Sáng sớm, Hứa Nguyện vừa ra khỏi cửa đã bị người gọi lại.
“Hứa Thanh Thuần, ngươi lại chạy loạn khắp nơi cái gì!” Là Phó Vân Thiên, hắn như là mới vừa đi đâu đó, thấy Hứa Nguyện vừa ra khỏi cửa, liền vội vàng chạy tới ngăn lại, “Ta nói ngươi người này làm sao đều nói không nghe cơ, đã nếm đau khổ còn không biết thu liễm!” Ngữ khí Phó Vân Thiên thực hung, so với ngày hôm qua, thái độ của hắn đối với Hứa Nguyện rõ ràng giảm xuống không ít.
Gia hỏa này vừa hung vừa không lễ phép, làm theo ý mình, còn không biết cảm ơn! Vốn dĩ ngay từ đầu thấy bộ dáng cậu vì bằng hữu mà không màng tới bản thân, hắn mới cảm động giúp đỡ hắn, hiện giờ xem lại, đây căn bản là một hỗn đản không coi ai ra gì! Nhưng nghĩa phụ hắn lại……
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Phó Vân Thiên ẩn ẩn lộ ra cổ quái.
“Ngươi xem, bất kể người nào đều không thể chịu được tính tình của ngươi, tiếp tục như vậy, bên cạnh ngươi một người bạn đều không có.” Giọng nói trong đầu Hứa Nguyện kia lại bắt đầu vang lên, bắt đầu từ tối hôm qua, hắn với Hứa Nguyện giao lưu bắt đầu thường xuyên lên. Nhưng mà có rất nhiều giống như vậy giáo dục huấn đạo, mà Hứa Nguyện thì lạnh nhạt không kiên nhẫn.
Cậu mới không quan tâm bạn bè của cái thế giới này nhé, cậu chỉ cần có một người bạn Sở Thác là đủ rồi.
Nghĩ vô tâm vô phổi như vậy, thái độ của Hứa Nguyện đối với Phó Vân Thiên càng thêm lãnh đạm: “Ta chẳng qua là là ngủ một ngày, thân thể khó chịu, muốn ra ngoài hít thở không khí mà thôi.”
“Thật ư? Ngươi không phải chuẩn bị rời đi tìm bằng hữu của ngươi sao?” Phó Vân Thiên không tin hỏi.
“Đương nhiên.” Nhất định phải đi tìm Sở Thác, chỉ là……
Hứa Nguyện che ngực lại, chi lo ý niệm này vừa có, Hệ Thống rách kia lại sẽ vô duyên vô cớ trừng phạt cậu, Phó Vân Thiên thấy động tác cậu như vậy, cho rằng độc của cậu phát tác, theo bản năng quan tâm tiến lên đỡ cậu, “Ngươi không sao chứ, ta thấy ngươi nha, trước tiên nên đừng nghĩ rời đi Hiên Viên phái nữa, độc của ngươi còn chưa giải đấy.”
Hứa Nguyện đối với việc trúng độc này ngược lại không để ý lắm, chỉ cần hắn hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến gọi là “Bái sư”, cậu tin chắc độc này hẳn là liền có thể giải.
Còn làm sao bái sư……
Hứa Nguyện nhớ tới giọng nói kia tối hôm qua tóm được cậu nói tốt một hồi, liền hỏi Phó Vân Thiên: “Đúng rồi, hôm nay có phải sẽ có cái gì phân sơn thí luyện hay không?” Nói là thịnh hội mười năm môt lần của Hiên Viên phái, đến lúc đó các sơn Tiên chủ đều sẽ đến chọn lựa đồ đệ mình ái mộ
vào núi, tuy rằng cậu chưa có tham gia cái gì sơ tuyển, nếu hệ thống có nhắc tới, vậy sao không đi thử vận may.
Đúng là ái mộ nha. Cả nhà không đọc nhầm đâu
“A, phân sơn thí luyện! Ta thiếu chút nữa quên mất! Nghĩa phụ dặn hôm nay ta phải trình diện, còn có……” Phó Vân Thiên chần chờ trong chốc lát, nói, “Muốn đưa ngươi đến.”
Đưa cậu đến? Chẳng lẽ, cốt truyện đến như vậy vừa khéo?
Phó Vân Thiên lại nói: “Nếu ta không đoán sai, nghĩa phụ hẳn là muốn nhân cơ hội này, tuyên bố với bên ngoài thu ngươi làm nghĩa tử.”
