Dương Xuân Minh không nghĩ rằng bản thân mình đi dạo, cuối cùng lại đi lạc đường.
Thành Phong Hành thực sự quá to lớn, không cẩn thận một chút lập tức sẽ bị lạc.
Nếu có người hỏi Dương Xuân Minh rằng vì cái gì không dựa vào thần thức của bản thân để quan sát xung quanh, như vậy sẽ không bị lạc.
Hắn sẽ lập tức nói thẳng vào mặt người hỏi câu này, dùng thần thức ngươi không mệt sao.
Hơn nữa ta đi dạo xung quanh thành để thăm quan, giờ dùng thần thức thì sẽ lập tức biết rằng phía trước có cái gì, như vậy thì còn gì thú vị nữa.
Khi hắn đang tìm đường để đi ra đường lớn thì bất ngờ gặp Lục Vô Song đang kiệt sức dựa vào vào tường.
"Ngươi là ai?" Lục Vô Song cũng không dám quát lớn vì sợ đám người đang truy sát mình ngoài kia, trong mắt nàng tràn đầy sự đề phòng.
Pháp lực của nàng trong nháy mắt nổi lên một chút, dựa vào sự khống chế điều tiết pháp lực của mình, Lục Vô Song tự tin rằng đám người đang truy sát kia không thể phát hiện, huống chi nàng còn có pháp bảo che dấu bản thân.
Tay phải lập tức nắm lấy thanh kiếm trong vỏ, giơ lên trước người.
Chỉ cần Dương Xuân Minh có một điểm lạ thì nàng sẽ lập tức rút kiếm chém đầu hắn.
"Ta.. Ta nói rằng mình đi lạc, đạo hữu (1) có tin không?" Nói xong câu này, Dương Xuân Minh thật sự muốn vả cho bản thân hai cái
Đây chính là câu nói không đáng tin nhất.
Quả nhiên, sau khi nghe được câu trả lời của hắn thì Lục Vô Song dựa vào một chút pháp lực của mình mà rút kiếm ra, tốc độ của nàng đã đột phá vận tốc âm thanh, áp sát đến Dương Xuân Minh.
Khi thanh kiếm chuẩn bị rơi vào cổ hắn, đột nhiên ngừng lại, bị hắn bắt lấy bằng tay không.
Điều này để cho Lục Vô Song rất bất ngờ. Theo cái nhìn của nàng, người này tuổi cũng chưa đến ba mươi, đây chính là cùng thế hệ của nàng.
Kiếm pháp của Lục Vô Song tinh diệu, cao thâm khó lường, cùng thế hệ không người có thể so sánh.
Vậy mà giờ đây lại có người dùng tay không thể bắt được nó.
"Đạo hữu, ta thật sự là đi lạc mà, ta chỉ mới đến nơi này ngày hôm nay thôi, thật sự không có ý gì đâu." Dương Xuân Minh hết lời giải thích.
Nhìn bộ dạng người này tám chín phần hắn cũng có thể đoán ra là đang bị truy sát, thật sự không ngờ rằng lại bị bản thân gặp được.
"Mẹ nó, tu tiên giới thật nguy hiểm, một lời không hợp liền rút kiếm." Nội tâm của Dương Xuân Minh không nhịn được chửi.
Quá nguy hiểm, thế giới trước đây của hắn nếu là gặp trường hợp này thì đã bị phạt tiền thậm chí vào tù rồi.
Trước đây hắn chỉ là một học sinh, chưa từng đánh nhau cũng như gây sự với người khác, xuyên qua đến thế giới này cũng khổ tu mười năm, chưa từng gặp phải tình huống bị người khác muốn dùng kiếm chém mình.
Lục Vô Song thấy thực lực người này sâu không lường được, hơn nữa đối phương có vẻ cũng không có địch ý, nàng liền buông lỏng một chút cảnh giác của mình mà hạ kiếm xuống để đút vào vỏ kiếm.
Chỉ là khi nàng muốn lấy lại kiếm thì phát hiện mình không thể rút ra được.
