Cốt truyện khó hiểu bị người tranh giành làm đồ đệ này đến quá đột nhiên, đầu Hứa Nguyện còn chưa kịp phản ứng, kết quả người của hai bên giành người đã bắt đầu tranh luận.
“Mạnh sư huynh, ta nhớ Hứa công tử chưa từng tham gia phân sơn thí luyện, mạo muội đưa cậu ấy phân chia vào trong danh sách như vậy, phải chăng bất công với các đệ tử tham gia thí luyện khác.” Thiên Cơ Tử Minh thấy Mạnh Phong Đào ngang nhiên cướp người, trong lòng một trận ám khí, ngữ khí trong nhu mang châm biếm, trong mị mang tàn nhẫn, “Tuy rằng huynh là quý đại sư huynh của chúng ta, cũng không thể làm việc ám tương
như vậy, hắc bạch bất minh nhỉ.”
Từ này là hộp tối của cái máy ảnh
“Phân sơn thí luyện là chỉ người có mặt đều có tư cách được Tiên chủ bình phán, Tiên chủ sẽ dựa vào gia thế của hắn, tư chất chờ nhiều phương diện tiến hành suy tính, ngoại trừ người đệ nhất, lên đài tỷ thí thắng thua chỉ là tham khảo tiêu chuẩn hạng nhất, cũng sẽ không ảnh hưởng đến lựa chọn của Tiên chủ, trước khi phân sơn thí luyện cũng không phải không có xuất hiện đệ tử không có tỷ lệ thắng được Tiên chủ thu vào sơn môn, ta còn nhớ, đệ tử đó không phải là xuất từ Quý sư thúc của Hàm Quang Hiệp các ngươi chính miệng gõ định sao.” Mạnh Phong Đào nói năng hùng hồn đầy lý lẽ trả lời, câu câu mạch lạc rõ ràng, cuối cùng một câu phản kích, càng khiến Thiên Cơ Tử Minh rất não tư từ cùng
.
Tức + Xấu hổ + Không còn từ nào để nói
Vẻ mặt kiều diễm của Thiên Cơ Tử Minh dần dần u ám, Mạnh Phong Đào không mảy may để lại mặt mũi cho nàng, ngược lại nhìn về phía Hứa Nguyện, “Lúc ở phân sơn thí luyện sư tôn đã để ý đến Hứa sư đệ, sư tôn đã nói, căn cốt Hứa sư đệ rất tốt, thiên phú dị bẩm, nếu có thể vào Lăng Tiêu Phong ta, nhất định phong cậu làm thân truyền đệ tử, sau một thời gian, tu đồ nhất định là nhất kỵ tuyệt trần, tiền đồ vô lượng.”
Hứa Nguyện nghe được thì chết lặng, thì ra cái thân thể củi lửa này dường như có tư chất tốt như vậy, đáng giá nhiều cầu vồng như vậy cái rắm?
Không phải có mưu đồ, thì là có âm mưu, phiền phức.
Không thể không nói, Hứa Nguyện thân ở hào môn sớm bị nịnh hót quen rồi, cậu tuy cuồng ngạo cũng không tự đại, luôn luôn rất tự mình biết mình, lời nói Mạnh Phong Đào rõ ràng, nhưng thiếu thành ý, lời này cũng liền nghe được ý hứng thú.
Cậu đột nhiên cảm thấy không muốn gia nhập vào cả hai sơn môn.
Nếu như vậy, nhiệm vụ “Bái sư” có thể phán định cậu thất bại hay không nha.
“Ngươi vẫn có một lựa chọn.” Lúc này, giọng nói trong tâm trí của cậu trả lời cậu.
“Ai nha.” Hứa Nguyện hỏi, hẳn sẽ không phải là Phó Thư Cần kia chứ, ừm…… Kỳ thật Phó Thư Cần ngược lại không tồi, chỉ cần đừng bắt cậu nhận làm cha là được.
