Chương 14: Sau Ly Hôn, Tôi Nổi Tiếng - Chương 14

[Edit] LynNguyn062

Trợ lý ngồi ở trong xe.

Ôn Nhuyễn dựa lưng vào ghế, Nacy phân phối cho cô trợ lý Tiểu Mạch được vài ngày trước.

Tiểu Mạch chỉ mới ở độ tuổi 20, mặc áo khoác cao bồi, tóc nhuộm màu xanh đen, bàn tay còn dính viên trái tim màu hồng, chính là cây kẹo mút, cầm một cuốn sổ nhỏ và nói với cô lịch trình hôm nay, " chị Ôn Nhuyễn, Weibo cá nhân của chị đã được chứng thực, hôm nay chúng ta đi đến công ty chụp ảnh tuyên truyền, sau đó đến phòng tập thể dục, cuối cùng là thời gian rảnh rỗi tự do."

"Chờ ngày mai công ty chính thức công bố, hành trình của chị sẽ từ từ nhiều lên. "

Ôn Nhuyễn không phản đối những sắp xếp này, nở nụ cười nói, " Tốt ", cô nhíu mắt nhìn cây kẹo mút, buồn cười nói: "Thích ăn đồ ngọt?" Cô cùng Tiểu Mạch ở chung mấy ngày, phát hiện cô nương này không có lúc nào là không cầm cây kẹo, cũng không biết cô nhóc giấu bao nhiêu kẹo trong túi nữa?

Tiểu Mạch lắc đầu, chân thành nói, "Không thích ạ."

Ôn Nhuyễn ngẩn ra, "Hả? Vậy thì em..."

"Bởi vì nam thần của em thích nó!" Nói về nam thần của mình, đôi mắt của Tiểu Mạch đều sáng lên. Cô ấy đột nhiên quay mặt qua Ôn Nhuyễn, tiến lại gần cô, nhấn giọng hỏi, " chị Ôn Nhuyễn chị có biết Duyên Thần không?"

Duyên Thần?

Ôn Nhuyễn ngơ ngác, tại sao cô không nhớ rằng vẫn còn một vị thần như vậy ở Trung Quốc? Có thể là ở nước ngoài? Nhưng cái tên này rất giống...

Tiểu Mạch thấy biểu hiện của cô liền biết cô không biết, cô nàng thậm chí còn muốn ăn kẹo, lấy ra một cuốn sách nhỏ khác dán đầy Q trong túi của cô ấy, giống như làm an lợi hạ, "Đây, chị Ôn Nhuyễn, để em tặng chị an lợi hạ, duangduangduang, Duyên Thần của chúng em!" [

hiha có những từ thật lạ lùng ha =)))

]

"Kỷ Duyên, biệt danh là Duyên Thần, 23 tuổi, 16 tuổi ra mắt với tư cách là thành viên của nhóm Fly, rapper, dancer và visual của nhóm Fly, phát hành album "Im lặng" vào năm 18 tuổi và lọt vào danh sách người nổi tiếng của Forbes ở tuổi 20... "

Ngơ ngác nghe Tiểu Mạch nói, cuối cùng cô cũng phản ứng được Duyên Thần mà cô bé nhắc đến. Hóa ra đó là Kỷ Duyên. Mặc dù cô cũng dùng Weibo, biết rằng Kỷ Duyên nổi tiếng, cô không ngờ anh ta lại nổi đến như thế này.

"Chị Ôn Nhuyễn, đừng chỉ nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Duyên Thần, thật ra, anh ấy rất dễ thương! Vì vậy..."

Ôn Nhuyễn quay đầu lại, chớp mắt, như một chú cáo nhỏ, hồng lừa nói: "Chị sẽ nhập hội fan Duyên Thần với chúng em phải không? Chắc chắn không mệt! Hãy làm fan chị em của Duyên Thần, fan mẹ, fan vợ!"

Cái, cái gì?

Fan chị em, cô hiểu.

Nhưng fan mẹ, fan vợ là cái quái gì?

Tiểu Mạch là một người hâm mộ kỳ cựu, hàng năm trà trộn vào Weibo, Douban và Thỏ khu. Cô ấy đã biết rõ về vòng tròn của người hâm mộ. Nhìn thấy Ôn Nhuyễn câm lặng, cô ấy bắt đầu truyền đạt kiến ​​thức về vòng tròn của người hâm mộ và một số từ đồng nghĩa, viết tắt.

