.
Có Gia tộc Võ thị ủng hộ, động tác của Lý Hiển rõ ràng gia tăng, đầu tiên ông đem vài anh em họ của Hoàng hậu Vi thị cùng với các vị hôn phu của tỷ muội Vi hậu hoặc phong tước hoặc thăng quan điều vào kinh thành, an bài đến một ít những nơi cơ yếu trung tâm triều đình, sau đó lại bắt đầu thường xuyên tiếp xúc một đám hòa thượng, đạo sĩ, thuật sĩ.
Lực lượng tôn giáo rất hùng mạnh, mỗi nhân vật kiệt suất của đạo giáo đều có số lượng tín đồ đông đảo, Võ Tắc Thiên lúc trước vì đăng cơ làm đế liền từng bốn phía lung lạc đệ tử Phật môn, mà Đại Đường Lý thị tự nhận là đệ tử của Đạo gia thuỷ tổ lão tử, hiện giờ khôi phục danh hiệu Lý Đường, con cháu Lý gia tự nhiên không thể bạc đãi đệ tử Đạo gia.
Nhưng trong suốt hai mươi năm Võ Tắc Thiên nắm quyền thiên hạ, Phật gia vô cùng phát triển, hiện giờ thế lực còn trên cả Đạo gia, lực lượng này không thể bỏ qua, hiện tại Lý Hiển nóng lòng tìm kiếm ủng hộ tự nhiên không thể không nhìn đến thế lực lớn như vậy.
Chiếm được ủng hộ của Gia tộc Võ thị, thái độ của Tương Vương đảng và Thái Bình đảng thật hàm hồ ám muội, Công Thần đảng lại nơi nơi tự cho mình là trung thần, làm việc bó tay trói chân, dưới sự tấn công của Lý Hiển liên tiếp mà bại lui, Kính Huy gặp tình hình này, nghĩ đến ngày đó Tiết Quý Sưởng và Lưu U Cầu khuyên bảo, bắt đầu bất an.
Một ngày Lý Hiển lại hướng triều đình đưa ra một ý kiến quan trọng về văn hóa giáo dục, ông đột nhiên hạ chỉ, thay đổi người của Thư Ký Giám và Quốc Tử Giám Tế Tửu, mà công thần đảng như trước lại theo lối mòn can gián, giằng co, nhượng bộ, cuối cùng nhận quyết định của Lý Hiển, Kính Huy bắt đầu không thể nhịn được nữa.
Sau khi chúng Tể tướng và Lý Hiển nghị sự đều tự tán đi, Kính Huy chậm rì rì mà đi, gặp Dương Tái Tư và Võ Tam Tư không chú ý, trực tiếp liền chạy vội tới tìm Hoàn Ngạn Phạm ở Thiên Áp phòng.
Anh họ Hoàn Ngạn Phạm lại đổi hai tiểu mỹ nhân, hôm qua rốt cục tìm được cơ hội vụng trộm đưa cho Hoàn Ngạn Phạm. Hoàn Ngạn Phạm một đêm liên tiếp phá trinh hai tiểu mỹ nhân, y lớn tuổi, lại bị ép buộc một đêm, thể lực tiêu hao thực không ít, hôm nay ở ngự thư phòng đợi nửa ngày, hơi cảm thấy buồn ngủ, đang muốn đến trong tĩnh thất chợp mắt một lát, Kính Huy liền tìm đến cửa.
Kính Huy vừa thấy Hoàn Ngạn Phạm liền đi thẳng vào vấn đề mà nói:
- Sĩ Tắc huynh, Trịnh Phổ chỉ là một thuật sĩ, không ngờ thành Thư Ký Giám, Diệp Tĩnh có thể chỉ là một đạo sĩ, không ngờ làm Quốc Tử Tế Tửu, Hồ Tăng Tuệ chẳng có công lao gì với đất nước, không ngờ thành Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu, lại ban thưởng tước vị Thượng Dung huyện công, nhiều chuyện như thế, ngươi và Trương tướng công có thể nào lại nhường nhịn?
Hoàn Ngạn Phạm nằm nửa người ở trên giường, nhẹ nhàng đấm eo bủn rủn, thân thiết nói với Kính Huy:
- Kính Diệp, ngươi nghĩ rằng chúng ta không cảm thấy hành động này của bệ hạ thỏa đáng hay sao? Nhưng bệ hạ hiện giờ có Võ thị ủng hộ, mà An quốc Vương Tướng cùng Trấn Quốc Thái Bình công chúa đối với cái này lại không nói một lời, chúng ta không nên mọi chuyện đều xung phong lên đầu, cũng không nên làm căng với bệ hạ đúng không?