"Lực tay của người này kinh khủng như vậy, những kẻ tu luyện thân thể mà mình từng chiến đấu cũng không mạnh bằng hắn." Lục Vô Song đã từng giao thủ với rất nhiều người, những người tu luyện con đường của thể tu (2) thì sức mạnh của họ chính là đến từ thân thể của mình, căn bản không cần vũ khí gì hết. Bởi thân thể vốn chính là vũ khí mạnh nhất của họ rồi.
Những người nàng từng đấu qua cho dù thân thể mạnh thế nào, cũng không để cho một thiên tài như Lục Vô Song cảm thấy áp lực.
"Ngươi còn không mau buông tay ra." Thấy Dương Xuân Minh có vẻ không chú ý đến chuyện hắn chưa buông thanh kiếm ra, Lục Vô Song xấu hổ mở lời.
Đường đường một thiên kiêu, được vô số người theo đuổi, tông môn mởi chào như nàng. Vậy mà hôm nay không thể rút nổi một thanh kiếm ra từ tay của người khác.
Nàng cảm thấy vô cùng khuất nhục.
"Ồ, thật ngại quá." Dương Xuân Minh bây giờ mới chú ý đến tay mình vẫn còn đang nắm lấy kiếm của người ta.
"Nói đi, ngươi là ai?" Lục Vô Song đã buông lỏng một chút cảnh giác, có ít tin tưởng rằng hắn thật sự đi lạc.
"Ta là một tu sĩ đã khổ tu trong rừng mười năm, từ lúc bắt đầu đặt chân truy tìm tiên đạo thì đây là lần đầu tiên ta ra khỏi khu rừng đó, đây là lần đầu tiên ta đến tòa thành này." Dương Xuân Minh giải thích rằng mình không phải kẻ gian muốn giết Lục Vô Song.
"Ta có thể lấy đạo tâm của mình ra thề, dùng thiên đạo làm chứng, nếu có nửa lời dối trá thì tu luyện sinh ra tâm ma, thiên đạo hàng kiếp, thân tử đạo tiêu." Hắn lấy ra lời thề của mình, dùng ông trời để chứng giám.
Lời thề vừa nói ra, lập tức thiên đạo lập tức cảm ứng được lời thề.
Từ trên trời đánh xuống một đạo lôi kiếp mang ý nghĩa thiên đạo đã chấp thuận lời thề này.
Lục Vô Song lúc này mới hoàn toàn thả lỏng. Nếu đối phương đã dám lấy thiên đạo làm chứng, dùng đạo tâm để thề thì chứng tỏ người này thực sự không liên quan đến mấy tông môn kia.
Nàng cũng không thể giơ kiếm chém người được.
"Theo ta thấy có vẻ đạo hữu đang bị truy sát bởi những người ngoài kia, đối phương có bảy tên Nguyên Anh, hai mươi tên Kim Đan. Cũng khá là chật vật nhỉ." Dương Xuân Minh bắt đầu mở lời, hắn đang gợi đến việc Lục Vô Song bị truy sát để chuẩn bị đưa ra đề nghị giúp đỡ nàng.
Ai bảo hắn không thể bỏ mặc có người đang khó khăn trước mắt mình đâu.
"Nếu đạo hữu có thể giúp ta, sau này có việc cần đến, cho dù bảo ta đi vào chỗ chết thì ta cũng sẵn sàng." Lục Vô Song thấy thực lực của Dương Xuân Minh sâu không lường được, lúc này nàng đã đổi cách gọi hắn từ "ngươi" sang "đạo hữu" rồi.
Theo nàng thấy, mặc dù cùng thế hệ nhưng Dương Xuân Minh đã vượt xa nàng, khả năng đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh.
Cảnh giới Nguyên Anh, lúc này tu sĩ đã có thể tiến vào không gian vũ trụ, một chiêu toàn lực có thể hủy diệt một hành tinh, một ý nghĩ có thể sáng tạo, hủy diệt vô hạn tiểu thiên thế giới, một tiểu thiên thế giới của tu sĩ thiên phú bình thường sẽ có bốn chiều dọc, chiều ngang, chiều cao và thời gian.