"Trong thực tế, phấn vòng thủy rất sâu, liền fans tới nói, fan luôn có những điều kỳ lạ, fan bạn gái, fan chị em, fan mụ, bột lọc, còn có fan duy, antifan duy, fan CP......"

"Fan có rất nhiều đều là tình trạng như nước với lửa. "

Cô than vãn: "Trên thực tế, làm cái gì fan cũng không sao cả, fan bạn gái cũng tốt, fan CP cũng thế, chỉ cần lý trí, là thực sự thần tượng tốt, chính là tốt ".

Ôn Nhuyễn nghe xong một hồi, hiểu biết một chút về những đại từ này. Sau đó hỏi: "Fan CP? Kỷ Duyên còn có fan CP?"

"Tất nhiên rồi!"

Tiểu Mạch kích động nói: "Duyên Thần chúng em đẹp trai vậy. Như thế nào có thể không có CP? Anh ấy vừa ra mắt đã được công nhận CP, nhưng không may, vài năm trước đã tan rã rồi, những người trong fan CP chúng em khóc đến chết đi sống lại. "

"Nhưng không có gì! "

Cô nắm chặt tay Ôn Nhuyễn. "Miễn là Duyên Thần vẫn còn ở đó, em có thể làm bất cứ điều gì!"

Ôn Nhuyễn nói thầm: Đó là một sự kết hợp, cô nghĩ rằng chắc là với Tô Lam Lam, sau tất cả, Kỷ Duyên thích theo Tô Lam Lam từ khi còn nhỏ. Bây giờ hai người ở trong cùng một vòng tròn.

"Thật ra, fan CP không tốt..." Tiểu Mạch không biết nghĩ gì, bĩu môi nói: "Tô Lam Lam bây giờ rất đỏ, gia đình cô ta đặc biệt thích lôi kéo Duyên Thần nhà chúng em, còn làm ra tới một cái gì "chỉ duyên sơn sắc", cũng may là tính khí Duyên Thần của nhà chúng em tốt, nếu không gia đình cô ta sẽ bị chúng em mắng chết. "

Có lẽ thực sự ghét Tô Lam Lam, Tiểu Mạch tức giận đến nỗi hung hăng cắn một miếng kẹo mút.

Một tiếng giòn tan, hòa lẫn với giọng nói u ám, cô nói tiếp: " Chúng em liền tính còn muốn xào bgCP Duyên Thần, đừng nói đến bạch liên hoa như Tô Lam Lam. Không, đừng quên, không có người phụ nữ nào trong ngành giải trí xứng đáng với Duyên Thần chúng em, trừ khi... " Cô quay mặt lại Ôn Nhuyễn, nhìn một lúc, đột nhiên nói:" Trừ khi cô ấy là chị Ôn Nhuyễn! "

"Khuôn mặt và khí chất này của chị, đó là lý do tại sao có thể xứng với Duyên Thần chúng em."

Càng nhìn, cô càng hài lòng, càng nhìn, cô càng trông giống như một con gà mổ thóc, gật đầu, "Đúng vậy, đúng vậy đều là anh chị em trong cùng một hội! Gần quan được ban lộc a! "

Ôn Nhuyễn nhìn cô nhóc phấn khích, đều có chút dở khóc dở cười. Cô và Kỷ Duyên tham gia vào CP? Hình ảnh này thực sự quá cay. Trong mắt cô, Kỷ Duyên giống như một người em trai,hơn nữa có một Tô Lam Lam như vậy, đừng nói đến CP, cô sợ cô và Kỷ Duyên khó nói được lời nào.

Tiểu Mạch nhất thời hứng khởi, không đảm đương nổi.

Tình hình hiện tại của Ôn Nhuyễn tốt hơn là nên chú tâm vào sự nghiệp. Cô –– một fan mười cấp của Duyên Thần, tất nhiên, biết tâm lý của các fan khác. Nếu chị ấy đột nhiên trở thành một nữ minh tinh, chị ấy vẫn là một người mới, gán ghép với Duyên Thần cho dù có lên trời cũng bị người đời cười nhạo.

Nghĩ đến những hình ảnh đó.

Cô nhịn không được run bả vai. Lúc đó, cô có đi giúp chị em mắng chị Ôn Nhuyễn không? Vẫn là giúp chị em mắng Ôn Nhuyễn tỷ? T-T

Whoohoo, khó khăn quá.