Hoàn Ngạn Phạm để cho Kính Huy ngồi xuống, hạ giọng nói:
- Thư Ký Giám là chỗ trọng yếu như thế nào? Năm đó đảm nhiệm Thư Ký Giám là ai? Đây chính là Ngụy Huyền Thành (Ngụy Trưng) tiếng tăm lừng lẫy. Mà lúc đó Quốc Tử Tế Tửu là ai? Đó là Khổng Dĩnh Đạt uyên bác học giả uyên thâm. Hiện giờ thì sao, không ngờ một thuật sĩ một đạo sĩ nắm giữ chức vụ văn hoá giáo dục trọng yếu như thế, ngươi suy nghĩ một chút, thiên hạ nhân sĩ sẽ thấy thế nào?
Kính Huy bất giác động dung nói:
- Hay là chúng ta lấy lui làm tiến, trước kích động cơn giận của nhân sĩ thiên hạ, sau đó lại...
Hoàn Ngạn Phạm mỉm cười nói:
- Thiên tử dù sao cũng là thiên tử, có được danh phận đại nghĩa, trung lương chúng ta danh tiếng hiền lương vang danh khắp thiên hạ, nếu mọi chuyện đối nghịch thiên tử, vậy người trong thiên hạ sẽ ý kiến gì chúng ta đây? Chỉ có khiến bệ hạ phạm sai lầm, khiến người trong thiên hạ hiểu được bệ hạ phạm sai lầm, chúng ta theo lý can gián mới có thể phát huy tác dụng.
Kính Huy xoa tay nói:
- Chỉ sợ thời gian không chờ đợi ta! Vi hậu hôm qua thăm hỏi Phàn Xuyên Vi thị, Sĩ Tắc huynh có biết hay không? Vi hậu lấy lí do cùng một họ Vi, quanh co lòng vòng cùng với Vi gia nhận thân, Hoàng hậu chủ động làm thân, Vi gia tất nhiên là cầu còn không được, ta nghe nói Vi gia đã đáp ứng rồi, hiện tại đang viết thêm vào gia phả. Vi thị chính là đại tộc Trường An, ở trong giới nhân sĩ cũng có vị hết sức quan trọng, nếu Vi gia ngang nhiên gặp chuyện, chỉ sợ chỉ có chúng ta gặp phiền toái.
Hoàn Ngạn Phạm cầm qua một cái gối mềm dựa vào bên hông, ha hả cười nói:
- Thủ đoạn của chúng ta tự nhiên cũng không chỉ có như thế, hiện giờ trên triều đình chức vị trọng yếu nhất đều nằm trong tay chúng ta, Hoàng đế cho dù xếp vào một ít người nữa thì cũng chẳng thể phát huy tác dụng gì đáng nói, hiện nay đối thủ chân chính của chúng ta kỳ thật chỉ có một, đó là Võ gia!
Kính Huy đem gấm đôn xê dịch về phía trước, đồng ý nói:
- Không sai! Võ gia một ngày chưa trừ diệt, thì vẫn là tai họa, hiện giờ nghĩ đến lời nói ngày đó của Tiết Quý Sưởng và Lưu U Cầu chưa chắc là bịa chuyện tán phét mà thôi, Sĩ Tắc huynh nếu cũng hiểu được tai hại của Võ thị với đất nước, vì sao không sớm mưu đồ đâu?
Hoàn Ngạn Phạm ha hả cười, sắc mặt lộ ra vài phần giảo hoạt. Y trợn mắt nhìn Kính Huy, đột nhiên hạ thấp giọng hỏi:
- Kính Diệp, gần đây trên phố có chút đồn đại, nói Võ Tam Tư liên tiếp xuất nhập cung đình, với đương kim Hoàng hậu có chút quan hệ không minh bạch, ngươi đã từng nghe nói chưa?
Kính Huy vuốt cằm nói:
- Hôm qua từng nghe một vị đồng nghiệp nói qua việc này, sự tình liên quan đến danh dự bệ hạ và Hoàng hậu, ta cũng từng vì việc này hung hăng trách cứ hắn một phen. Như thế nào đột nhiên nhắc tới việc này... A!
Kính Huy nhìn thấy nụ cười của Hoàn Ngạn Phạm biến hoá kỳ lạ, thân mình đột nhiên chấn động, kinh hô một tiếng, nói:
- Hay là... Hay là...