"A?” Hứa Nguyện không phản ứng lại, “Thu, thu ta làm nghĩa tử? Vì cái gì nha!” Phó Thư Cần kia cậu cũng chỉ gặp qua một lần mà thôi, làm sao đột nhiên bắt đầu thu nghĩa tử? Vậy chẳng phải là về sau phải gọi hắn là cha à? Cậu mới không cần!
Mặc dù cậu đối với Phó Thư Cần kia không có gì ác cảm, cũng không muốn bỗng nhiên vô cớ có thêm người cha, nhưng mà…… việc bái nghĩa phụ này, với bái sư có thể tính là cùng một nhiệm vụ sao?
“Không được, bái sư là bái sư, Phó Thư Cần nguyện ý thu ngươi làm nghĩa tử, nhiều lắm tính là chi nhánh, cũng không phải là chủ tuyến.” Giọng nói kia kịp thời nhắc nhở nói.
“Nghĩa phụ ta tâm từ người thiện, không thể thấy đứa trẻ đáng thương nhi cơ, nghe ngữ khí này của ngươi, ngươi không tình nguyện?” Phó Vân Thiên bất mãn thái độ của Hứa Nguyện, lặng lẽ nói thầm một tiếng, “Ta cũng không tình nguyện……”
Tuy không tình nguyện, Phó Vân Thiên vẫn đưa Hứa Nguyện đi hiện trường phân sơn thí luyện, khi bọn họ tới, toàn bộ quảng trường thí luyện đã chật kín người, hàng trăm đệ tử vào được sơ tuyển đều chờ ở trong này, tuy phục sức
của mỗi vị đệ tử khác biệt, nhưng mỗi người trạm bài có tự
, lễ nghi đoan chính, không hổ là hạt giống tuyển thủ tốt được chon lựa kỹ càng khi sơ tuyển.
Trang phục + Trang sức
Hiểu nôm na là đứng thẳng hàng
Hứa Nguyện cũng đứng ở phía sau nhóm người này, hòa vào với bọn họ, cũng bất giác đột ngột, ngược lại Phó Vân Thiên vì thân mặc tông phục của Hiên Viên phái, dẫn tới không ít người liếc mắt quan vọng.
Phó Vân Thiên ngẩng đầu nhìn phía quảng trường kia năm đạo đứng sừng sững giữa không trung cao tòa, đó là năm đại tiên chủ chuyên tòa, trước mắt chỉ có hai gã nhập tòa.
Một vị ngồi cao tọa ngoài cùng bên trái, chính là nghĩa phụ Phó Thư Cần của hắn, Phó Thư Cần cúi đầu cũng nhìn về phía Phó Vân Thiên cùng Hứa Nguyện gật đầu ra hiệu.
Một vị khác ngồi ở bên phải Phó Thư Cần dung mạo người nọ tuấn mỹ trương dương
, khóe miệng mỉm cười, bổn nhân là tựa mộc xuân phong, bình dị gần gũi, lại ẩn ẩn để lộ ra một tia âm hàn quỷ ý
.
Nói toạc ra
Kiểu âm hiểm ik
Người nọ cũng liếc mắt nhìn Phó Vân Thiên và Hứa Nguyện một cái, đuôi mắt giơ lên, cười như không cười, nhìn đến Hứa Nguyện vô cùng không thoải mái.
Phản diện sao?
Hứa Nguyện đột nhiên nhớ lại, phản diện của áng văn này không phải là đồ đệ của Tiên Tôn sao, gọi, gọi là gì ấy nhỉ.
Viên Viên như này là dở rồi
“Hắn là ai.” Hứa Nguyện nhất thời nhớ không nổi tên của người kia, đành phải hỏi trước.
Phó Vân Thiên không nhiệt tình với Hứa Nguyện như khi mới gặp, nhưng vẫn chịu trả lời vấn đề của cậu: “Hắn? Hắn là Tiên chủ của Hàm Quang Hiệp, sư huynh của nghĩa phụ, tên là Quý Hàm Quân.”
“Quý Hàm Quân.” Hứa Nguyện nghiền ngẫm cái tên này, hừm, hẳn là không phải cái này, quá xa lạ rồi. Vì thế cậu lại hỏi: “Vậy ba vị tiên chủ khác tên là gì.”