Ngay khi Hứa Nguyện đang trao đổi với giọng nói trong tâm trí cậu, mùi thuốc súng giữa hai sơn môn đã bị cậu loại bỏ bên cạnh cậu kia【 Túc Nguyện Bài Hài Hòa 】
càng lúc càng nồng.
Không hiểu Oa chèn cái này vô là có ý gì
“Ha ha, hay cho nhất kỵ tuyệt trần, tiền đồ vô lượng, Mạnh sư huynh nói câu này mạnh miệng đến mức ngay cả Tử Minh cũng tâm động không ngớt, hận không thể phản bội Hàm Quang Hiệp, đi vào Lăng Tiêu Phong đấy. Chẳng qua ——” Thiên Cơ Tử Minh không hổ là đồ đệ của Quý Hàm Quân, ngữ điệu âm dương quái khí học được y chang, “Ta nhớ Mạnh sư huynh đã vào Hiên Viên phái hơn trăm năm, đến nay còn chưa có chiến tích, chẳng bằng Dạ sư đệ nhập phái mười mấy năm, Dịch sư bá chỉ bảo hắn chỉ có mấy năm liền bế quan tu hành, hắn chỉ dựa vào bản thân liền thay Dịch sư bá quản lý Tử Vi Điên mười năm, liên tiếp kiến kỳ công, còn trở thành hiện giờ khả úy hậu sinh người người Tổ Cương tán thưởng.”
Mạnh Phong Đào nghe Thiên Cơ Tử Minh lại lấy Dạ Ký Bắc đánh đồng với hắn, sắc mặt không rõ, ngữ khí đạm nhiên lạnh xuống mấy độ, “Ta cùng với Dạ sư đệ tất nhiên là bất đồng, Dạ sư đệ quan tâm giang hồ, thường xuyên đi lại trong giang hồ, trảm yêu trừ ma, người ngoài biết không hề kỳ quái, mà ta đã tâm vô bàng vụ
, cả đời phụng dư tu đồ, phàm trần thế tục đối với ta mà nói đã sớm là mây trôi ngoài thân, Thiên Cơ ngươi không cần phải dùng cái này để châm ngòi quan hệ của ta cùng với Dạ sư đệ.”
Không chú tâm
Thiên Cơ Tử Minh cười nhạo một tiếng: “Phải không, luận tu vi đạo hạnh của hai ngươi, huynh thật sự cảm thấy huynh sẽ mạnh hơn Dạ Ký Bắc sao?”
Mạnh Phong Đào lạnh lùng nói: “Tu vi sâu nông đều do chính mình, há có thể dùng cường nhược phân biệt? Vả lại, nếu thật sự muốn luận đạo tranh phong, đại hội của tông phái ba năm sau, sẽ tự thấy thật chương
.” Mạnh Phong Đào không muốn lại phí lời nữa, hắn ngự kiếm bay đến bên cạnh hạc giấy của Phó Vân Thiên, “Việc này không nên chậm trễ, Hứa sư đệ, chúng ta vẫn nên đi tìm sư tôn trước thôi.”
Hàng động chân thật
Nói, hắn muốn Hứa Nguyện qua đấy, Hứa Nguyện cử chỉ kháng cự, ngay khi cậu muốn từ chối Mạnh Phong Đào, lòng bàn chân đột nhiên mất trọng lượng, thừa nhận lá phù tiên hạc của cậu và Phó Vân Thiên đột nhiên tan biến, hai người bọn họ không thể phi hành chỉ có thể mặc cho rơi xuống.
“Hứa sư đệ!”
“Hứa công tử!”
Đinh ——
Phía trên cao tọa.
Phó Thư Cần đột nhiên nhận ra cái gì đó, buột miệng thốt lên một tiếng: “Vân Thiên!”
Chợt, hắn triệu hồi xe lăn bằng gỗ màu tím của mình, chuẩn bị nhanh nhẹn rời đi, lại bị Quý Hàm Quân ngăn lại.
“Tỷ thí còn chưa kết thúc, Thư Cần vội vàng như vậy, là muốn chạy đi đâu nha.” Quý Hàm Quân thảnh thơi hỏi.