Hoàn Ngạn Phạm lập tức làm động tác chớ có lên tiếng, Kính Huy lập tức hiểu ý ngậm miệng lại, hai người trầm mặc một hồi, Kính Huy mới đem thanh âm ép tới cực thấp, nhỏ giọng nói:
- Việc này đối với thanh danh của bệ hạ thật bất lợi.
Hoàn Ngạn Phạm không cho là đúng mà nói:
- Người làm việc lớn không quan tâm tới chuyện tiểu tiết, so với giang sơn xã tắc của bệ hạ, danh dự có là cái gì? Lúc này tin tức còn không lan rộng không người không biết, tự nhiên không thấy hiệu quả. Đợi cho tin tức lan truyền không người không biết, bệ hạ tức giận, Võ thị tất bị nghiền thành bột mịn!
Hoàn Ngạn Phạm dương dương đắc ý mà nói:
- Chỉ có bệ hạ ra mặt, mới có thể chỉnh hợp lực lượng của An quốc Vương Tướng, Trấn Quốc Thái Bình công chúa cho ta sử dụng, đến lúc đó liên lạc khắp nơi diệt trừ người của Võ thị là ai đây? Dĩ nhiên là chúng ta, chúng ta ở trung tâm, trù tính toàn cục, công đầu ngăn cơn sóng dữ đỡ bảo vệ hoàng đường, vẫn là chúng ta!
Kính Huy nhíu nhíu mày, nói:
- Võ Tam Tư tuổi gần bảy mươi, tóc bạc da mồi, lấy Hoàng hậu tôn sư, cam chịu đánh cuộc thân bại danh liệt, một lão ông như thế, ai sẽ tin tưởng?
Hoàn Ngạn Phạm ung dung nói:
- Kính Diệp chưa từng nghe qua chuyện xưa ba người thành hổ sao?
Kính Huy ngẫm nghĩ một chút, còn cảm giác không ổn, lại nói:
- Chuyện trong cung đình ai biết được? Dân chúng tầm thường không có khả năng, chỉ có thể là người trong triều đình. Trong trường hợp đó trong triều đình ai sẽ truyền ra tin tức gây bất lợi cho Võ thị? Ai ai cũng biết, không hợp nhất với Võ thị là ta và ngươi, đến lúc đó sẽ không dẫn lửa thiêu thân sao.
Hoàn Ngạn Phạm ung dung nói:
- Ai có chứng cớ?
Kính Huy ngẩn ra, Hoàn Ngạn Phạm ngạo nghễ nói:
- Chúng ta đối với đất nước có công cao như trời, không có bằng chứng, ai có thể làm gì được ta và ngươi? Kính Diệp, ngươi rất cẩn thận, cho dù là dân chúng tầm thường được nghe việc này cũng tất làm thất phu giận dữ. Huống chi Thiên tử? Nhiều người xói chảy vàng, tích hủy tiêu cốt, lời nói có thể giết người....!
.
Kính Huy cáo từ Hoàn Ngạn Phạm đi ra, càng nghĩ trong lòng càng bất an. Tuy rằng bộ dạng Hoàn Ngạn Phạm như đã định liệu trước, nhưng Kính Huy lại cảm thấy sự tình chưa chắc sẽ như Hoàn Ngạn Phạm suy nghĩ. Võ Tam Tư tuổi quá lớn, Hoàng hậu ngay cả tính tình phong lưu, cũng không tìm tới một đầu bạc lão nhân như vậy, lời đồn này rất không có sức thuyết phục.
Còn nữa, Hoàng đế vừa mới đăng cơ, Hoàng hậu vừa mới chủ trì lục cung, ở trong cung căn cơ còn thấp, hậu cung cung nga thái giám không nhanh như vậy liền biến thành tuyệt đối tâm phúc của nàng, nàng bây giờ thế lực trong cung thậm chí xa không bằng Thượng Quan Uyển Nhi. Dưới tình huống này, muốn nói Hoàng hậu cùng người tư thông, hơn nữa có thể giấu diếm được Hoàng đế, lại huyên náo ngoại thần và dân gian dân chúng không người không biết, chuyện này...
Chỉ cần Hoàng đế không phải ngu xuẩn, chỉ sợ cũng sẽ không tin tưởng lời đồn này, một khi Hoàng đế sinh lòng nghi ngờ, tất nhiên sẽ đoán được bọn họ, nói không chừng bởi vì chuyện này ngược lại sẽ đối với bọn họ sinh ra ác cảm, vậy lợn lành chữa thành lợn què rồi.
