Hứa Nguyện rất hận trò chơi hoa quyền này.
Diệp Trầm Túc rất yêu trò chơi hoa quyền này.
Linh đan Hứa Nguyện mới thành hình, vẫn cần ôn cố hành dưỡng ở trong Hàn Liệt Thiên Tuyền, vì thế, Hứa Nguyện lại bị Diệp Trầm Túc ngày ngày cưỡng bách ngâm mình trong nước băng tuyền, tuy không hề dùng đóng băng để hạn chế cậu tự do hoạt động, nhưng sau ngày đó, Diệp Trầm Túc cả ngày xuất hiện trong phạm vi tầm mắt Hứa Nguyện, Hứa Nguyện muốn rời khỏi băng tuyền cũng chịu.
Lúc này Diệp Trầm Túc lại xuất hiện, trong tay anh đang cầm quả toàn thân trắng to bằng quả trứng gà, Hứa Nguyện vừa thấy thấy trái cây trong tay anh lập tức chán ghét nuốt nuốt nước miếng.
Diệp Trầm Túc trực tiếp bỏ qua sự cự tuyệt của cậu, đưa trái cây vào trong tay cậu: “Ăn nó.”
“Vẫn ăn! Không phải nói hôm qua chính là một lần cuối cùng sao!!” Hứa Nguyện bóp trái cây trắng sữa mềm mại trong tay, hận không thể bóp nát nó, những ngày nay, Diệp Trầm Túc đều sẽ mang đến loại trái cây như vậy bảo cậu ăn vào, mới đầu đầu cậu kiên quyết không ăn, Diệp Trầm Túc bèn nói với cậu đây là dược trị liệu cậu không thể giao hợp, Hứa Nguyện nửa tin nửa ngờ, vẫn nhịn sự chán ghét xuống ăn nó vào, vị không hề khó ăn, băng băng hoạt hoạt, có chút giống vị của kem, không quá giống với vị chua của loại trái cây Hứa Nguyện tiếp xúc trước đây, nhưng mà cậu vẫn rất mâu thuẫn.
Diệp Trầm Túc không hài lòng với thói kén ăn của cậu: “Ngươi không muốn bệnh của ngươi sớm tốt lên?” Thật không biết tốt xấu, Thiện Lăng Quả trăm năm mới kết quả, là thánh dược của ôn dưỡng linh nguyên, ngay cả toàn thể Hiên Viên phái có thể có đãi ngộ, cũng chỉ có người trên Tiên trưởng.
Hứa Nguyện do dự nửa ngày, cuối cùng là nghẹn khí nuốt trọn nó vào, nuốt quá nhanh bị sặc, cậu vừa ho vừa hỏi: “Ngày mai sẽ không ăn nữa chứ.”
Diệp Trầm Túc đáp: “Đã đủ rồi, linh nguyên của ngươi đã kiên cố, có thể……”
Ánh mắt Hứa Nguyện sáng lên: “Có thể không cần ở lại trong băng tuyền này đúng không.”
“Ngày mai ngươi liền phải bắt đầu học tập kiếm thuật rồi.” Nói đến đây, Diệp Trầm Túc tựa hồ muốn nói lại thôi.
“Có thật không!” Nghe thấy bản thân có thể học kiếm thuật, trong lòng Hứa Nguyện càng thêm vui sướng, có trời mới biết từ khi cậu đến thế giới này, cậu cảm thấy thất vọng với thực lực của mình bao nhiêu, đừng nói người trước mắt này, dù đối phó với mấy gia hỏa ném phù khi tỷ thí phân sơn kia cậu cũng cố hết sức, nếu như có thể luyện kiếm thuật, cậu cũng coi như là có thể chân chính đứng ở thế giới này, tương lai xuống núi tìm Sở Thác cũng sẽ càng có tự tin. Hơn nữa…… Hứa Nguyện trộm liếc Diệp Trầm Túc đang suy tư gì đó.
Lấy thiên phú cùng sự chăm chỉ của cậu về phương diện võ học, nói không chừng tương lai còn có thể đánh thắng gia hỏa này đấy!