Người có thiên phú cao hoặc căn cơ vững chắc thậm chí sẽ sinh ra thế giới với năm chiều không gian.
Mỗi một tiểu thiên thế giới này mỗi một không phẩy không không không.. một giây lại sinh ra vô hạn tiểu thiên thế giới.
Mỗi khi lên một đại cảnh giới thì tu sĩ có thể sáng tạo ra thế giới có thêm bốn chiều không gian, tức là khi ngươi Nguyên Anh có thể sáng tạo ra thế giới bốn chiều không gian, thì khi ngươi Hóa Thần có thể sáng tạo ra thế giới với tám chiều.
Hơn nữa, khi đạt đến Cực Đạo thì sáng tạo ra đại vũ trụ, trong đại vũ trụ chứa vô hạn thế giới, mỗi thế giới lại có vô hạn chiều không gian
Cứ như vậy chồng chất lên nhau, theo lẽ thường thì cảnh giới Kim Đan hoặc thấp hơn nữa sẽ không thể chạm vào, thậm chí nhìn thấy cảnh giới Nguyên Anh. Bởi vì cảnh giới Nguyên Anh đã tồn tại ở một chiều không gian cao hơn, bọn hắn có thể tùy ý nhào nặn, xóa bỏ, sửa đổi quá khứ hiện tại lẫn tương lai của một người, xem những sinh linh ở chiều không gian thấp hơn như những sinh linh hư cấu viễn tưởng vậy.
Các tu sĩ Nguyên Anh thường sẽ để cho những người chiều không gian bên dưới mình nhìn thấy bản thân, dù sao bọn hắn còn phải sai việc cho thuộc hạ của mình, hoặc là để sinh hoạt, giao lưu với xã hội của người bình thường nữa.
Tu sĩ Kim Đan đạt đến đỉnh phong sẽ tìm cách nhanh chóng đột phá lên Nguyên Anh. Bởi vì nếu chậm một bước thì khi kẻ thù vượt qua mình, bọn hắn có thể tùy ý giết bản thân..
"Được, chỉ là ta cũng không yêu cầu đạo hữu đi vào chỗ chết đâu." Dương Xuân Minh tỏ ý rằng Lục Vô Song không cần nghiêm trọng như vậy.
"Không đi vào chỗ chết, vậy.." Lục Vô Song tự nhiên nghĩ đến điều gì đó, mặt có hơi đỏ.
"Đồ biến thái." Nàng định rút kiếm ra, chuẩn bị chém chết người này.
"Ấy ấy đạo hữu, ta không có ý đó." Dương Xuân Minh lập tức giơ tay ra, chặn Lục Vô Song lại không cho nàng rút kiếm.
Đối phương cũng bình tĩnh lại mà hạ tay xuống không rút kiếm nữa.
"Đầu óc của nữ nhân thật không thể hiểu nổi, ta không muốn nàng đi chết, nàng lại nghĩ rằng ta tiếc nuối thân thể của nàng. Đáng hận nữ nhân, muốn biết trong lòng cô ta nghĩ gì giống như mò kim đáy bể vậy." Dương Xuân Minh đưa tay lên trán để xoa những giọt mồ hôi chảy xuống, sau lưng hắn có chút lạnh.
"Bây giờ ta cần đạo hữu dẫn dụ chúng ra khỏi thành, có như vậy ta mới có thể tiêu diệt chúng mà không ai biết được." Dương Xuân Minh đưa cho Lục Vô Song một vài viên đan dược (3) để hồi sức.
Lục Vô Song cầm lấy chúng, ánh mắt cẩn thận quan sát lấy.
"Đây là!" Nàng ngạc nhiên không nói lên lời.
Theo kiến thức của nàng, phẩm chất của đan dược xếp hạng từ thấp đến cao là hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, tuyệt phẩm, hoàn mỹ vô khuyết (4). Đan dược phẩm chất càng cao thì tạp chất bên trong nó càng ít, sẽ không lo để lại vấn đề tiềm ẩn xấu trong cơ thể.