Phó Vân Thiên đối với năm vị trí bên trên, lần lượt giới thiệu cho Hứa Nguyện từng người một: “Vị trí ngoài cùng bên trái kia là sư tôn của Dạ sư huynh, tiên chủ của Tử Vi Điên, tên là Dịch Sơ Nhạn, hắn cũng là đại đệ tử dưới tọa của Tiên Tôn, đại sư huynh của bốn Tiên chủ khác, nhưng mà hôm nay hắn hẳn là không tới được rồi, đồn rằng hắn đã bế tử quan được mười lăm năm, cũng không biết khi nào hắn có thể xuất quan.” Nói tới đây, đáy mắt của Phó Vân Thiên nổi lên một tia lo lắng.
Dịch Sơ Nhạn, không đúng.
“Tiếp đó cái vi trí thứ hai, là Tiên chủ của Lăng Tiêu Phong, cũng là sư huynh của nghĩa phụ, tên là Phong Truyền Bân. Nghe nói hắn là người sở hữu tu vi cao nhất trong các Tiên chủ.” Tuy nói hắn có tu vi cao nhất, thái độ của Phó Vân Thiên đối với hắn rất là bình thường.
Phong Truyền Bân, cũng không phải.
“Còn vị tiên chủ cuối cùng của Chung Tình Sơn kia…… Ta nghĩ hắn đại khái cũng sẽ không tới.” Phó Vân Thiên suy nghĩ một chút, nói, “Từ khi ta tới nơi này chưa từng gặp qua hắn, hắn dường như cũng chưa từng xuống Chung Tình Sơn. Nghe nói hắn là thân truyền đệ tử cuối cùng của Tiên Tôn, về sau Tiên Tôn không còn có thu đồ đệ nữa, hắn cũng là đệ tử duy nhất khi còn mặc tã bọc đã bị Tiên Tôn mang về Hiên Viên phái, có thể nói hắn được Tiên Tôn chính tay nuôi lớn, người cùng Tiên Tôn sớm chiều ở chung lâu nhất. Tên của hắn kêu Thanh Nguyệt Hàn Huy.”
Thanh Nguyệt, Hàn Huy? Cái tên thật kỳ quái.
Vừa nghe chính là tên giả.
Ồ…… Nên sẽ không, Phản diện chính là hắn đi.
Hứa Nguyện nghĩ như thế.
"Haiz, xem ra lần này Thanh Nguyệt sư đệ cũng sẽ không tham dự. Từ khi hắn trở thành Tiên chủ Chung Tình Sơn nhiều năm như vậy, Chung Tình Sơn cũng chỉ có môt mình hắn, ngay cả thu một tạp vụ cũng không muốn, thật là sự độc chiếm đáng sợ.” Cao tọa phía trên, Quý Hàm Quân lười biếng dựa vào vị trí của mình, ánh mắt thường thường liếc vị trí của Thanh Nguyệt Hàn Huy, lại nhìn về phía Phó Thư Cần bên cạnh buồn không lên tiếng, cười nói, “Ngươi nói đúng không, Phó sư đệ.”
“Quý sư huynh, xin đừng phỉ báng người khác, giữa Thanh Nguyệt sư đệ và Tiên Tôn sư đồ tình thâm, không hề có cái khác. Thanh Nguyệt sư đệ không muốn thu đồ đệ, là chính việc riêng của đệ ấy, chúng ta làm sư huynh, cũng không được miễn cưỡng đệ ấy.” Giọng nói Phó Thư Cần ôn hòa, vẫn nghe được sự lãnh đạm của Phó Thư Cần đối với Quý Hàm Quân.
Quý Hàm Quân hài hước thưởng thức dung nhan ôn nhuận như ngọc của Phó Thư Cần, ngôn ngữ càng thêm ngả ngớn: “Thư Cần quả thực thiện giải nhân ý
, làm sư huynh cực kỳ thương xót……” Gã cố ý lại gần Phó Cần Thư, ngón tay muốn duỗi dụ đỗ trêu trọc hạ hàm
của hắn, lại bị Phó Thư Cần bất động thanh sắc tránh đi, “Xin Quý sư huynh tự trọng.”