Phó Thư Cần tái mặt, “Lá phù tiên hạc đệ cho Vân Thiên đột nhiên mất hiệu lực, Vân Thiên không thể ngự vật phi hành, đệ phải đi cứu thằng bé.”
Quý Hàm Quân ấn ấn huyệt thái dương của mình, như cũ vẫn giữ Phó Thư Cần không tha, “Ai nha nha, Thư Cần đừng vội, thời cơ ngàn cân treo sợi tóc như vậy, cho dù đệ hiện tại phi thân đi đến, cũng không thể cứu được Tiểu Vân Thiên nha. Lại đến, mọi việc đều phải nghĩ theo hướng tốt, nói không chừng nghĩa tử bảo bối kia của ngươi căn bản chưa dùng lá phù tiên hạc kia đấy, vẫn là tỷ thí quan trọng, ngồi xuống tiếp tục xem đi.”
Thằng sư huynh mất dạy
“Huynh!” Phó Thư Cần kìm chế tức giận, trầm mặc chốc lát, đành phải bi ai thỉnh cầu, “Quý sư huynh, xin hãy thứ lỗi cho Thư Cần hiện tại không có tâm tư xem tỷ thí nữa, xin sư huynh để Thư Cần rời đi trước.”
“Đây……” Quý Hàm Thư rất hưởng thụ sự khẩn cầu của Phó Cần Thư, nụ cười nơi khóe miệng kia càng sâu, gã ra vẻ khỗ não suy nghĩ một chút, lại cố ý khó xử tìm ý kiến của Phong Truyền Bân, “Phong sư huynh, bộ dáng khẩn cầu của Phó sư đệ như vậy quả thực khiến đệ đau lòng, nhưng đệ đích thực không làm chủ được, không biết Phong sư huynh bằng lòng để Phó sư đệ rời đi cứu nghĩa tử của đệ ấy sao?”
Đã nói là tình huống ngàn cân treo sợi tóc mà ông còn mải tán chuyện. Nghĩa tử bảo bối của người ta chết đến nơi rồi kìa. Đúng là thằng sư huynh trời đánh mà.
Phong Truyền Bân nhíu nhíu mày, “Một thứ đồ đi ra từ Thiên Lung sơn trang, đáng để ngươi phí tâm như vậy.”
“Mặc kệ sinh ra như thế nào, Vân Thiên đã là nghĩa tử của Thư Cần, Thư Cần không thể bỏ mặc.” Phó Thư Cần ngẩng đầu nhìn về phía Phong Truyền Bân, “Phong sư huynh, giữa đường tuyển thì rời đi là trách nhiệm của Thư Cần, Thư Cần nguyện ý chịu trừng phạt một năm giam cầm, mong rằng hai vị sư huynh thành toàn.”
Phong Truyền Bân nhìn hắn một cái, đáp ứng hắn: “Đệ đi đi.”
Sau khi Phó Thư Cần vội vội vàng vàng đi, Quý Hàm Quân ý vị thâm trường nhìn hình bóng đơn bạc rời đi của Phó Thư Cần, nói với Phong Truyền Bân: “Nhìn không ra, Phong sư huynh khi nào trở nên thương hoa tiếc ngọc như thế nhỉ.”
Phong Truyền Bân nhàn nhạt nói: “Đệ ấy dù sao cũng là một sơn Tiên chủ, tự có chọn lựa và phán đoán của chính đệ ấy, trái lại đệ đã mạo phạm, Hàm Quân.” Chợt, hắn lại nói thêm, “Đừng tưởng rằng ta không biết các đệ đang làm gì, đôi khi đến lúc nên buông tay, tốt hơn là nên vui vẻ buông tay.”
Quý Hàm Quân nghe hiểu Phong Truyền Bân ám chỉ điều gì, cười cười, “Phong sư huynh yên tâm, Hàm Quân biết chừng mực, nhưng câu buông tay kia của Phong sư huynh, đệ thực sự không vui vẻ khi làm điều đó nha.”
Hứa Nguyện rất vui khi bản thân ngã xuống từ nơi cao như vậy, lại không khiến mình ngã chết.