Hơn nữa khi phục dục đan dược tới một số lần nhất định thì sẽ bị nhờn thuốc, hiệu lực sẽ giảm đi cuối cùng không còn tác dụng gì nữa. Phẩm chất đan dược càng cao thì ta sẽ có thể dùng được càng nhiều loại đan đó.
Mà viên đan dược này là Hồi Linh Đan, có tác dụng hồi lại pháp lực cho tu sĩ sau khi dùng nó. Theo Lục Vô Song đánh giá, khả năng nó đã đạt tới trạng thái hoàn mỹ vô khuyết, nghĩa là có thể dùng không giới hạn mà không lo để lại hậu hoạn trong cơ thể.
"Đạo hữu, đan dược này quá quý giá, ta không thể nhận được." Lục Vô Song vội vàng trả lại, nàng không dám nhận được một thứ quý như vậy.
"Đạo hữu cứ dùng đi, thứ này là trong lúc ta tu luyện nhàm chán mà luyện ra đấy, luyện thứ này căn bản không tốn chút công phu nào cả. Luyện đan như rang đậu, trong không gian chứa đồ của ta còn một bao tải đan dược phẩm chất như này." Dương Xuân Minh ra hiệu đừng khách khí, thứ đồ chơi này hắn có rất nhiều. Những năm hắn tu luyện luôn sẽ có lúc cảm thấy buồn tẻ, vậy lên hắn liền học luyện đan trong mấy bộ cổ kinh nhặt được để giết thời gian.
Hiện tại hắn còn có thể luyện ra mấy loại đan có hương vị của gà rán, lợn quay, thịt cầy để ăn kìa, vừa ngon miệng vừa giúp bản thân mạnh lên.
"Lời này nếu để các luyện đan sư khác nghe được sợ bọn hắn tức muốn hộc máu, đạo tâm bị phá hủy đi." Lục Vô Song đen mặt lại, muốn đấm vào mặt cái tên trước mắt mình.
Trên đời làm sao lại có loại người yêu nghiệt như vậy.
"Đã như vậy thì ta không khách sáo nữa." Nàng chắp tay cảm ơn Dương Xuân Minh.
Cầm lấy Hồi Linh Đan, Lục Vô Song bỏ vào miệng. Năng lượng từ trong viên đan dược thấm nhuần vào cơ thể nàng.
Sau một giờ, cuối cùng nàng cũng hấp thụ hết tác dụng của thuốc, thương thế khôi phục, thậm chí mơ hồ còn có dấu hiệu đột phá lên Nguyên Anh.
"Kinh khủng như vậy." Nàng chỉ có thể thán phục trước tài năng của Dương Xuân Minh.
"Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi." Hai người đồng thời nói.
Dương Xuân Minh cùng Lục Vô Song đã đi ra khỏi thành, lúc qua cửa kiểm tra thì Lục Vô Song cũng đã bỏ pháp bảo che dấu sự tồn tại của mình.
Pháp bảo này có hình dạng là một chiếc ô màu đỏ, trên ô tràn đầy những đạo văn (5) được viết trên đó, chỉ cần cầm nó lên che như lúc che mưa là được.
Thành Phong Hành, nằm ở phía đông của Linh Quốc, Linh Quốc nằm ở phía Nam của khu rừng Tĩnh Lặng, lúc này hai người họ đang đứng trên phi kiếm, với tốc độ đã vượt qua cả ánh sáng, họ đã đi cả mấy tỷ dặm chỉ trong vài giây để đi tới phía Nam của Linh Quốc. Thế mới nói, thế giới này vô cùng rộng lớn.
"Dừng lại được rồi. Phiền đạo hữu cho ta mượn chiếc ô kia." Dương Xuân Minh cùng Lục Vô Song dừng lại ở một thung lũng, nơi này khá nhỏ hẹp, hơn nữa còn rất hoang vắng nhưng cũng không quá nguy hiểm.
Lục Vô Song gật đầu đưa cho Dương Xuân Minh chiếc ô.
Hắn cầm lấy rồi biến mất.
Lúc này Lục Vô Song trên thân bùng ra một cỗ sức mạnh, lực lượng tỏa ra từ trên thân của nàng đã đủ để thay đổi cả trời thời tiết, gây lên thiên tai xung quanh nơi này.