Được lòng người, tinh ý, hiểu lòng người
Ai hiểu xin dịch hộ cái, chứ Nguyệt không hiểu
“Ha ha, Quý sư huynh ta luôn luôn đối với sư huynh đệ rất tự trọng, không giống đại sư huynh, như gần như xa, lạt mềm buộc chặt, khiến Thư Cần đệ thương tâm như vậy.” Quý Hàm Quân vừa nhắc tới Dịch Sơ Nhạn người đang bế tử quan, sắc mặt của Phó Thư Cần quả nhiên trở nên tái nhợt, Quý Hàm Quân thấy đạt được hiệu mình muốn, cũng một vừa hai phải dừng lại, thay vì vậy lại nhìn Hứa Nguyện trên quảng trường, giơ tay chỉ, “Ha ha, nghe nói Thư Cần hôm nay lại muốn thu một nghĩa tử, chính là thiếu niên kia?”
“Đúng vậy.” Phó Thư Cần vốn không định che giấu, trả lời thẳng thắn.
Quý Hàm Quân làm bộ dáng vì Phó Thư Cần mà suy tính, ân cần nói: “Không phải ba năm trước đây mới thu Vân Thiên làm nghĩa tử sao, ta còn nhớ Vân Thiên là luyến khí từ Thiên Lung sơn trang, đã sớm hỏng căn cốt, Thư Cần năm đó chịu áp lực lớn như vậy, mới được nhận làm nghĩa tử, hiện giờ lại muốn thu một người được cứu từ Thiên Lung sơn trang. Thư Cần a Thư Cần, cho dù đệ không vì Vô Cấu Lĩnh của đệ cân nhắc, cũng phải vì thanh danh của Hiên Viên phái cân nhắc nha, đường đường là Tiên chủ của đệ nhất Tiên môn của Tổ Cương liên tục thu nhận hai thiếu niên đến từ 【 Túc Nguyện Bài Hòa Hài 】 dâm 【 Túc Nguyện Bài Hòa Hài 】
chỗ giáo tà, chuyện này truyền đi không sợ bị người khác nhạo báng sao, hoặc là ——” chuyện vừa chuyển, Quý Hàm Quân lộ ra một ý cười ý vị không rõ ý cười, “Thư Cần thu nhận hắn có dụng ý khác, tỉ như, Tru Loan Lục Tế?”
Vừa nghe Quý Hàm Quân không chút lẩn tránh nói ra Tru Loan Lục Tế, tay Phó Thư Cần vịn trên ngự tòa hơi hơi siết chặt.
“Quý sư đệ, Phó sư đệ, lão phu tới muộn rồi.”
Đúng lúc này, một đạo kim quang uy hiếp vạn trượng ầm ầm xuất hiện tại vị trí chính giữa, chỉ thấy bên dưới kim quang, một nam tử khí chất tôn tước vững vàng ngồi trên ngự tòa, hắn nhìn qua đều phải lớn tuổi hơn Quý Hàm Quân và Phó Thư Cần, mạo như bất hoặc, thần sắc trầm túc, không giận tự uy một tiếng liền khiến hai vị tiên chủ khác có mặt ngồi nghiêm chỉnh dậy.
Hắn chính là Tiên chủ của Lăng Tiêu Phong, nhị đệ tử của Hiên Viên Tiên Tôn, Phong Truyền Bân.
“Hóa ra là Phong sư huynh tới, haiz, Phong sư huynh lúc nào cũng khoan thai tới muộn, các sư đệ đều chờ rất lâu rồi.” Quý Hàm Quân vui đùa dường như oán giận một câu.
Phong Truyền Bân liếc mắt nhìn Quý Hàm Quân, làm như đã quen giọng điệu không đoan chính của gã, nói: “Lão phu ngẫu nhiên đến thiên cơ, cố ham vài giờ tĩnh tu, để các sư đệ đợi lâu.”
Thần sắc Quý Hàm Quân chợt lóe, “Ngắn ngủn mấy tháng, Phong sư huynh lại đột phá rồi?”
Phong Truyền Bân nhếch khóe miệng: “May mắn thôi.”
Phó Thư Cần cúi đầu chúc mừng: “Chúc mừng Phong sư huynh.”
Quý Hàm Quân không quên ám phúng Phó Thư Cần một câu, “Nhớ đại sư huynh chúng ta bế quan mười lăm năm, vừa ra phải càng thêm kinh thế hám tục đi!”
“Quý sư huynh!”
“Được rồi, tán gẫu ít thôi, đừng quên hôm nay còn có chính sự.” Phong Truyền Bân khua tay khiến hai người bọn họ đồng thời im tiếng, hắn quay đầu nhìn xuống toàn bộ quảng trường, hàng trăm đệ tử đều đã chuẩn bị ổn thoả.