Ngày ấy hoa quyền thất bại thảm bại, cậu nhất định phải rửa mối nhục xưa!
Hứa Nguyện long trọng thề, thì nghe Diệp Trầm Túc chậm rãi nói: “Ta hiện nay cũng phải chuẩn bị vũ khí cho ngươi ngày mai tu tập kiếm thuật, phỏng chừng sau đó cũng chưa có thời gian bồi ngươi hoa quyền……”
“Sư tôn đi thong thả không tiễn!”
Hứa Nguyện nhanh chóng thúc giục anh rời đi, không khỏi ngay cả tiếng sư tôn khó chịu kia đã lâu cũng kêu đến tương đối thuận miệng, khoảng thời gian mà cậu ngốc tại Hàn Liệt Thiên Tuyền ôn dưỡng linh nguyên này, Diệp Trầm Túc mỗi ngày đều sẽ ở bên cạnh, thỉnh thoảng thì yêu cầu cậu làm mấy ván hoa quyền, mấy ngày đầu Hứa Nguyện còn ôm tâm thái lật bàn đáp ứng anh, sau đó lại vài trận thua thảm hại, Hứa Nguyện đã có phản ứng đối phó mãnh liệt với trò chơi này.
Hoa quyền gì đó, lão tử không bao giờ chơi nữa!
Sau khi Diệp Trầm Túc đi, Hứa Nguyện đi ra khỏi băng tuyền, lấm la lấm lét nhìn bốn phía chung quanh hồi lâu, chỉ sợ Diệp Trầm Túc bất ngờ quay lại, chờ cậu nhiều lần xác nhận Diệp Trầm Túc thật sự rời đi rồi, cậu hướng tới chỗ nào đó của cánh rừng vẫy vẫy tay, trong miệng kêu: “Mau tới mau tới!”
Nguyên văn là sát nhất cán hồi mã thương. Xuống dưới Nguyệt sẽ giải thích.
Chỗ rừng cây đó sột sột xoạt xoạt, đột nhiên chui ra một thân ảnh bụ bẫm trắng như tuyết, rõ ràng là tiểu tiên thú Hoan Hoan kia.
“Chi chi chi!”
Hoan Hoan phịch phịch chạy về phía Hứa Nguyện, Hứa Nguyện từ cổ tay áo của mình móc ra quả trắng như tuyết, không phải là Lăng Thiên Quả mà Diệp Trầm Túc vừa mới bắt cậu ăn ư?
“Quả quả! Quả quả! Hoan Hoan, thích ăn!” Hoan Hoan hưng phấn lấy Thiên Lăng Quả trong tay Hứa Nguyện, một ngụm thỏa mãn nuốt xuống, “Ăn ngon! Ăn ngon!”
Hứa Nguyện nhìn Hoan Hoan ăn vui vẻ như vậy, nhớ tới ân oán trước đó của cậu và nó, không khỏi chế nhạo, “Ta vừa mới bỏ vào trong miệng đấy, mi không chê nước miếng của ta à?”
Ai ngờ Hoan Hoan không hề để ý, lắc lắc đầu nhỏ: “Hắc hắc, ngươi là, bằng hữu của Hoan Hoan, Hoan Hoan, không chê!”
Hứa Nguyện không ngờ tâm tính tiểu tiên thú này lại đơn thuần rộng rãi như thế, trong lòng ấm áp, trong miệng lại vẫn là chán ghét một câu: “Mau mau học nói chuyện cho tốt đi, tiểu yêu hầu!”
Quả nhiên Hoan Hoan không thích xưng hô “Tiểu yêu hầu”, bĩu môi: “Hoan Hoan, không phải tiểu yêu hầu! Hoan Hoan, là mỹ thiếu nữ! Sau khi lớn lên, so với Túc Túc, Túc Túc còn xinh đẹp hơn, mỹ thiếu nữ!!”