Mây đen xuất hiện kèm theo vô số lôi điện che phủ đi vẻ xanh thẳm vốn có của bầu trời.
Đây chính là dấu hiệu Lục Vô Song muốn độ kiếp để đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh.
Tất nhiên là nàng phải giả trang mình bị thương nữa, để cho kẻ địch nghĩ rằng nàng đang liều chết đột phá để tìm lấy hi vọng sống.
Ở thành Phong Hành, những tên truy sát nàng đã cảm nhận được có người đang đột phá.
Bọn hắn mà ra Thiên Lý nhãn để dò xét, phát hiện là Lục Vô Song.
"Đi, phải ngăn cản Lục Vô Song đột phá đến Nguyên Anh, để nàng tấn cấp thì đó chính là ngày chết của chúng ta." Bảy tên cường giả Nguyên Anh hợp lực lại, tên có đôi mắt tà ác màu lục từ trong thân thể hắn bay ra một chiếc gương, sức mạnh của bọn hắn truyền vào đó.
Mặt gương như có sóng gợn, nó đã trở thành một con đường dịch chuyển, đi vào trong đó, dựa vào sức mạnh của người dùng có thể dịch chuyển đến nơi mình muốn.
Hai mươi bảy người cùng nhảy vào chiếc gương.
Phía bên này, chỗ Lục Vô Song đang đột phá.
Từ hư không hiện ra một cái lỗ màu đen, hai mươi bảy tên truy sát từ trong đó mà vọt ra.
Trước mặt bọn hắn chính là mây đen che trời, lôi điện cuồn cuộn, hợp thành lôi long (7) đang gào thét, lôi điểu (7) bay múa, vô số tia sét đan xen với nhau, nó sinh ra vô số dị tượng.
"Đây là.. Đây là dị tượng." Một tên trong những kẻ truy sát nuốt nước bọt một tiếng.
Giữa bầu trời hiện ra một đóa hoa sen màu xanh, khí tức hỗn độn tản mạn ra từ nó tưởng chừng như đã tồn tại từ vô tận năm tháng trong quá khứ tới bây giờ.
Đóa hoa biến mất, đầy trời xuất hiện vô số ngọn lửa, vạn hỏa như đang nhảy múa giữa trời xanh, sức nóng đủ để thiêu rụi vạn vật trong vũ trụ.
"Hai loại dị tượng, đoán chừng chỉ có hai mươi xếp vị trí đầu trong thành chúng ta mới có. Lục Vô Song này quả thật là thiên tài." Tên có đôi mắt màu lục nhớ đến những thiên tài trong thành.
Chỉ là vạn hỏa đốt bầu trời vừa biến mất, dị tượng lại bắt đầu xuất hiện.
Đó là một bóng người, tiên khí lượn lờ, quanh thân có ngàn tỷ vũ trụ xoay xung quanh hắn, chân đạp tinh hà (8), toàn bộ thế gian hết thảy thu vào trong mắt hắn, thần uy cái thế muốn thôn nạp cả ngàn tỷ vũ trụ vào trong thân thể mình vậy.
"Không thể nào, dị tượng khủng bố như vậy, ta chưa từng nghe qua một người có loại dị tượng này, hơn nữa trên thân nàng có đến ba loại dị tượng khác nhau." Tên có đôi mắt màu lục hoảng sợ.
Hai loại dị tượng hắn đã từng tận mắt thấy, nhưng trên thân một người có đến ba loại thì hắn chưa từng nghe qua. Nhất là loại thứ ba, để cho hắn cảm giác như Tiên Vương của Tiên Giới giáng lâm đến thế gian vậy.
"Giết, cho dù chết cũng phải ngăn cản nàng đột phá, nếu không nàng sẽ trả thù tông môn của chúng ta." Tên mắt màu lục ra lệnh, nếu không diệt trừ sẽ để lại hậu hoạn cho tông môn.