“Tỷ thí bắt đầu.”
Cái gọi là phân sơn thí luyện, chính là trăm người tới bốc thăm, quyết đấu theo cặp, vô luận thắng bại, đều có thể tiến vào vòng sau tiếp tục tỷ thí, đến cuối cùng dựa theo số lần thắng lợi tích lũy được người nhiều nhất sẽ là người đứng đầu, liền có thể tự nguyện lựa chọn sơn môn muốn đi, mà những người khác thì bị các Tiên chủ dựa theo tư chất bất đồng tiến hành chọn lựa tư chất thích hợp, người không được chọn thì là thi vòng hai thất bại, tiếp tục quay về “Tứ đạo” tu luyện.
Do số lần thi đấu quá nhiều, vì vậy mỗi mười trận tỷ thí đều sẽ đồng thời tiến hành, phạm vi toàn bộ quảng trường rất mênh mông, võ đài vững vàng, ba vị tiên chủ ngồi ở trên cao tầm nhìn rộng lớn, có thể ung dung quan sát được quá trình cùng kết quả của mỗi trận tỷ thí.
Sau khi tỷ thí bắt đầu, Hứa Nguyện tùy tiện chọn mấy cái võ đài nhìn xem, lúc đầu xem rất hứng thú, bên trong thuật pháp kiếm pháp xem đến cậu hoa cả mắt, tuy không có như lần đầu thấy người khác đọ sức đến đủ mọi màu sắc trên không trung mà kinh sợ, nhưng cũng sẽ bị loại sức mạnh kỳ lạ này hấp dẫn, dù sao đây là ở thế giới mà nắm đấm của cậu là có thể làm lão đại nhìn không tới.
Rất nhanh, cậu lại mất hứng thú, bởi vì ——
“Ọc ọc ọc……”
Hứa Nguyện khó chịu sờ sờ bụng, hình như lại đói bụng rồi.
Tối hôm qua chỉ con heo sữa nướng làm sao đủ cho cậu ăn!
Muốn ăn đồ ăn……
Hứa Nguyện xem tỷ thí xem càng ngày càng thất thần, vốn dĩ cậu cũng muốn lên thử vận may, nói không chừng vừa vặn được Tiên chủ nào đó nhìn trúng, thuận tiện hoàn thành cái “Nhiệm vụ chủ tuyến” đáng chết này, nhưng hiện tại, căn bản không có tí sức lực nào.
“Hử?”
Hứa Nguyện đột nhiên ngửi thấy một cổ hương khí, lại là mùi thơm của heo sữa nướng!
Mắt cậu tức khắc sáng ngời, giây lát lại sầm mặt, một cổ lửa giận dâng lên.
Nhất định là tiểu yêu hầu kia nướng!
Vừa nhớ tới tối hôm qua bị tiểu yêu hầu kia khiến cho thảm hại như vậy, vừa bị trúng độc vừa bị Hệ Thống ức hiếp, Hứa Nguyện liền giận sôi máu, lập tức không quan tâm đến bất cứ điều gì liền chạy tới cổ hương khí kia.
“Hứa Thanh Thuần ngươi chạy cái gì hả, không phải đã nói với ngươi, nghĩa phụ lát nữa muốn……” Phó Vân Thiên bên cạnh phát hiện Hứa Nguyện chạy ra ngoài quảng trường rồi, vội vàng muốn gọi về, gia hỏa đáng chết lại chạy loạn khắp nơi, thật muốn trói chặt cậu bằng dây thừng!
Lúc này, một đạo mật âm truyền vào tai của Phó Vân Thiên, khiến bước chân của Phó Vân Thiên dừng lại.
“Tiểu Vân Thiên, để hắn chạy đi, chỉ cần hắn chạy đi rồi, nghĩa phụ con hôm nay sẽ không có cơ hội nhận hắn làm nghĩa tử nữa.”
Giọng nói này mềm nhẹ mê hoặc, lại mang theo thập phần ác liệt, Phó Vân Thiên quen thuộc với giọng nói này.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía ngự tọa giữa không trung, một người chính hướng hắn cười tùy ý.
Là Quý Hàm Quân.
Tác giả có lời muốn nói:
Viên Viên: Heo sữa nướng ta tới đây ~