“Tố Tố
?” Là đang gọi gia hỏa kia à? Hứa Nguyện trước đây cũng nghe Hoan Hoan gọi anh như vậy, lúc này mới chú ý tới ở trong tên của gia hỏa kia hình như không có cái này thì phải, “Hắn không phải gọi là Thanh Nguyệt Hàn Huy sao? Chẳng lẽ hắn còn có tên khác?” Hứa Nguyện có dự cảm rất không tốt, phản diện mà Sở Thác nói kia, phản diện mà cho đến bây giờ cậu cũng chưa nhớ lại tên, nên sẽ không phải chính là hắn đi.
Tố Tố và Túc Túc trong Tiếng Trung đọc như nhau
Hoan Hoan nâng má, dường như cũng không rõ ý của Hứa Nguyện, “Túc Túc, chính là Túc Túc nha, Hoan Hoan, chỉ biết gọi như vậy, ngươi, cũng là nha, Xuẩn Xuẩn ~”
Hứa Nguyện nghe thấy tiếng “Xuẩn Xuẩn” kia lông tơ cả người dựng thẳng, vội xua tay: “Được rồi được rồi, mi vẫn nên gọi ta là Viên Viên đi, bằng hữu ta gọi ta như vậy ta.”
“Viên Viên? Viên Viên!” Hoan Hoan ngọt ngào kêu một tiếng, như là nghĩ đến điều gì đó, “Hoan Hoan, Viên Viên, Hoan Hoan, Viên Viên!”
Hứa Nguyện nghe xong nửa ngày mới biết được nó muốn ý nghĩa biểu đạt, “Ngươi là muốn nói đoàn đoàn viên viên ư? Cái gì hoan hoan viên viên.”
“Ừ! Ừ! Hoan hoan viên viên!”
Hoan Hoan vẫn chưa nói đúng, Hứa Nguyện cũng không sửa đúng nó nữa, vừa nghe thấy tiếng “Viên Viên” kia, cậu liền không nhin được nhớ tới Sở Thác, lo lắng an nguy của y, cũng buồn bực những ngày sau này của bọn họ.
Chỉ cần trở thành vai chính, cậu và Sở Thác liền trở về rồi.
Nhưng muốn trở thành vai chính, trước tiên phải xoát xong những trị số không thể hiểu được này, còn phải tình cờ gặp gỡ cái nữ chủ đến bây giờ cũng chưa xuất hiện kia, đồng thời giải quyết phản diện ngay cả tên cũng không nhớ được kia.
“Túc Túc…… Túc Túc…… Rốt cuộc có phải hay không vậy……” Hứa Nguyện tự lẩm bẩm nói, bỗng nhiên một phiến lá cây đóng băng làm ánh mắt cậu xao động, “Lá cây…… Túc túc…… A, nghĩ ra rồi, hắn gọi là Diệp Trầm Túc! Quả nhiên là hắn!!”
Lá cây là diệp tử
Hôm sau.
Diệp Trầm Túc mang một thanh kiếm mà Hứa Nguyện cần để tu tập kiếm thuật đến Hàn Liệt Thiên Tuyền, lại nhìn thấy Hứa Nguyện ngoan ngoãn đả tọa trong nước suối, trái lại hiếm thấy, anh còn tưởng rằng tiểu tử này sớm đã không thể ở lại rồi.
Trong lúc Diệp Trầm Túc đang yên lặng chờ cậu đả tọa xong, bỗng nhiên Hứa Nguyện mở hai mắt nhìn về phía anh, ánh mắt kia…… Khiến Diệp Trầm Túc lập tức không vui.
Cái loại ánh mắt đó, dường như lại trở về sự kiêng kị cùng phòng bị khi hai người bọn họ mới gặp, Diệp Trầm Túc rất không thích loại cảm giác này.
Diệp Trầm Túc nhịn xuống xúc động muốn lấy băng đằng đánh cậu, lạnh lùng nói: “Không phải đã nói với ngươi, quản ánh mắt của ngươi cho tốt, bằng không ta sẽ để ngươi biết lợi hại.”
Hứa Nguyện nghe lời anh nói, hơi hơi rũ ánh mắt xuống, nhưng mà môt hành động này, khiến Diệp Trầm Túc càng thêm bất mãn.