Khi tu sĩ đang độ thiên kiếp đột phá cảnh giới thì điều cấm kị chính là có người xen vào, bởi vì như vậy thì sức mạnh của từng tia sét sẽ được gia tăng, đánh chết cả người độ kiếp lẫn người xen vào.
Hai mươi bảy người từng cái bay vọt lên trời, muốn ngăn cản Lục Vô Song.
"Các ngươi đến muộn quá, làm ta rất là nhớ đó nha." Một thanh âm vang vọng bên tai của bọn hắn.
Từ hư không hiện ra một thanh niên, đạo bào màu đen, đầu đội kim quan (9), sau lưng đeo một thanh kiếm. Khuôn mặt thanh tú dễ nhìn nhưng lại có chút lạnh nhạt, kết hợp với khí chất vượt trên tất cả sinh linh của thế gian không dính những điều phàm tục khiến hắn trông giống một vị tiên nhân tự do phóng khoáng.
"Ngươi là ai?" Tên mắt lục quát hỏi, bọn hắn tràn đầy cảnh giác.
Người này khả năng chính là địch, cùng phe với Lục Vô Song.
"Ngươi không cần biết, bởi vì đằng nào các ngươi cũng sẽ chết thôi." Giọng nói lạnh nhạt, không thèm để ý giống như coi bọn hắn là con kiến tùy ý có thể bóp nát.
Sự coi thường thường của Dương Xuân Minh để hai mươi bảy người vô cùng tức giận.
"Giết!" Hai mươi bảy người cùng xông lên.
Từng loại vũ khí từ trong cơ thể bọn hắn bắn ra.
Đao, kiếm, thương, cung, chuông, đỉnh, tháp, roi, xích.. Từng cái hào quang nở rộ, chiếu phá trời đất.
Hai mươi Kim Đan đỉnh phong pháp lực cuồn cuộn truyền vào vũ khí, đạo văn lóe sáng, mang theo uy thế ngập trời, hai mươi bảy người này hợp lại, sức mạnh đã đủ để phá hủy một trung thiên thế giới.
Tất cả đều hướng Dương Xuân Minh mà bay đến.
Hắn đưa mắt nhìn xem những đòn tấn công đang lao tới, sắc mặt lạnh nhạt, một bộ không để ý tới.
"Tu tiên mười năm, đây chính là trận chiến đầu tiên. Không thể thua, lần này dùng xương cốt cùng máu của các ngươi, đúc lên con đường vô địch của ta." Thần sắc lạnh nhạt không còn, thay vào đó là chiến ý (10) ngập trời, nhiệt huyết đang cháy bỏng mà hét lên.
Trước đây khi đọc tiểu thuyết lúc nào hắn cũng muốn giống như nhân vật trong đó, khoái ý ân cừu, tiêu dao không bị trói buộc, gặp chuyện bất bình liền rút kiếm mà chiến đấu.
Cỗ nhiệt huyết này đã chảy xuôi trong máu hắn từ thời niên thiếu, hiện tại có cơ hội thì làm sao có thể bỏ lỡ.
Mỗi lần Dương Xuân Minh tu luyện thì đều trọng tu lại chín lần, hắn đã phá đi rồi trở lại cảnh giới Kim Đan đã chín lần. Mỗi lần Kim Đan trong người vỡ nát đều để hắn cửu tử nhất sinh (11), nhưng hắn vẫn làm như vậy.
Kết quả lần cuối cùng của cảnh giới Kim Đan, Kim Đan của hắn trên đó khắc lên chín loại đại đạo.
Nhìn lại khắp lịch sử cũng chưa từng thấy ai trên Kim Đan của bản thân có chín loại đại đạo.
Đại đạo được khắc trên đó là không gian, thời gian, lực lượng, tiêu dao, thôn phệ, tạo hóa, nhân quả, luân hồi, sát lục.
Đây đều là những đại đạo đứng hàng đầu trong ba ngàn đại đạo.
Lúc này, Kim Đan trong người hắn đang tỏa ra ánh hào quang rực rỡ, từ trong thân thể chiếu ra bên ngoài gây lên đủ loại dị tượng.
