Chương 11: Sư Đồ Ấm Áp (Không Hề) Hằng Ngày

Hứa Nguyện đóng băng quỳ ở Hàn Liệt Thiên Tuyền chính là vài ngày, tuy rằng thân thể của cậu không có xuất hiện bất kỳ phản ứng dị thường nào, nhưng vẫn luôn tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, cậu bị đóng băng không thể động đậy, nói không chừng sớm đã mất đi tri giác thân thể rồi. Trong lúc cậu lại hướng về phía không trung kêu người nọ là sư tôn, đã kêu mấy chục tiếng cũng chưa có phản ứng, kêu lên cuối cùng, Hứa Nguyện lại nổi nóng, biến thành chửi ầm lên. Không có bịt mồm cậu tổ an táng thoại gì đều chửi hết, ngược lại dẫn tới tiểu yêu hầu gọi là "Hoan Hoan" kia.

Lúc đầu tiểu yêu hầu kia liền muốn châm chọc Hứa Nguyện, nề hà năng lực ngôn ngữ không tốt, khi nó cật lực bật ra mấy từ ngữ, Hứa Nguyện đã sớm mắng nó ra mấy con phố, cuối cùng khiến nó ngay cả một từ cũng nói không được, oa oa khóc lớn mà đi. Sau đó ngày thứ hai nó lại sẽ dốc sức làm lại, bắt đầu một vòng mắng tay đôi kịch tính mới. Cứ như vậy mắng mắng, giữa một người một thú này còn mắng ra cách mạng cảm tình.

Hôm nay, Hoan Hoan lại tới khiêu chiến Hứa Nguyện.

“Ô, tiểu yêu hầu lại tới rồi, hôm nay chuẩn bị thuộc thành ngữ gì nha.” Sau khi đối mắng vài lần, Hứa Nguyện sớm đã quen thói quen của nó, học mấy cái thành ngữ ông nói gà bà nói vịt đối với hắn loạn dùng, Hứa Nguyện bị nhốt ở chỗ này hết sức buồn chán, đúng lúc lấy nó coi như khỉ làm xiếc để giải sầu.

“Hừ, Hoan Hoan mới không phải yêu hầu, hoan hoan là tiên thú!” Hoan Hoan kiêu ngạo vỗ ngực mình.

Hứa Nguyện buông tay nói: “Yêu hầu cùng tiên thú có cái gì khác nhau, không phải đều là súc sinh sao?”

Hoan Hoan nổi giận: “Ngươi, mới là súc sinh! Hoan Hoan, Hoan Hoan là mỹ thiếu nữ!”

Hứa Nguyện “Ồ” một tiếng: “Hóa ra ngươi là cái nha. Ta tưởng rằng ngươi là đực.”

Hoan Hoan càng nổi giận: “Ngươi mới là đực, ngươi, cả nhà ngươi đều là đực.” Những lời này có lẽ là Hứa Nguyện dạy hắn.

Hứa Nguyện ha ha cười nói: “Ta vốn dĩ chính là đực……” Khoan đã, nói giới tính dùng đực cái, cảm giác cũng đem bản thân mắng vào rồi. Haiz, bị nhốt quá lâu rồi, đầu của cậu đã có phần không tốt rồi, và…… Cậu đã đói rất nhiều ngày rồi, lại muốn ăn thịt rồi.

“Hừ hu hu hu!”

Thấy chiến cục hôm nay lại thất lực rồi, đôi mắt Hoan Hoan đỏ lên, khi lại muốn thể hiện kỹ thuật khóc của bản thân, Hứa Nguyện đột nhiên nói một câu: “Này, tiểu tiên thú, ta đói rồi, đi tìm chút thịt ăn đi.”

Hoan hoan sửng sốt, ngay sau đó bụng nó cũng truyền đến âm thanh kêu ọc ọc, lập tức đáp ứng xoay người dồi dào sức sống tìm đồ ăn, chạy được nửa đường, đột nhiên ý thức được chỗ nào đó không đúng, bỗng nhiên chạy trở về, thở phì phì nói với Hứa Nguyện: “Ngươi là hỗn đản, Hoan Hoan, Hoan Hoan không tìm đồ ăn cho ngươi! Lần trước ngươi ăn vụng heo sữa nướng của Hoan Hoan! Hoan Hoan, Hoan Hoan thật khó mới nướng ngon, ngươi đáng ghét! Hu hu hu!”

“Ngươi nói con heo sữa nướng lần trước kia? Nướng rất bình thường nha, thịt đã có phần cháy rồi, ngươi lại đi bắt một con nữa, ta nướng cho ngươi, thế nào?” Hứa Nguyện thương lượng nói.