Tại một khắc rơi xuống kia, cậu có cảm giác Thiên Cơ Tử Minh cùng Mạnh Phong Đào kia đều có ý định tới cứu cậu, nhưng mà khi hai người bọn họ đồng thời xuất chiêu để cứu, có vẻ như bị một thế lực khác cản trở, bỏ lỡ thời cơ giành giật từng giây, hoàn hồn lại đi cứu chỉ là đã quá muộn.
Cậu và Phó Vân Thiên từ trên cao rơi vào trong một cánh rừng, trên đường rơi xuống, cậu theo bản năng nắm lấy tay Phó Vân Thiên, Phó Vân Thiên kinh ngạc một chút khi thấy Hứa Nguyện run cầm cập duỗi tay qua, lập tức phản ứng đây là tay của Hứa Nguyện mà hồi nắm qua đi, có lẽ là vận may, Hứa Nguyện và Phó Vân Thiên rơi xuống ngay một cái ao, Hứa Nguyện có thể bơi, mà Phó Vân Thiên lại ở trong nước vùng vẫy nửa ngày, còn may mặt nước ao yên tĩnh, lại không có Hà Yêu như lần trước, Hứa Nguyện vác Phó Vân Thiên liều mạng dùng sức lực cuối cùng bơi tới bờ sông.
Sau khi bò lên bờ, Hứa Nguyện sớm đã sức cùng lực kiệt, mà Phó Vân Thiên lại sợ tới mức kinh hồn, hắn run run rẩy rẩy nhắc đi nhắc lại: “Ta không muốn chết…… Ta không muốn chết…… Chết rất đáng sợ……”
“Này…… Ngươi nói xong chưa!” Hứa Nguyện nằm trên mặt đất, nghe gia hỏa kia bên cạnh ỉu xìu niệm, nghe thấy lỗ tai rầm rầm rung động, cậu cố sức dùng tay ngoáy ngoáy lỗ tai, đáng chết, nước vào lỗ tai rồi.
Phó Vân Thiên tiếp tục nhắc đi nhắc lại: “Không muốn chết…… Không muốn chết……”
Tai Hứa Nguyện vốn dĩ đã khó chịu, bị giọng nói ồn ào của Phó Vân Thiên làm cậu bốc hỏa ba trượng, quản ngại thân thể dùng hết một chút sức lực cuối cùng, chỉ có thể khàn giọng thét lên: “Câm miệng cho lão tử! Ngươi mẹ nó ồn muốn chết!”
Nghe thấy Hứa Nguyện tức muốn hộc máu mắng, Phó Vân Thiên cuối cùng an tĩnh nửa ngày, hắn nhìn thấy Hứa Nguyện nằm liệt trên đất vẫn không nhúc nhích, thoáng chốc mắt đỏ bằng nước mắt tràn mi mà ra, “Hứa Thanh Thuần xin lỗi! Tôi thực xin lỗi cậu, đều là lỗi của tôi! Nghĩa phụ muốn thu cậu làm nghĩa tử, tôi sợ cậu sẽ cướp ông ấy, cho nên tôi…… Tôi mới…… Thực xin lỗi, thực xin lỗi!!”
Thục liêu
Phó Vân Thiên trực tiếp bổ nhào về phía cậu, khóc lóc xin lỗi nháo dữ dội hơn ban nãy, Hứa Nguyện phát cáu mà đành chịu, cái gì cùng cái gì a, gia hỏa này trong miệng huyên thuyên nói nhiều như vậy khiến cậu tìm không được đầu mối, vẫn tiếp tục xin lỗi, cái này khiến cậu không tiện mắng tiếp nữa, cậu nghĩ nghĩ, chỉ có thể nhọc nhằn ngồi dậy, gõ đầu Phó Vân Thiên, ngữ khí hung dữ nói: “Ta nói, ngươi có khác gì khóc tang đâu, lão tử lại chưa chết, không được khóc nháo, phiền!”