Từ trong thân hắn bắn ra một thanh kiếm màu đen, trên thân kiếm khắc lấy thiên địa nhật nguyệt, sinh linh vạn vật đang quỳ bái đồng thời cũng khắc lấy chín loại đại đạo kia.
"Thanh kiếm này là Diệt Thế, từ bây giờ sẽ theo ta chinh chiến Cửu Thiên Thập Địa." Dương Xuân Minh gầm thét lên, tóc dài bay múa, trên mặt tràn đầy ý chí chiến đấu cầm kiếm mà lao đến chỗ kẻ địch.
Leng keng!
Những âm thanh va chạm của những thanh vũ khí kim loại mà bắn ra tia lửa nóng rực.
Cuồng phong sinh ra từ những va chạm đó tạo lên lốc xoáy, thiên tai gây hại đến địa hình xung quanh.
Chợt một tên cảnh giới Kim Đan bên địch bắt đầu hai tay kết ấn, sau lưng hắn hiện ra một người khổng lồ cao chừng mười ki-lô-mét có hình dạng y hệt bản thân.
"Thần thông Pháp Thiên Tượng Địa sao, cái này ta cũng biết!" Dương Xuân Minh hét lớn, tay phải nhanh chóng thả kiếm, hai tay nhanh chóng kết ấn.
Một người khổng lồ màu vàng kim trong nháy mắt hiện ra giữa thiên địa, cao cao hơn gấp mười lần của tên kia.
"Bây giờ đi chết đi." Nói rồi, Dương Xuân Minh cầm kiếm, hắn như người điều khiển rối đang thao túng Pháp Tướng của mình vung ra một kiếm.
Lưỡi kiếm của Pháp Tướng quét ngang ba bốn tên cảnh giới Kim Đan, để cho máu tươi tóe ra, bọn hắn từ trên cao rơi xuống đất mà chết.
"Oắt con, ngươi đang tìm cái chết." Tên mắt lục tức giận gào thét lên.
Hắn tế ra một tòa tháp, vẩy lên trên đó một giọt máu.
Tòa tháp bắt đầu rung động, phát ra những âm thanh vang dội. Dương Xuân Minh từ trong đó thấy được có rất nhiều thế giới đang khóc than, oán khí chọc trời. Quanh thân tháp là vô số con rắn nhỏ có cùng màu lục với đôi mắt của tên kia.
Tòa tháp này được tên này ném ra, tỏa ra vô số loại độc, muốn đè chết Dương Xuân Minh cùng với độc chết hắn.
"Súc sinh không bằng heo chó." Dương Xuân Minh giận giữ mà quát lên, vô số thế giới mà lại bị nhốt trong tòa tháp làm thức ăn cho mấy con rắn của tên này.
Thanh kiếm Diệt Thế sau khi nhuốm máu đã nhiễm phải sát khí khiến cho nó càng ngày càng hung bạo, Dương Xuân Minh vung ra liên tiếp nhiều nhát kiếm.
Đường kiếm va chạm phải tòa tháp như cắt phải tờ giấy khiến cho nó chia năm xẻ bảy.
"Ngày hôm nay ta phải chém hết tất cả các ngươi." Nói rồi đại đạo của không gian, thời gian, lực lượng, tiêu dao, thôn phệ, tạo hóa, nhân quả, luân hồi, sát lục hiện ra.
Đạo văn chiếu phá sơn hà, gây lên không gian bị bóp méo, thời gian trong nháy mắt bị dừng lại, lực lượng làm cho không gì có thể cản được, tiêu dao khiến cho đường kiếm của Dương Xuân Minh không gì có thể trói buộc, thôn phệ toàn bộ sức mạnh của kẻ địch, ngăn cản tạo hóa khiến cho địch không còn hi vọng sống, nhân quả trói chặt lấy chúng, luân hồi không cách nào siêu sinh, sát lục khiến cho thân thể, linh hồn đều tan biến hết thảy.
Dương Xuân Minh thả Diệt Thế kiếm ra, bỗng chốc nó trở lên nó to lớn, đâm thủng chân trời.