Hoan Hoan nghĩ nghĩ, gật đầu: “Cũng được……” Không đúng! “Ngươi, ngươi bị đóng băng nướng không được, vả, vả lại, Chung Tình Sơn không có thịt heo!”

Hứa Nguyện nói: “Không có thịt heo, thịt nào cũng có thể nha, ngươi đừng quan tâm ta làm sao nướng nhá, ngươi chỉ cần mang nguyên liệu nấu ăn qua đây là được rồi.” Nực cười, cậu một đại thiếu gia bình thường đều là ăn có sẵn, mười ngón không dính nước dương xuân, làm sao có thể biết trù nghệ chứ. Đợi lát nữa sau khi tiểu tiên thú này lấy nguyên liệu nấu ăn đến, vẫn nên lừa nó tự nướng đi, Hứa Nguyện gian ác thầm nghĩ.

Nguyên văn là: 十指不沾阳春水: Nước dương xuân là nước tháng ba của mùa xuân rất lạnh, ý cả câu nói tháng ba nước lạnh không cần phải đụng vào nước giặt quần áo, tức gia đình có điều kiện tốt.

Hoan hoan vẫn lắc đầu nhíu mày: “Túc túc nói, Chung Tình Sơn, sinh linh, không thể ăn, bằng không, sẽ hung hăng, trừng phạt, Hoan Hoan.” Nghĩ đến thủ đoạn khi dễ nó của Diệp Trầm Túc, Hoan Hoan liền nhịn không nổi muốn khóc.

Hứa nguyện trừng mắt nhìn trừng hai mắt, hỏi: “Vậy ngươi bình thường lấy cái gì để ăn.”

Hoan Hoan nói: “Tiên thú, không cần ăn, đồ ăn.” Đương nhiên, tuy rằng nó không cần dựa vào đồ ăn để sống, nhưng nó vẫn thích ăn thịt nhất, con heo sữa nướng lần trước kia, vẫn là lão bá bá rất tốt bụng của Tử Vi Điên kia cho nó đấy.

Hứa Nguyện tất nhiên là không cần hỏi ẩm thực của người kia rồi, Phó Vân Thiên đã từng nói, người của Hiên Viên phái phần lớn đều đã tịch cốc, Chung Tình Sơn lấy tuyết Luyện Khí, có lẽ người nọ dựa vào ăn tuyết thì có thể được rồi.

Nói, nếu cậu cũng ăn tuyết, có phải cũng có thể Luyện Khí hay không?

Hứa Nguyện tùy tay nhặt một bông tuyết, bỏ vào trong miệng, phi phi phi…… Băng băng, không có mùi vị.

Diệp Trầm Túc: “……”

Diệp Trầm Túc ở bên cạnh đã nhìn cậu thật lâu thấy cậu tùy tay cầm lấy một bông tuyết bỏ vào trong miệng, không thể không dùng một ánh mắt quan sát ngốc tử nhìn cậu.

Chẳng lẽ là cậu tưởng rằng lấy tuyết ăn vào miệng, thì có thể đạt tới hiệu quả của Luyện Khí?

Trong khoảng thời gian này, Diệp Trầm Túc đều ở góc tối lặng lẽ quan sát cậu, mặc kệ là cậu chịu thua kêu “Sư tôn”, hay là cậu bốc đồng chửi tục, hoặc là các loại tiếp xúc của cậu cùng Hoan Hoan sau đó, anh đều xem từng cái ở trong mắt.

Cũng may mà anh chưa từng xuất hiện sớm, không thì anh sớm đã không nhịn nổi một cái tát khiến cái gia hỏa miệng đầy lời hạ tiện này đánh ra Chung Tình Sơn rồi, lý do mà anh bỏ cậu lại chỗ này lâu như vậy, một là để khiến cậu bình tĩnh lại, hai là để khiến bản thân bình tĩnh lại.

…… Nếu không, anh sớm muộn sẽ lộng chết gia hỏa này.

Vậy mà muốn sinh linh ở trong Chung Tình Sơn trở thành đồ ăn trong mâm của hắn!

A, anh ngược lại không ngại khiến hắn trở thành một món ăn trước!

Diệp Trầm Túc đang nghĩ như vậy, cơ thể đã bay đến trước mặt Hứa Nguyện, Hứa Nguyện vừa thấy Diệp Trầm Túc xuất hiện, tức khắc lòng phòng bị nổi lên, sự thả lỏng trên mặt biến mất hẳn, Hoan Hoan ở bên cạnh khi nhìn thấy Diệp Trầm Túc, đã sớm lo lắng chạy mất dạng.

Hắn! Hắn cuối cùng cũng xuất hiện rồi!

