?
Quyền lực của lão phu vốn chỉ là ảo tưởng, nhưng lão phu lại tự cho rằng mình chính là người có đủ tài đức để phò tá thiên tử, có công phò tá, nhưng lại không hiểu được nên làm như thế nào để nhận được sự tín nhiệm của thiên tử, lại vội vàng đẩy thiên tử cho Võ thị. Lão phu có thể không bị thất bại sao? Haha, thất bại không oan, thất bại không oan mà. Haha!
Thôi Huyền Huy, Kính Huy và Viên Thứ Kỷ không biết nên nói gì, duy chỉ có Hoàn Ngạn Phàm là nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta không cam tâm, chuyện này không thể nào kết thúc như thế này được.
Trương Giản Chi nhìn y một cái thật lâu rồi mới lên tiếng:
- Sĩ Tắc, ta và ngươi có thể phong vương, rồi cái chức tước này có thể cha truyền con nối đã thể hiên được tấm lòng trời bể của Hoàng thượng rồi, Hoàng thượng đối với chúng ta không bạc, chúng ta nên thừa nhận thất bại của mình.
Hoàn Ngạn Phạm sắc mặt tái nhợt, giận dữ hét lên:
- Dựa vào cái gì? Nếu như không phải là chúng ta, hắn có thể ngồi lên ngai vàng được sao? Ta không cam tâm, chúng ta vẫn chưa thua, ở Vũ Lâm Vệ chúng ta vẫn còn nhiều tướng lĩnh, chúng ta ở trong triều vẫn có thể một hô trăm vâng, vẫn còn tôn nghiêm, trong thiên hạ chúng ta vẫn được tung hô với mỹ danh trung nghĩa vô song, chúng ta...
Khuôn mặt da đồi mồi của Trương Giản Chi khẽ co quắp, lão dùng hết sức bình sinh thoát khỏi vòng tay của Thôi Huyền Huy và Kính Huy, lớn tiếng quát:
- Cứ cho là như vậy thì ngươi định làm gì? Chẳng nhẽ vì Hoàng thượng không còn trọng dụng ngươi nên ngươi định phát binh tạo phản, định đảo chính chăng?
- Ta...
Hoàn Ngạn Phạm bị Trương Giản Chi hỏi vặn nên nhất thời cứng miệng không nói lại được.
Đúng lúc đó, Võ Ý Tông dẫn đầu một đoàn thị vệ Kim Ngô tay cầm thương, từ phía bên ngoài của điện Thái Cực tiến lại, cảnh tượng diễn ngay trước mắt Hoàn Ngạn Phạm nên trên mặt y lộ ra vẻ hoảng sợ cao độ, chỉ thấy đám người Lý Trạm, Tiết Tư Hành, Dương Nguyên Diễm đang ủ rũ mặt mày đi theo sau Võ Ý Tông
.
Võ Ý Tông đi đến trước mặt năm người bọn họ, chắp tay nói với một giọng điệu đầy mỉa mai:
- Năm vị tướng công... à, bổn vương nói sai rồi, phải là năm vị Vương gia mời đúng, haha, không biết vì lý do gì mà năm vị Vương gia lại có nhã hứng đứng phơi nắng ở trước điện Thái cực vậy?
Hoàn Ngạn Phạm không thèm để ý đến hắn, quay sang hỏi đám người Dương Nguyên diễm:
- Các ngươi là... chuyện này là sao?
Lý Trạm nói bằng cái giọng vô cùng đau khổ:
- Hoàng thượng có chỉ, miễn nhiệm quân chức của tôi, nói là chờ bổ nhiệm chức mới.
Hoàn Ngạn Phạm vừa nghe hết câu thì giống như bị ai đó dội cho gáo nước lạnh, đứng cũng không vững, loạng choạng vài bước, sắc mặt thì ảm đạm. Võ Ý Tông cười mỉa mai vài tiếng rồi quay sang nói với đám người Lý Trạm:
- Chư vị, chúng ta nên đi nhanh lên, kẻo Hoàng thượng chờ lâu.
Lý Trạm quay lại nhìn năm người Trương Giản Chi đang đứng chết chân tại chỗ, khẽ thở dài vài tiếng rồi theo Võ Ý Tông đi về phía kim điện. Lúc đó cũng là lúc Thôi Thực từ trong đó vội vàng đi ra, sát vài đi qua đám Võ Ý Tông, đằng sau còn có vài nội thị vệ lực lưỡng đi theo
- Hay là Hoàng thượng đã hồi tâm chuyển ý?