Tiểu tử này khả năng ngay cả chính hắn cũng không biết bản thân có bao nhiêu không giỏi che giấu, một khi có bất kỳ cảm xúc dao động nào, hắn đều sẽ thể hiện rất rõ ràng ở trên mặt, liền tỷ như hiện tại, hắn hẳn là bởi vì nguyên nhân nào đó sinh ra khúc mắc với anh, cũng không biết là khúc mắc như thế nào khiến hắn biến thành như vậy, chẳng lẽ là bởi vì ngày hôm qua không bồi hắn hoa quyền?
Ai quan tâm hắn, Diệp Trầm Túc tức khắc cảm xúc cũng có chút hờn dỗi, anh dùng lực quang thanh kiếm đó vào ao, đánh tung nước lên mấy lần, cũng thuận lợi khiến ánh mắt của Hứa Nguyện chuyển dời đến thanh kiếm chưa mở ra đó.
Hứa Nguyện nhặt thanh kiếm lên, thân dài ba thước
, vỏ kiếm đen nhánh, chuôi kiếm huyền bạc, cậu nắm trong lòng bàn tay chỉ cảm thấy vô cùng nặng, giống như trăm cân huyền thiết
, lấy thể trạng thân thể trước mắt của cậu mà xem, căn bản vô pháp sử dụng.
Chẳng lẽ người này là muốn cho cậu dùng thanh kiếm này để tu tập kiếm thuật? Sao có thể học tốt!
1 thước ở Trung Quốc còn gọi là 1 xích, 1 tchi. Họ quy chuẩn 1 thước bằng 10 tấc, tức là bằng 33cm hoặc 0,33m. Nhưng vẫn có thông tin 1 thước Trung Quốc bằng 10 thốn, quy đổi ra đơn vị SI là 33,33cm và là 1/3m. Nếu tính sự chênh lệch giữa 2 sự quy đổi này thì không có sự chênh lệch lớn nên có thể tạm dùng cách đổi trên. [Theo bác GG]
Huyền thiết là loại thép trân quý nhất trong thế giới võ hiệp. Thứ huyền thiết này là vật chí bảo trong thiên hạ, tìm được một lạng đã khó. Đao, kiếm, thương giáo thông thường khi đúc chỉ cần pha vào vài tiền, nửa lạng, là đủ thành binh khí sắc bén. (Theo định nghĩa trong văn của Kim Dung). Có thanh binh khí tên là Huyền Thiết Trọng Kiếm và nó siêu nặng. À mà chắc nó chỉ có nghĩa là thép đen thôi. Kkk.
Kể từ khi Hứa Nguyện biết anh là đại phản diện Diệp Trầm Túc kia, cậu liền lại nổi lên tâm đề phòng với Diệp Trầm, cộng thêm xung đột cùng mâu thuẫn mà hai người trong khoảng thời gian này phát sinh, Hứa Nguyện liền càng chán ghét anh, càng cảm thấy anh làm sư tôn của cậu khẳng định là có dụng ý khác!
Hứa Nguyện láng máng nhớ lại Sở Thác có nói qua gút mắt giữa Diệp Trầm Túc này cùng Hứa Thanh Thuần, hình như Hứa Thanh Thuần cuối cùng sẽ bị Diệp Trầm Túc hút khô tinh huyết mà chết, khó trách lúc trước khi cậu đến nơi này, khối ấn ký trên người cậu kia vô cớ bắt đầu nóng lên, quả nhiên là đang cảnh báo cậu!
Nghĩ đến đây, cậu không khỏi trách cứ Hệ Thống trong đầu: “Nếu đã muốn coi ta như vai chính, tại sao còn muốn ta nhận một cái phản diện làm sư phụ! Hắn muốn giết ta trước thì làm sao bây giờ!”
“Ta cũng đã nói với ngươi, sự ra đời của phản diện của thế giới này, quyết định bởi ngươi với tư cách là vai chính.” Thanh âm kia trả lời.
“Ta hiện tại cho rằng hắn chính là vai ác không được sao!” Hứa Nguyện nói.