Chiếc xe tiếp tục lái theo hướng của công ty, Ôn Nhuyễn lướt qua các tư liệu, Tiểu Mạch bắt đầu quét Weibo hàng ngày, đột nhiên thấy một hot search, cô kêu lên, gần như ngồi hẳn dậy.

Ôn Nhuyễn nghiêng mắt nhìn, quan tâm nói: "Có chuyện gì vậy?"

"Tại sao Duyên Thần trở lại?" Tiểu Mạch không thể tin được, nhìn vào hot search đầu tiên # Kỷ Duyên ở sân bay #, lẩm bẩm nói, "Duyên Thần chỉ kết thúc buổi hòa nhạc tối qua. Anh ấy xuất hiện ở thành phố vào sáng nay, chẳng lẽ ngày hôm qua vừa kết thúc buổi diễn liền quay trở về?"

"Oh, oh, Duyên Thần chúng ta thật vất vả mà, chả trách trong mắt đều là tơ máu, mẹ tiểu bảo bối, chắc em phải mua cho Duyên Thần một cái bịt mắt hương nước hoa thôi! "

Kỷ Duyên đã trở lại?

Ôn Nhuyễn cũng sửng sốt. Hôm qua, Nacy nói với cô rằng Kỷ Duyên ít nhất đến ngày mai mới trở về, nhưng Kỷ Duyên có trở về hay không cũng không liên quan tới cô. Cô cũng không quan tâm, thấy Tiểu Mạch không việc gì tiếp tục xem tư liệu trên tay.


9:30, đến công ty.

Ôn Nhuyễn trực tiếp lên tầng mười tám, văn phòng của Nacy. Ngay khi bước vào, cô thấy khuôn mặt trang nghiêm dừng ngay trên chỉ điện thoại: "Bây giờ cậu càng ngày càng không nghe lời, còn trở về một mình? Cậu có biết cậu đang làm gì không? May là ngày hôm qua bọn ký giả không biết lịch trình của cậu, bằng không bị nhìn thấy, cậu nghĩ còn muốn ra ngoài an toàn? "

" Hành hành hành, tôi không quản cậu nữa, cứ làm những gì cậu muốn đi. "

" Cái gì? Cậu đã đến bệnh viện!" Nacy đột nhiên đứng dậy và hỏi một cách lo lắng: "Có chuyện gì vậy? Có nghiêm trọng không?"

Không biết bên kia đầu dây nói những gì, khuôn mặt cô ấy lại trầm xuống, tức giận: "Lại là Tô Lam Lam, cậu có còn não hay không? Cậu thực sự muốn cùng cô ta tạo một tin đồn phải không? Này? Này?" Rõ ràng, người ở phía bên kia đã cúp máy.

Nacy tức giận đến nắm chặt điện thoại, nhìn Ôn Nhuyễn, khuôn mặt mới được thoải mái hơn, "Tiểu Nhuyễn, em đến rồi."

Ôn Nhuyễn cười gật đầu vô ý hỏi: "Điện thoại của Kỷ Duyên?"

"Haizz..." Nacy thở dài, " Thằng nhóc này không biết có phải là gió, vốn dĩ ngày mai mới trở về, ai ngờ không ai biết được cậu ta, ngày hôm qua buổi diễn vừa mới kết thúc liền chạy về, bây giờ đã đến bệnh viện. "

Cô thở dài "Tô Lam Lam đúng là một tai họa."

Ôn Nhuyễn nghĩ thầm: tai họa thì chưa nói tới, nhưng thực sự là một kẻ gây rối.

Sau khi nghĩ về điều đó, có thể đã gây ra rắc rối không cần thiết, nhưng vẫn là nói với mọi người về chuyện này: "Chị Nacy em có chuyện muốn nói với chị."

Nacy nghe giọng nói nghiêm túc của cô phớt lờ vấn đề của Kỷ Duyên, hỏi: "Chuyện gì?"

......

"Vậy ý em là Tô Lam Lam tự ngã ở nhà em mọi người nghĩ em đã làm điều đó?" Nacy sau khi nghe cô nói xong rút ra một kết luận, "Vì vậy em đang lo lắng Tô Lam Lam liên hệ Kỷ Duyên, là có mưu đồ?"

Ôn Nhuyễn tay cầm chiếc cốc, không uống, "Em không dám bảo đảm, nhưng mà tính tình Tô Lam Lam......"

