"Không nói đến kẻ nhàm chán kia nữa."
"Muốn đấu một trận không? Ta muốn biết Thiên Đình chi chủ là nhân vật cỡ nào."
Dạ Lăng thu lại quạt xếp trong tay, ánh mắt bắt đầu trở nên sắc bén tựa như lưỡi đao.
Lúc này, trên thân hắn bắt đầu xuất hiện chiến ý giống như lúc đánh với người kia, nó quét ngang bốn phương tám hướng, hết thảy các Đại Thế Giới xung quanh Ma Vực đều chịu ảnh hưởng của loại chiến ý này.
"Lại là cỗ chiến ý nóng bỏng này, rốt cuộc là người mạnh đến cỡ nào cơ chứ?"
Các cường giả từ khắp nơi đều không ngừng tự hỏi.
"Được, ta cũng muốn thỉnh giáo Hắc Dạ Ma Đế một đến hai chiêu đây."
Trần Bắc Huyền cũng cười nói, khác với vẻ mặt tươi cười ấy, quanh thân hắn bắt đầu tỏa ra từng tia hàn ý lạnh như băng, tiên kiếm cũng không biết xuất hiện từ lúc nào, nó đang không ngừng phát ra từng tiếng kêu vang.
Ầm!
Lúc này, giữa đường phố náo nhiệt, người đi kẻ lại tấp nập ngang qua Xuân Hoa Lâu liền ngẩng mặt lên nhìn tòa thanh lâu này.
Bọn họ chỉ thấy vách tường của một gian phòng trên cao của Xuân Hoa Lâu đột nhiên nổ tung, khói bụi bay tán loạn, vách tường gỗ bị đánh ra một lỗ hổng lớn.
Giữa đám khói bụi mù mịt che khuất tầm mắt hết thảy mọi người, chỉ thấy hai thân ảnh vĩ ngạn không rõ dung nhan lao ra từ bên trong. Bọn họ đằng không mà lên, trên thân phát ra uy lực khủng bố để cho phong vân kéo đến, dị tượng ầm ầm đầy trời.
Có vạn kiếm tề minh, thiên hạ vạn kiếm của các kiếm tu cùng phát ra tiếng kêu vang tựa như muốn bay ra khỏi vỏ, vô cùng đặc sắc.
Có tiên nữ tán hoa, giữa hư không nở rộ từng đóa kim liên, cảnh tượng rất là thần thánh.
Có ma khí xung thiên, chí cường chí thịnh, thôn phệ hết thảy ý chí muốn phản kháng.
Từng loại dị tượng phát ra để cho người ta không nhịn được trố mắt mà nhìn.
"Lại có cường giả đỉnh cao muốn quyết đấu!"
"Chúng ta xem như may mắn, có thể quan chiến cũng giúp ích rất nhiều cho việc tu hành của bản thân."
"Mẹ ơi, ta sợ!"
Từng ý nghĩ không giống nhau bắt đầu nảy sinh, có người muốn nhân cơ hội mở rộng tầm mắt, có người thì muốn tìm ra từng đạo huyền diệu trong cuộc đấu pháp của hai người sắp đánh, có người thì sợ.
Dạ Lăng cùng Trần Bắc Huyền đứng giữa hư không, bọn họ im lặng nhìn đối phương.
Cuối cùng song phương cùng mỉm cười, phảng phất dường như đã biết ý định của đối diện.
"Một trận chiến tại Hỗn Độn!"
Cả hai đồng loạt hét lớn, sơn hà ở mấy vạn dặm xung quanh đều vỡ nát, chúng sinh như bị chuông lớn đập vào người rồi cùng lúc ngất đi.
Giữa hư không xuất hiện từng tia lại từng tia vết rách tựa như mạng nhện, quy tắc, không gian, trật tự, khái niệm, nhân quả, thông tin, câu chuyện vì không chịu nổi tiếng hét lớn của hai người mà vỡ vụn.
Dạ Lăng và Trần Bắc Huyền cùng xông vào vết nứt thời không.
Chẳng mấy chốc hai người đã chạy ra khỏi Ma Vực mà đi đến Hỗn Độn Hải.
Đứng giữa biển lớn, hai người thanh niên trẻ tuổi đều cầm kiếm trong tay.
Trần Bắc Huyền biết đây chỉ là một đạo phân thân của Dạ Lăng, bản thể của hắn ở một nơi độc lập so với toàn bộ chư thiên vạn giới, rất khó tìm được.
Cứ biết rằng đây là một chuyện nguy hiểm tìm đường chết, cho dù không phải thực lực chân chính của Dạ Lăng nhưng cũng đủ để hắn chết đi vạn lần.
Dù vậy hắn vẫn muốn thử, Trần Bắc Huyền muốn dùng tu vi Chuẩn Tiên Đế chém giết phân thân của Tiên Đế. Đây là chuyện hoang đường đến cỡ nào.
Tiên Đế, đó là cảnh giới đã siêu thoát khỏi Đại Đạo, hết thảy phía dưới đều là giấc mộng của Tiên Đế, hư ảo không đáng nhắc tới. Cho dù là phân thân nhưng cũng đã siêu việt vô hạn lại vô hạn đến vô hạn không thể hình dung được.
Chuẩn Tiên Đế muốn chém phân thân Tiên Đế chẳng khác nào bảo một nhân vật trong sách nhảy ra ngoài thế giới đã viết ra cuốn sách đó cả.