Không đúng, nói không chừng mấy ngày nay hắn khẳng định là mèo ở cái xó xỉnh nào đó rình trộm cậu à, lần trước hắn bắt cậu kêu sư tôn nhiều tiếng như vậy để trêu đùa cậu, không chừng lần này hắn là lại nghĩ đến phương pháp gì đó để tra tấn cậu mới cố ý hiện thân đi. Rốt cuộc có đoạn thời gian, cậu đã từng phát cuồng mắng tổ tông tám đời của người nọ, theo tính khí có thù tất báo của người nọ, hắn khẳng định là sẽ không bỏ qua cho cậu!

Nghĩ đến đây, Hứa Nguyện hiếm thấy tĩnh như xử nữ, để che giấu nội tâm hoảng loạn, trong ánh mắt quật cường vô ý chảy ra một tia sợ hãi.

“Xem ra là biết sợ rồi.” Ngữ khí của Diệp Trầm Túc không rõ hỉ nộ, căn bản nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào của anh.

Bỗng nhiên, Hứa Nguyện cảm giác dưới thân buông lỏng, chỉ có suối băng bắt đầu tan thành nước, thân thể bị đông cứng của cậu trong nháy mắt được giải thoát.

Tự do rồi!

Hứa Nguyện lập tức hưng phấn không thôi, khi đang muốn bơi lên bờ, bỗng nhiên phát hiện hai chân của cậu không có tri giác, đậu, nên sẽ không ——

“Mẹ nó, nhị đệ của lão tử ——” Hứa Nguyện có suy đoán càng đáng sợ hơn, lại bị người bế công chúa lên.

“Ngươi buông lão…… ta ra!” Hứa Nguyện quen nếp nói chuyện trong đám, lại bị một cái ánh mắt lạnh lùng của Diệp Trầm Túc đang bế cậu kiểu công chúa sửa đúng lại, nhưng cậu cũng tuyệt đối muốn phản kháng kiểu bế công chúa đáng chết này, “Bỏ ta xuống! Ta có thể tự đi!” Tuy rằng hiện tại hai chân cậu không có lực, phỏng chừng chỉ có thể bò.

“Kêu sư tôn.” Diệp Trầm Túc lạnh lùng nói, “Nhiều ngày như vậy vẫn học không được sao?”

Hứa Nguyện bướng bỉnh một chút: “Ngươi thả ta xuống dưới, ta sẽ kêu.”

Diệp Trầm Túc một lời nói toạc ra tình cảnh của cậu: “Thả ngươi xuống dưới ngươi muốn bò đi sao.”

Cũng tốt hơn ngươi bế!

Hứa Nguyện đang oán thầm, nhưng phát hiện Diệp Trầm Túc lại lần nữa thả cậu trở lại trong suối băng, vì thế cậu xù lông kêu to: “Ngươi làm gì ngươi, ngươi phải muốn ta đoạn tử tuyệt tôn sao!” Cho dù thân thể này không phải của cậu, cậu cũng không muốn mất đi tôn nghiêm của thân thể nam nhân.

Diệp Trầm Túc nghe không được loại thanh âm gào to này, giữa mày anh nhíu lại, vỗ về cậu một chút, “Ngừng chút.”

Toàn thân Hứa Nguyện gầy trơ xương như que củi, Diệp Trầm Túc tát xuống chỉ sợ xương cốt đều phải tan thành từng mảnh, vì thế anh không nghiêng không lệch vỗ chỗ nhiều thịt nhất kia, lực đạo nắm giữ vừa vặn tốt, không đau, nhưng khiến Hứa Nguyện khó mà tu phẫn: “Ngươi dám đánh ta nơi đó ——” Từ khi cậu có thể nhớ tới nay, chưa từng có người dám đánh bộ vị kia của cậu, cho dù là gia gia nãi nãi thương yêu cậu nhất cũng chưa từng!! Vương bát đản đáng giận này đáng giận quả nhiên là đang tra tấn cậu đi!

Xấu hổ + Phấn nộ

Bốp!

Diệp Trầm Túc làm lơ ánh mắt sắp phun ra lửa của Hứa Nguyện, trực tiếp lại là một tiếng vỗ vang lên, phối hợp với giọng nói thanh lãnh của anh: “Nếu không nghe lời, thì đánh đến khi ngươi nghe lời mới thôi.”

“Ngươi dám!” Hứa Nguyện kêu một tiếng, đối với đôi mắt càng ngày càng nghiêm túc tĩnh mịch của Diệp Trầm Túc, nháy mắt đã yếu đi một độ, “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào.”