"Một chiêu này tên là Tịch Diệt. Trảm!" Gầm thét một tiếng, thanh kiếm bắt đầu rơi xuống, không gian bị vỡ nát tạo ra chằng chịt lỗ hổng như màng nhện, thời gian ở thung lũng này bị cắt đứt, uy thế ngập trời.
Âm thanh chấn động tám phương, gây lên chú ý của rất nhiều cường giả Linh Quốc thậm chí các quốc gia bên ngoài.
Một thung lũng mới đươc hình thành, sâu không thấy đáy.
Nhưng Dương Xuân Minh không biết là, bởi cảnh giới của kẻ thù của hắn cao hơn hắn không chỉ là về mặt cách giới, mà còn là chiều không gian. Do đó, chiêu thức của Dương Xuân Minh không cách nào chạm đến kẻ địch.
Tên mắt lúc từ trong đám bụi bay hiện ra.
"Tiểu tử, cả đời ta chưa từng gặp ai có thiên phú yêu nghiệt như ngươi, cho dù là Lục Vô Song cũng không thể bằng ngươi được. Đáng tiếc, người ngươi đang đối mặt là Nguyên Anh, người mà ngươi không cách nào chạm đến được, ngươi không tưởng tượng được uy năng của người đứng trước mặt ngươi." Tên mắt lục phất tay một cái, Dương Xuân Minh theo đó mà tan biến.
"Đây là... Có lẽ ta đúng là không hợp với hình tượng anh hùng rồi. Nhưng cũng đã đủ thời gian để vị đạo hữu kia tấn thăng Nguyên Anh." Dương Xuân Minh như cát bụi, chậm rãi mà tan biến.
"Cái gì..." Tên mắt lục chợt nhớ ra, hắn nhìn về phía bầu trời.
Lúc này nào có mây đen cuồn cuộn, lôi kiếp hàng thế nữa chứ, một mảnh trời quang mây tạnh.
"Chạy!" Hắn ra lệnh cho đám đồng bọn.
Hắn hiểu rằng khi Lục Vô Song đột phá lên Nguyên Anh thì chính là ngày chết của bọn hắn.
"Đã đến thì ở lại đây luôn đi." Một thanh âm của nữ tử vang lên.
Kiếm ý vô hình phóng xuất từ đôi mắt của nàng bắn ra, chém thời gian, không gian, tất cả nhân quả, tất cả những gì cấu thành lên vạn vật.
Mấy tên Nguyên Anh lập tức chết đi.
Giữa thiên địa lại bắt đầu hiện ra một Dương Xuân Minh.
"Đa tạ đạo hữu xuất thủ cứu giúp, đồng thời chúc mừng đạo hữu tấn thăng Nguyên Anh." Nguyên Anh, kinh khủng như vậy, lúc này đã có thể khởi tử hồi sinh cho người khác, coi đám người là một đống tính chất hư cấu mà thay đổi.
"Cũng nhờ có đạo hữu, việc đạo hữu chiến tử làm ta vô cùng áy náy. Mời đạo hữu về tông ta để ta làm tạ lỗi." Lục Vô Song rất áy náy việc Dương Xuân Minh chết đi.
"Cũng được." Hai người cứ thế mà đi.
Chú thích:
(1) Đạo hữu: Người cùng truy đuổi đại đạo.
(2) Thể tu: Những tu sĩ chỉ tu luyện hoặc chú trọng tu luyện thân thể.
(3) Đan dược: Những viên thuốc được tạo ra từ người luyện đan.
(4) Hoàn mỹ vô khuyết: Không có khuyết điểm, mười phân vẹn mười.
(5) Đạo văn: Văn tự, chữ của đạo.
(6) Cực siêu thanh: Tốc độ lớn hơn Mach 5.
(7) Lôi long, lôi điểu: Rồng, chim được hình thành từ sấm sét.
(8) Tinh hà: Dòng song chứa đầy những ngôi sao.
(9) Kim quan: Dụng cụ buộc tóc trong phim cổ trang.
(10) Chiến ý: Ý chí chiến đấu.
(11) Cửu tử nhất sinh: Chín phần chết một phần sống, ý nói vô cùng nguy hiểm.