Cho hỏi từ này là gì vậy 熟料
Hứa Nguyện không có quá nhiều sức lực, cái gõ kia càng như là đang trấn an, Phó Vân Thiên đã khóc rất nhiều, nhìn thấy động tác Hứa Nguyện như thế, nhất thời giật mình, nghe lời nín khóc: “Được, tôi không khóc nữa ~”
:3
“Ai, an tĩnh rồi.” Hứa Nguyện lại xụi lơ xuống, thấy Phó Vân Thiên lại muốn mở miệng ồn ào, vội vàng thủ thế yên lặng, “Đừng ồn, ta không sao, ta chính là đói đến hoảng.”
“Vậy làm sao giờ nha, trên người tôi chỉ có cái này có thể ăn……” Phó Vân Thiên lấy ra trái cây mà Hứa Nguyện ghét nhất, chần chờ nói, “Hay là, cậu ăn tạm đi.”
“Không muốn, ta không ăn cái này, ngươi lấy đi!” Hứa Nguyện mang tinh thần kén ăn quán triệt đến cùng, quay đầu đi, đúng lúc nhìn thấy cái ao cậu vừa mới rơi vào, tròng mắt xoay chuyển, nói với Phó Vân Thiên, “Ngươi vừa nãy không phải nói xin lỗi ta sao, vậy ngươi bắt cá cho ta ăn đi, coi như là bù đắp ta rồi?”
“Bắt cá?” Phó Vân Thiên cũng nhìn về cái ao đó, “Nhưng tôi không biết bơi.”
“Ngốc, ngươi không biết câu cá à? Dù sao ta nhất định phải ăn thịt, nếu không ta sẽ không tha thứ cho ngươi!” Hứa Nguyện bướng bỉnh nói.
Phó Vân Thiên lắc đầu, hắn ngẩng đầu quan sát cây cối lân cận, bỗng nhiên mắt sáng lên, “Ngươi thích ăn trứng chim không? Ta có thể trèo cây.” Nói, Phó Vân Thiên hưng phấn tìm một cái cây không tính là quá cao, hai tay chậm rãi trèo lên phía trên.
Tuy nói cái cây này có lẽ thấp hơn những cây khác một tí xíu, nhưng cũng cao hơn cột điện một đoạn rất lớn, Hứa Nguyện nhìn Phó Vân Thiên cách cậu càng ngày càng xa, cũng có chút lo lắng: “Này, ngươi cẩn thận một chút.” Lời vừa nói ra, Hứa Nguyện nháy mắt nghĩ đến vừa nãy bọn họ từ nơi cao như vậy ngã xuống cũng không sao, lại thầm vui mừng một lần.
Phó Vân Thiên tại phương diện tu luyện không bản lĩnh gì, năng lực leo cây vẫn phải có, vài cái liền lấy được trứng chim, sau đó giữ lấy thân cây tận dụng kỹ năng thuận lợi trượt xuống dưới. Kế tiếp chính là vấn đề nhóm lửa nấu trứng, Phó Vân Thiên không biết pháp thuật, nghĩa phụ hắn vì hắn chuẩn bị mấy lá hỏa phù không cần linh lực thôi phát vẫn có thể sử dụng, sau mấy phen lăn lộn, Hứa Nguyện cuối cùng cũng được ăn đồ ăn khá hợp khẩu vị của cậu —— mặc dù, chỉ là hai quả trứng bạch thủy
.
Chắc trứng toàn lòng trắng
Có lẽ là trứng do tiên điểu độc đáo của tiên sơn sinh ra, Hứa Nguyện mới ăn hai cái, thể lực đã bắt đầu khôi phục rồi, mặc dù bụng vẫn còn rất đói.
Phó Vân Thiên nhìn thấy bộ dáng còn chưa ăn đã của Hứa Nguyện không khỏi bật cười, lệ trên khóe mắt vẫn còn chưa lau khô: “Cậu người này thật là thú vị.”
Câu thoại kinh điển của nam chính
Hứa Nguyện nhướng mày, gia hỏa này mạch não gì vậy, ăn quả trứng cũng coi là thú vị.