“Ngươi của hiện tại vẫn không phải vai chính.” Thanh âm kia lại nói.
“Ngươi!”
Hứa Nguyện nói không lại hắn, cũng đánh không lại Diệp Trầm Túc của hiện tại, chỉ có thể giấu tài học, nhưng bản thân cậu cũng không phải người biết ẩn nhẫn tính tình, hờn dỗi nghẹn đến mức sắc mặt đều phát tím, mới gượng gạo nói với Diệp Trầm Túc: “Ta cầm không nổi kiếm này, đổi cho ta một cái nhẹ hơn.”
Bỏ đi, vẫn là học tốt kiếm thuật trước đi, gia hỏa này mặc kệ xuất phát từ mục đích gì thu cậu làm đồ đệ, tốt xấu cũng giúp cậu ngưng tụ linh nguyên, nói không chừng thật là có tâm dạy cậu, cùng lắm thì hắn ở lâu cái tâm nhãn, chờ học tốt kiếm thuật, cậu lại xem xem có cơ hội nào để rời đi hay không.
“Không.” Diệp Trầm Túc chỉ lạnh lùng phun ra một chữ.
Hứa Nguyện không đem khí nhịn xuống, lại kêu gào lên: “Thế ta phải học kiếm thuật như thế nào, kiếm này nặng như vậy, ngay cả ta cầm lên được, cũng vung không nổi a.”
Diệp Trầm Túc tiếp tục lạnh giọng nói: “Đó cũng là vấn đề ngươi quá yếu.”
Hứa Nguyện không thể nghe người khác nói cậu yếu, ý chí chiến đấu lập tức tăng mạnh, cậu nỗ lực nhấc thanh kiếm lên, khi nắm chặt chuôi kiếm muốn rút kiếm ra, chỉ thấy nhất cổ tác khí
dùng sức lực toàn thân, kiếm khí vi ti bất động
.
Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.)
Một tí cũng không động
Không nhổ ra được.
Hứa Nguyện lại thử một lần, ngay cả sức lực uống sữa cũng dùng ra, vẫn thất bại.
Hứa Nguyện không tin nói: “Sao có thể……” Cậu nhìn về phía Diệp Trầm Túc, “Khẳng định là ngươi giở trò, ngươi căn bản là không muốn ta học kiếm, ngươi phản diện này!”
Sắc mặt sương hàn của Diệp Trầm Túc lại lạnh xuống vài phần, “Tùy ngươi nghĩ như thế nào.” Nói, anh không khỏi cảm xúc bản thân quá khích một chưởng đã đánh chết Hứa Nguyện, cho nên muốn nhanh chóng rời đi. Khi rời đi, anh thấy Hứa Nguyện vẫn là một bộ dạng căm giận bất an oán thiên oán địa
, trong lòng xúc động, không khỏi lạnh giọng nhắc nhở cậu một câu.
Oán trời oán đất (Ha ha)
“Nếu rút không ra kiếm này, ngươi cứ ngốc cả đời tại nơi này tự sinh tự diệt đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Thật khó mới thông qua hoa quyền, khiến quan hệ của sư đồ hai người có xoay chuyển,
Kết quả lại nháy mắt giảm đến băng điểm.
Được rồi, phỏng chừng lại giương cung bạt kiếm mấy chương rồi.
Sát hồi mã thương là một thành ngữ của Trung Quốc. Ẩn dụ về sự quay đầu xuất kỳ bất ý (đánh bất ngờ; hành động khi người ta không đề phòng) mà đánh một kích. Ta còn có hồi mã hay hồi mã thế là một kỹ thuật chiến đấu tay đôi trong các cuộc chiến đấu bằng thương thời cổ. Đây được coi là một tuyệt chiêu võ thuật của người Trung Hoa. Trong chiêu này, người ta giả vờ thua chạy, nhử cho đối thủ đuổi theo thật sát sau lưng rồi bất ngờ quay ngựa phóng thương (hoặc đâm ngược) để phản kích. Sự độc đáo của đòn hồi mã thương là tính bất ngờ, khiến đối phương không kịp trở tay.