Kính Huy một đường nghĩ ngợi trở lại phủ đệ, vừa mới bước vào cửa phủ, lão sai vặt liền bẩm báo nói:
- A lang, Khảo công Viên Ngoại Lang Thôi Thực quá phủ bái vọng, hiện tại đang đợi ở phòng khách.
- Hả?
Kính Huy vê râu suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến một chủ ý, lập tức nói:
- Đi, mời hắn đến thư phòng gặp!
Trong phòng khách, Thôi Thực an tĩnh ngồi. Đối với Kính Huy, Thôi Thực cực kỳ hâm mộ. Nhớ ngày đó hai người gã đều từng đến cửa, khi đó hai người địa vị xấp xỉ, nói gia thế bối cảnh Thôi Thực so với Kính Huy còn hùng hậu hơn nhiều, ai ngờ Kính Huy gan lớn như thế, cũng dám khiêu chiến với Tắc Thiên nữ hoàng.
Khiến cho người ta không nghĩ tới là y thành công! Trong chuyện này phiêu lưu cố nhiên thật lớn, nhưng thành công hồi báo cũng thật sự là dày, trong nháy mắt, Kính Huy địa vị tới quốc công, phong quan Tể tướng, hiện giờ hai người địa vị đã là cách biệt một trời. Một thiên chi kiêu tử như gã muốn tìm con đường làm quan tiến thân, cũng phải hạ người, nịnh bợ người ta.
Thôi Thực nhìn phần hậu lễ đặt ở trên bàn, khe khẽ thở dài, đúng lúc này, lão gia nhân Kính phủ đi đến, thi lễ với gã, nói:
- Thôi xá nhân, chủ nhân nhà ta xin gặp ngài ở ngài thư phòng.
Thôi Thực nghe xong đầu tiên là ngẩn ngơ, lập tức liền có chút được sủng ái mà lo sợ, chủ nhân ở thư phòng đối đãi đều là khách nhân coi trọng nhất, Kính Huy thân phận lúc này, cũng không cần đối với gã lễ ngộ như thế, Thôi Thực khẩn trương chỉnh ngay ngắn áo mũ, nói với lão gia nhân:
- Xin đi trước dẫn đường.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
]Khi Thôi Thực rời khỏi Kính phủ, dường như mất hồn mất vía.
Gã hôm nay thăm hỏi Kính Huy, vốn là muốn đến làm môn hạ Kính Huy, lấy quyền thế của Kính Huy như mặt trời ban trưa, chỉ cần câu nói đầu tiên có thể làm cho con đường làm quan của gã càng tiến một bước, nhưng gã không nghĩ tới sau khi to gan lớn mật biểu bạch trung tâm, Kính Huy không ngờ lấy một chuyện đại sự giao thác, sai khiến gã đến dưới cửa Võ Tam Tư làm nội gián.
Thôi Thực cảm thấy kinh ngạc và hoang mang cũng không phải bởi chuyện khiến gã làm nội gián, mà là thông qua chuyện này để lộ ra tới tin tức bất thường: Đám công thần bị Võ Tam Tư hùng mạnh uy hiếp, muốn sử dụng nội gián để thăm dò động tĩnh của Võ gia, cẩn thận như lâm đại địch, có ý như thế nào?
Gần một tháng qua, Lý Hiển dưới sự ủng hộ của Võ Tam Tư từng bước phản kích, mà công thần tập đoàn lại bởi vì thái độ không đủ kiên quyết mà lần nữa nhượng bộ không chỉ có dân gian dân chúng không rõ ràng, cho dù là trên triều đình biết nội tình cũng chỉ là mấy nhân vật lớn cơ yếu trung tâm triều đình.
Bởi vì hiện tại chính quyền nằm trong tay Trương Giản Chi và Ngũ tướng công, tất cả lệnh đều thông qua bọn họ ban ra, bọn họ cùng Hoàng đế đấu tranh phần lớn là lén lút, một khi quyết định đưa mọi chuyện ra ánh sáng, đó chính là lúc bọn họ thỏa hiệp nhượng bộ hoặc là kết quả hiệp thương.
Ở trong mắt người ngoài không biết quá trình này, tự nhiên như trước đem bọn họ cho rằng người tâm phúc nhất của Hoàng đế, như trước đem bọn họ cho rằng lực lượng làm người ta ngưỡng mộ trên triều đình, không ai rõ ràng bọn họ đang nhanh chóng mất đi tín nhiệm của Hoàng đế, cũng không rõ Hoàng đế phân công mệnh lệnh cho cá nhân nào, trên thực tế bọn họ đã tiến hành quá một hồi đấu tranh kịch liệt.