Thấy Hứa Nguyện hiểu lầm, Phó Vân Thiên vội vàng bổ sung nói: “Lần đầu gặp cậu, tôi cảm thấy cậu người này thật dễ gần, tính khí nóng nảy, lại không lễ phép, nếu không phải đồng tình cậu cũng là người bị Thiên Lung sơn trang bắt đi, tôi sẽ không muốn để ý cậu. Sau đó cậu muốn xuống núi vì an toàn của bằng hữu, lại vừa giúp tôi giải vây, tôi mới phát hiện cậu là một gia hỏa không tệ.”
Hứa Nguyện không tiếp lời, giúp hắn giải vây chẳng qua là vì trả ân, trái lại tăm tích của Sở Thác, cậu một chốc là không thể đi tìm rồi.
Phó Vân Thiên thấy Hứa Nguyện thần sắc sa sút, chợt đoán được: “Cậu vẫn đang lo lắng cho bằng hữu của ngươi sao? Dạ sư huynh vẫn chưa tham dự phân sơn thí luyện hôm nay, chính là bởi vì huynh ấy xuống núi đi giúp cậu tìm tung tích của bằng hữu cậu.”
Quả nhiên tinh thần Hứa Nguyện lập tức hăng hái lên: “Phải không?”
Phó Vân Thiên đáp: “Ừ, Dạ sư huynh là một người có trách nhiệm, nếu cậu đã có ủy thác, huynh ấy nhất định sẽ cho cậu một công đạo.” Nói, Phó Vân Thiên hâm mộ nói: “Làm bằng hữu của cậu thật tốt.”
Đúng vậy!
Đối xử chân thành, giúp bạn bè không tiếc cả mạng sống, anh em không phải là đều mệnh giao tình sao. Hứa Nguyện vô cùng yakuza
nghĩ.
Yakuza (やくざ hay ヤクザ), thường được biết đến như là gokudō (極道), là một danh từ thường được dùng để chỉ mafia hay các tổ chức tội phạm truyền thống ở Nhật Bản. Ngày nay Yakuza là một trong những tổ chức tội phạm lớn nhất thế giới. [Theo bác Wiki]
Phó Vân Thiên nhìn Hứa Nguyện, hỏi: “Tôi có thể làm bằng hữu của cậu không?”
Hứa Nguyện sửng sốt một chút, cậu trước nay không nghĩ sẽ cùng người nơi này có bất kỳ tiếp xúc cảm tình, ngay khi cậu suy nghĩ làm sao hệ thống lời nói cự tuyệt hắn, bỗng nhiên, cậu nhìn thấy một thân ảnh trắng xóa “Xoẹt” một cái từ trước mặt cậu lướt qua, con tiểu yêu hầu kia!
“Sát, ngươi con tiểu yêu hầu đừng đi!!”
Hứa Nguyện nhìn thấy thân ảnh kia khiến cậu nghiến răng nghiến lợi, lập tức không màng tới bản thân vội vàng xông đến.
“Hứa Thanh Thuần, cậu làm sao lại chạy đấy.” Phó Vân Thiên lần này làm sao cũng muốn cùng nhau đi theo, nhưng mà, sau khi cùng cậu chạy một đoạn, khi Phó Vân Thiên đang bước vào khu vực nào đó, bỗng nhiên bị một lực lượng khó hiểu bật ngược lại.
Phó Vân Thiên lúc này mới phát hiện nơi này có một kết giới rất cường đại, dựa vào hắn thì không có khả năng xuyên qua.
Vậy Hứa Thanh Thuần lại làm thế nào thông suốt không trở ngại đi vào được thế?
Khi Phó Vân Thiên thật sự không nghĩ ra, đột nhiên nhìn thấy lộ tiêu
của nơi này, sắc mặt tức khắc tái mét.
Đây là phương hướng dẫn tới Chung Tình Sơn.
Cái bảng chỉ đường ik
Tác giả có lời muốn nói:
Viên Viên thu được một người hâm mộ nhỏ ~
Và Viên Viên sắp cùng Túc Túc gặp mặt nè ~