Đôi mắt của Trương Giản Chi tự nhiên sáng lên, sắc mặt cũng tốt lên trông thấy.
Thôi Thực đi đến trước mặt Trương Giản Chi, chắp tay nói:
- Năm vị Vương gia, hạ quan phụng chỉ thánh thượng đến để cùng năm vị Vương gia đây quay về Chính sự đường, sau đó giao ấn, áo, mũ của tể tướng cho Lương Vương.
Ánh mắt Trương Giản Chi nhanh chóng ảm đạm lại, Thôi Huyền Huy lại một lần nữa bị sét đánh ngang tai, ngơ ngác hỏi:
- Thôi Thực? Ngươi ... ngươi không phải chỉ là Lại bộ Viên Ngoại Lang sao, tể tướng giao nhận, ngươi nghĩ một Viên Ngoại Lang nhỏ nhoi như ngươi có đủ tư cách chứng kiến chủ trì sao?
Thôi Thực dương dương tự đắc quay sang nói :
- Vương gia có chuyện này ngài chưa biết, Hoàng thượng vừa mới bổ nhiệm tệ chức làm Trung thư xá nhân kiêm Thị lang Binh bộ rồi.
Kính Huy bỗng nhiên ngộ ra, rồi đùng đùng nổi giận, hét lên một tiếng, năm ngón tay linh hoạt, nhanh chóng tóm lấy cổ Thôi Thực, hét lớn:
- Tặc tử giỏi lắm, hóa ra là ngươi, hóa ra ngươi chính là kẻ đã bán rẻ chúng ta.
Một cánh tay chắc khỏe đột ngột xuất hiện chắn trước mặt Kính Huy, tuy chỉ là một cánh tay thôi nhưng nó cứng chắc tựa như sắt thép chắn ở đó, không có cách nào đẩy nó ra xa, Khính Huy đang trong lúc tức giận nhưng lại không có cách mảy may lay động được. Võ sĩ sắc mặt lạnh lùng này khoảng 40 tuổi, hắn ta nhẹ nhàng, khẽ phẩy tay một cái, Kính Huy đã bị ngã văng ra ngoài.
Hoàn Ngạn Phạm và Viên Thứ Kỷ liền vội vàng chạy đến đỡ lấy Kính Huy, ném cho Thôi Thực một cái căm thù.
Thôi Thực thì lại thản nhiên lùi lại phía sau, phủi phủi vạt áo rồi cất giọng ra oai:
- Vương gia, xin ngài tự trọng.
Câu nói của Thôi Thực khiến Kính Huy tức đến mức người run lên, chỉ tay vào mặt y, giọng run run:
- Ngươi.....ngươi...ngươi...đồ tặc tử...
Thôi Thực khinh bỉ nhìn lại và đáp trả:
- Thôi mỗ không thể nào tuân lệnh của Vương gia được, ta đây chỉ nghe theo lời của Hoàng thượng thôi, ngươi nói Thôi mỗ đây là trung thần hay là gian thần đây? Hà, giống như ngài không biết phân biệt tôn ti trật tự, ngông cuồng phách lối, lại còn thêm tội bất kính, vậy mà Hoàng thượng không xử tội ngài lại còn phong vương, cho về quê an dưỡng tuổi già thì đã đủ thấy ân đức tựa như trời bể của Hoàng thượng rồi, ngài lại không biết thân biết phận, không biết cái gì gọi là thiên ân, đây mới gọi là kẻ lòng lang dạ thú.
Thôi Thực thấp giọng nói tiếp:
- Việc của ta đã xong, hạ quan vẫn còn nhiều việc phải làm, năm vị Vương gia. Xin mời tự nhiên.
Hoàn Ngạn Phạm vẫn không biết chuyện Kính Huy phái Thôi Thực đến phủ Lương vương nằm vùng, ngơ ngác hỏi Kính Huy:
- Trọng Diệp, vì sao mà huynh lại làm vậy?
Kính Huy ngửa khuôn mặt đầy nước mắt mà than khóc:
- Là do ta bị mù, là do ta không có mắt, là ta...chính ta đã hại mấy huynh.