“Ngươi nói ta muốn làm gì, cởi y phục.” Diệp Trầm Túc nhàn nhạt ra lệnh nói.

Hứa Nguyện nháy mắt nghĩ đến điều gì đó, lập tức che cổ áo lại: “Ngươi ngươi ngươi ngươi vương bát đản biến thái, ngươi đóng ta ở băng nhiều ngày như vậy, hại ta thiếu chút nữa bán thân bất toại, hiện tại không chỉ đánh ta, còn cởi quần áo ta, ngươi GAY thối có đam mê đặc biệt——”

Diệp Trầm Túc hiển nhiên nghe không hiểu từ tiếng Anh trong miệng của Hứa Nguyện, nhưng mà Hứa Nguyện ồn ào gào to thực sự khiến anh càng ngày càng bực bội, sớm biết thì anh không cần cố kỵ thể chất yếu ớt của cậu, trực tiếp phục vụ bằng băng đằng, mà không phải học nhà bá tánh bình thường thủ hạ lưu tình mà giáo huấn hài đồng không nghe lời ——

Haiz, làm sư tôn thật sự rất phiền phức nha.

Trong lòng anh tuy nghĩ như vậy, thấy Hứa Nguyện vẫn liều mạng kháng cự, đành phải duỗi tay đích thân kéo nội sam đơn bạc của Hứa Nguyện ra, sức lực của Hứa Nguyện lúc này nào đã hơn được anh, hai ba cái liền kéo Hứa Nguyện đến hết sạch.

Hứa Nguyện đánh không lại anh, dứt khoát vò đã mẻ lại sứt, mặc cho ánh mắt đủ loại băn khoăn của anh ở trên người cậu.

Là câu ngạn ngữ: vò đã mẻ rồi thì chính là cái vò mẻ, không cần phải giữ cẩn thận nữa. Nghĩa bóng là vô trách nhiệm, không cầu tiến.

Xem đi xem đi, dù sao cũng không phải thân thể ban sơ của cậu, chỉ cần GAY biến thái này dám mạo phạm, cậu liền cùng hắn đồng quy vu tận thôi, cùng lắm thì hai mươi năm sau lại là một hảo hán!

Hứa Nguyện đã làm tốt dự định liều chết, nhưng mà, Diệp Trầm Túc lại rất lâu không có động tác.

Ánh mắt của anh đích thật là đang rất nghiêm túc nhìn chăm chú vào mỗi bộ vị của thân thể Hứa Nguyện, nói chính xác, anh là đang quan sát toàn bộ kinh lạc du tẩu toàn thân Hứa Nguyện.

Kinh lạc là đường khí huyết vận hành trong cơ thể, đường chính của nó gọi là kinh, nhánh của nó gọi là lạc, kinh với lạc liên kết đan xen ngang dọc, liên thông trên dưới trong ngoài, là cái lưới liên lạc toàn thân.

Hứa Nguyện chỉ lo xấu hổ tức giận lung tung, chưa từng chú ý tới thân thể này của cậu đã có biến hóa rất lớn, kinh lạc toàn thân trên dưới cậu đang hiện ra màu trắng bạc rực rỡ, qua vài ngày Hàn Liệt Thiên Tuyền tôi luyện, linh đan trong cơ thể dần dần bắt đầu ngưng tụ.

Ngưng tụ linh đan là cội nguồn của tu hành của Hiên Viên phái, năm sơn của Hiên Viên phái lấy các trung gian khác nhau trợ giúp cho đệ tử tu luyện linh đan, Chung Tình Sơn là lấy ‘ Băng tuyết ’ làm trung gian Luyện Khí, vì vậy, Diệp Trầm Túc mới đặt Hứa Nguyện vào Hàn Liệt Thiên Tuyền, để cậu có thể hấp thu băng tuyết tinh thuần hơn.

Tư chất thân thể này của Hứa Nguyện không tồi, tiếc là thể chất quá kém, tôi luyện ở Thiên Tuyền mấy ngày nay cũng có hiệu quả, hiện giờ cũng gặp phải khó khăn thành hình của linh đan.

Khi Diệp Trầm Túc đắm chìm trong suy nghĩ nên làm thế nào để giúp Hứa Nguyện vượt qua khó khăn, bỗng nhiên, anh cảm thấy hơi thở của Hứa Nguyện hung mãnh dồn dập lên.

Không ổn!

Đây là phản phệ của linh khí quá mạnh!

Diệp Trầm Túc lập tức không kịp nghĩ nhiều, sáp gần vào Hứa Nguyện, cúi đầu ngậm lấy môi của Hứa Nguyện.


Tác giả có lời muốn nói:

Túc Túc Viên Viên đã đạt được nụ hôn đầu!