Nhưng hiện tại Thôi Thực đã biết, khi gã phát hiện tình cảnh đám công thần lúc này không giống như gã tưởng tượng, gã bắt đầu do dự: Gia nhập vào bọn họ, thật là một lựa chọn sáng suốt sao?
Lúc này, trên đường dài đột nhiên có một chiếc xe ngựa không có bất kì dấu hiệu nào ngăn trước ngựa Thôi Thực, hai thị vệ của Thôi Thực lập tức tiến lên phía trước, đang muốn khiển trách đối phương nhường đường, màn xe nhấc lên, trong xe một vị công tử áo bào trắng cười dài nói với Thôi Thực:
- Trừng Lan huynh, đã lâu không gặp!
Thôi Thực định thần nhìn lại trong xe người nọ, nhất thời chấn động, thất thanh kêu lên:
- Là ngươi! Hi Liêm hiền đệ, ngươi sao ở chỗ này !
Người trong xe nọ và Khương công tử ngày xưa có sáu bảy phần giống nhau, đúng là Phạm Dương Lư Thị gia tộc Lư Tân Chi. Lư Tân Chi ngửa mặt lên trời cười ha hả, nói:
- Tiểu đệ sao không thể tới đây? Ta và ngươi bạn cũ gặp lại, Trừng Lan huynh không mời tiểu đệ đến nhà thiết đãi cơm rượu, lại nói chuyện sau sao?
Thôi Thực đưa Lư Tân Chi tới quý phủ của mình, lập tức cho lui người xung quanh, dẫn y tiến vào thư phòng, khẩn trương nói:
- Hi Liêm, sao ngươi đến Trường An?
Lư Tân Chi ngượng nghịu ngồi lên giường, nâng cao ống tay áo, nhếch lên bắt chéo chân, liếc gã nói:
- Như thế nào, Trừng Lan huynh cảm thấy tiểu đệ không thể đến thành Trường An sao
Thôi Thực nói:
- Không phải vậy, Hi Liêm chớ nên hiểu lầm ý của vi huynh. Lư gia hạn cấm túc ba năm đã qua, Lư gia con cháu tự nhiên có thể chu du thiên hạ. Chỉ có điều thành Trường An... Dương Phàm ở ngay tại Trường An, hai người các ngươi nếu gặp lại, chỉ sợ không ổn.
Kỳ thật, lúc trước Dương Phàm ở Trường An áp chế lư lão thái công, buộc hắn lập lời thề là Lư Tân Chi vĩnh viễn giam lỏng ở Phạm Dương và con cháu Lư Thị phải cấm túc ba năm, hiện giờ Lư Tân Chi lại ở nơi này, có nghĩa là Lư gia không giữ lời thề rồi. Thôi Thực đương nhiên thể ngay trước mặt Lư Tân Chi nói việc này, chỉ có thể uyển chuyển một ít.
Vẻ mặt Lư Tân Chi chậm rãi trở nên có chút âu sầu, y buông chân, đứng dậy, cúi đầu nói:
- Gia tổ... Đã tạ thế rồi.
Thôi Thực giật mình kinh hãi, cũng đứng lên, thất thanh nói:
- Cái gì? Lư lão thái công đã tạ thế rồi hả? Đây... Đây là chuyện khi nào, sao một chút phong thanh ta cũng không nghe thấy?
Lư Tân Chi nói:
- Đây là chuyện tháng trước mới vừa vặn phát sinh, Thôi lão thái công nơi đó cũng chỉ vừa nhận được tin tức, ngươi đang ở Trường An dĩ nhiên không biết.
Thôi Thực khe khẽ thở dài, thấp giọng nói:
- Hi Liêm, bớt đau buồn đi.
Lư Tân Chi ngửa mặt lên trời cười ha hả, mặc dù đang cười, trong tiếng cười lại không có chút nào vui thích:
- Trừng Lan huynh, Tân Chi đã bị Lư gia khai trừ, từ nay về sau, không bao giờ ... là con cháu Phạm Dương Lư Thị rồi.
Nói tới đây, hai hàng nước mắt cuồn cuộn mà rơi, thanh âm của y cũng nghẹn ngào.
Thôi Thực lại cả kinh, ngạc nhiên nói:
- Sao lại như thế, có phải hiền đệ phạm phải sai lầm lớn gì nên bị đuổi ra khỏi nhà không?