Cô lắc đầu nói, " Không thể không đề phòng."

Nacy gật đầu. Lúc đầu Kỷ Duyên yêu cầu cô nhận Tô Lam Lam. Cô từ chối vì nhìn Tô Lam Lam không hài lòng. Người khác như vậy thường gật đầu, ngay cả khi không cần phải đi sâu hơn, nhưng Kỷ Duyên đã cố tình...

Cô thở dài: "Ngày thường thì cái gì cũng tốt, không biết làm thế nào mà mù mắt, lại coi trọng cô ta như vậy. Em quen cậu ấy từ nhỏ, có biết tại sao không? "

Tại sao?

Ôn Nhuyễn sửng sốt, suy nghĩ về điều đó một lúc. Cô nhớ rằng Kỷ Duyên là một người cô đơn từ khi còn nhỏ. Ngay cả Kỷ Hề, chị họ của cậu ta đã nói vài lời với cậu ta... Có thể nói, dường như sau khi Kỷ Duyên 12 tuổi thì được đưa vào bệnh viện, mối quan hệ của cậu với Tô Lam Lam trở nên tốt đẹp hơn.

Không biết tại sao.

Trên thực tế, trong khoảng thời gian Kỷ Duyên bị ốm, ngoài Tô Lam Lam, cô ta cũng sống ở Kỷ gia. Biết rằng Kỷ Duyên không khỏe, cô ta luôn pha cho cậu rượu dâu và trà đỏ.

Sự quan tâm nhỏ bé đó... thực sự ngày càng trở nên lớn hơn.

"Quên chuyện đó đi, trước tiên đừng để ý tới tiểu tử thúi này đi chụp ảnh tuyên truyền thôi, chuyện của Tô Lam Lam chị sẽ nói chuyện với Kỷ Duyên sau." Nacy liếc nhìn thời gian, "Đi thôi, nhiếp ảnh gia đã đến, chúng ta hãy xuống lầu. "

" Được. "

......

Thiên Nhất Tài Đại có một bầu không khí khó chịu, đây là lần đầu tiên Ôn Nhuyễn chính thức tuyên truyền. Cho dù đó là quần áo để chụp tuyên truyền, các nhiếp ảnh gia vẫn phải trả giá cao.

Ôn Nhuyễn đã chụp xong với hai bộ quần áo, bây giờ đang chụp bộ thứ ba.

Thời gian trang điểm nhàn rỗi, nhiếp ảnh gia lật các bức ảnh, một bên cùng Nacy cười nói, "Cô đào đâu ra bảo bối này vậy? Ngày nào tôi cũng lo lắng, không nghĩ tới cô gái này lại điêu luyện như vậy."

"Tôi không cần phải nói, cô ấy biết là chụp như thế nào là thích hợp. "

"Có phải người mới không vậy? "

Nacy cười, " Thật vậy! "

Cô nói, ngẩng đầu, nhìn Ôn Nhuyễn cảm khái nói: "Tôi không mong đợi lắm ở cô ấy không ngờ cô ấy lại có thiên phú như vậy.

"Cô đây thực sự đang nắm giữ một đôi vua cho mình." Nhiếp ảnh gia nở nụ cười với Nacy, chỉ muốn nói thêm vài câu nữa, cửa liền mở, ông sững người, lại cười: "Ồ, một con át chủ bài khác cũng ở đây, hay tôi cũng nên chụp ảnh?"

Nacy nheo mắt, cô quay đầu lại nhìn, hóa ra đó là Kỷ Duyên!

Nghĩ về những gì Ôn Nhuyễn vừa nói, cô vừa định đi qua trong phòng hết đợt này đến đợt khác vang lên tiếng kinh hô, "Ồ, đó là Kỷ Duyên!"

"Chúa ơi, đó là Duyên Thần, tại sao anh ta lại đến đây?

"Nhanh lên, chụp ảnh đi. "

......

Ôn Nhuyễn tự nhiên nghe thấy giọng nói này.

Cô ngồi trên ghế, khẽ ngước mắt lên, thấy một người đàn ông đeo khẩu trang màu đen, đội mũ bóng chày màu trắng, quần đen từ bên ngoài đi tới. Cậu ta lờ đi những người khác, cặp mắt lạnh lẽo lướt qua đám đông rồi nhìn thẳng vào cô.