Trương Giản Chi tuy tuổi đã cao. Trong lòng cũng có chút hồ đồ nhưng khi nhìn thấy chuyện xảy ra ngay trước mắt mình thì cũng hiểu được vài phần, chỉ có điều lúc này đây không còn tâm trí và sức lực để mà tìm hiểu cặn kẽ mọi chuyện. Trương Giản Chi thở dài, quay sang nói với Kính Huy và Hoàn Ngạn Phạm:
- Đi thôi, mọi chuyện hãy để cho nó qua đi
Thôi Thực dương dương tự đắc trong khi ngũ vương lặng thầm bước đi, Trương Giản Chi lúc này đây tinh thần xa xút, giống như lão đã già thêm cả chục tuổi, duy chỉ có Hoàn Ngạn Phạm là vẫn không cam tâm kiểu cứ như vậy mà rời khỏi chính đàn, cho nên y chửi bới triều đình, chỉ trích khiếp sống chính trị phương tù.
Đang đi, tự nhiên Hoàn Ngạn Phạm nhớ đến một người. Sau khi Thần Long đảo chính, công thần đảng ở trong quân đội đã bố trí vài tai mắt, chủ yếu là tập trung ở Võ Lâm Vệ, những người này vừa mới bị giáng chức trong quân đội nhưng có một người vừa đây thôi mà đã không thấy đâu, đó chính là Vương Đồng Kiểu
Vương Đồng Kiểu là con rể của hoàng đế Lý Hiển, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà hắn không bị giáng tội. May cho hắn vì là con rể của Hoàng đế, cho nên trên người hắn có hai thân phận là Công thần đảng và Đế đảng.
Hiện giờ hắn đang đứng về phe nào đây? Hoàn Ngạn Phạm quả thực là không đoán được, nhưng y không muốn bỏ qua cơ hội này. Trải qua chuyện Thần Long chính biến, y đã hiểu ra “cải thiên hoán nhật” thì không nhất định phải dùng đến binh trên cả nước, gây ra khói lửa chiến tranh bốn phía. Có đôi khi, tại nơi trung tâm quyền lực triều đình, chỉ cần một đội vũ trang nhỏ hơn trăm người là có thể không cần thương gân động cốt mà thay đổi được vận mệnh của quốc gia đấy.
Trong lòng Hoàn Ngạn Phạm bỗng nhiên dâng lên một niềm hi vọng mãnh liệt, bất kể như thế nào thì y cũng phải thử một lần.
Việc phong thưởng trên triều vẫn chưa kết thúc, Uyển Nhị lần thứ tư giơ cao thánh chỉ, đây chính là lúc phong thưởng cho gia tộc của Hoàng hậu rồi.
Dưới sự kiên quyết phản đối của đám người Trương Giản Chi, Lý Hiển sau khi đăng cơ chỉ có thể phong nhạc phụ đại nhân làm Vương mà thôi, bây giờ đám người này đã không còn là cái gai trong mắt nên Lý Hiển lập tức truy phong bốn vị cữu huynh khi còn bị lưu đày ở Lĩnh Nam đã bị tù trưởng Man tộc địa phương giết chết làm Quận vương, phong đại muội phu của Vi hậu là Lục Tụng làm Quốc tử Tế Tửu, nhị muội phu Phùng Thái Hòa được phong làm Thái Thường Thiếu Khanh, còn đường huynh đệ của Vi hậu là Vi Ôn thì được phong làm Lễ Bộ Thượng thư và gia phong Lỗ quốc công, đường đệ Vi Tư được phong làm Tả vũ Lâm tướng quân và gia phong Tào quốc công.
Phái công thần ngã xuống nhưng chỗ trống quyền lực mà của bọn họ thì lại nhanh chóng bị các phe phái khác chiếm chỗ. Tâm can của Đế vương chỉ cần miêu tả bằng bốn chữ ngắn gọn và súc tích: kĩ thuật cân bằng.
Hiện giờ, Lý Hiển đã có bè phái của Lương Vương, và Vi hậu, ngày hôm nay chính là ngày tân vận mệnh chính trị được hình thành. Lương Vương đảng và Hậu đảng bây giờ đã bắt tay với nhau, còn Tương Vương và Thái Bình là một phe, thế trận đang ở trạng thái cân bằng, mà đối với Lý Hiển thì mục đích của ông ta đã đạt được.
Nhưng mà Công thần đảng kia sẽ chịu cam tâm như vậy sao? Tương Vương đảng và Thái Bình đảng sẽ khoanh tay đứng nhìn trong khi bè phái của Vi hậu lớn mạnh sao? Rồng là thần khi trời mưa, phong ba của thời Thần Long trị vì sẽ không bao giờ dừng lại vào lúc này.