Lúc này Dạ Lăng đã đổi sang một thân chiến bào màu đen, tay cầm trường kiếm dài ba thước.
Trần Bắc Huyền thì vận bạch y trắng như tuyết, đầu đội đạo quan, mái tóc đen dài bay múa, trong tay cũng cầm một thanh kiếm dài ba thước.
Hắn ra tay trước để thăm dò, lưỡi kiếm được vung lên, kiếm quang hình bán nguyệt được bắn ra, đòn công kích lao nhanh về phía Dạ Lăng.
Trần Bắc Huyền cũng bay theo mà tiến gần đến đối phương.
"Tán!"
Dạ Lăng nói một tiếng, trong nháy mắt kiếm quang liền như làn khói tan biến mất.
Keng!
Kiếm quang biến mất cũng là lúc Trần Bắc Huyền bay đến, hai thanh kiếm va chạm vào nhau khiến cho tia lửa sinh ra, trong nháy mắt thời không liền vỡ vụn thành từng mảnh.
"Chưởng!"
Cả hai người lập tức tách nhau mà lùi ra phía xa xa, Dạ Lăng liền tung ra một chưởng lớn. Giữa hư không lập tức ngưng tụ thành đại chưởng đến ngàn tỉ dặm, bàn tay lớn cứ thế mà bắn ra.
Còn chưa xong, sau khi chưởng lớn được bắn ra thì cả người Dạ Lăng đột nhiên phát ra ánh sáng màu xanh lam, trên thân hắn tỏa ra vô lượng thần quang chói lòa chiếu phá toàn bộ Hỗn Độn Hải.
Hắn dường như hóa thân thành người chấp chưởng thiên địa, uy thế lập tức dâng cao đến mức dường áp đảo toàn bộ vạn giới.
Thượng Thương Kiếp Thuật!
Đoàng!
Dạ Lăng đưa tay hướng về phía đối thủ, lập tức có một chùm sáng chói lòa bắn ra từ tay hắn.
Phía xa xa, Trần Bắc Huyền hai đòn tấn công liên tiếp cũng không hề sợ hãi, bản thân hắn là kiếm tu, trong tâm có kiếm đạo, vạn vật đều có thể chém.
"Vô Song!"
Trần Bắc Huyền nói nhỏ một tiếng đồng thời vung kiếm lên, đạo kiếm quang hình bán nguyệt lần nữa được vung ra.
Chỉ có điều lần này có chút khác biệt, kiếm quang màu xanh lam của hiện tại mang theo uy thế vô song, vô địch không gì có thể cản phá được nó.
Ầm!
Trong nháy mắt ba đạo lực lượng va chạm vào nhau lập tức sinh ra một vụ nổ lớn chấn động khắp Hỗn Độn Hải.
"Gào!"
Chân Long Thuật!
Dạ Lăng thi triển Sâm La Vạn Tượng, vô địch thuật của hắn. Thuật này sinh ra chính là để thấu hiểu bản chất của vạn vật đồng thời bắt chước lại chúng.
Hắn mô phỏng lại Chân Long Thuật của Long tộc, cả người hóa thành Chân Long uốn lượn dài đến hàng ngàn tỷ dặm, long uy tỏa ra không khỏi để cho người ra run sợ.
Hắn vung trảo một cái, không gian như tờ giấy mỏng lập tức bị xé rách, ngàn tỷ quy tắc, thiên địa xung quanh lập tức sụp đổ.
Lúc này Trần Bắc Huyền trong mắt Dạ Lăng chẳng khác nào hạt bụi bé nhỏ khó có thể nhìn thấy, long trảo vung xuống với tốc độ cực nhanh, siêu việt cả thứ khái niệm về tốc độ.
Tốc độ của đòn công kích này vượt qua cả Trần Bắc Huyền khiến cho hắn không kịp né tránh.
Cự trảo va đập vào hắn giống như có ức vạn thế giới đâm vào người, lực trùng kích khiến cho thân thể Trần Bắc Huyền lập tức bị đánh nát.
Đạo, thân thể, linh hồn, tâm trí, quy tắc, thông tin, câu chuyện hay bất cứ thứ gì giúp duy trì sự tồn tại cho hắn đều bị đánh vỡ.
Trần Bắc Huyền chết đi, chân chính chết đi, ngay cả sự tồn tại của hắn ở trong dòng sông thời gian, tất cả "hắn" ở quá khứ từng tồn tại cũng tử vong.
Hoặc là nói chưa từng có Trần Bắc Huyền tồn tại.
"Lần nữa!"
Một giọng nói vang vọng khắp vạn cổ thời không, phảng phất từ tuyên cổ mà đến hiện tại rồi thẳng tới tương lai về sau.
Không đến một giây sau khi chết đi, Trần Bắc Huyền lại sống trở lại đỉnh phong, tràn trề sức sống một lần nữa.
"Vô Song!"
Một chiêu Vô Song lại tái hiện, uy thế không gì có thể sánh được.
Trần Bắc Huyền là kiếm tu thuần túy, hắn không tu bất kì một thuật công phạt hay tăng phúc chiến lực nào khác. Thứ hắn có chỉ là kiếm đạo.
Hết thảy vạn vật đều có thể dùng một kiếm trảm.
Nếu có, vậy thì hai trảm!
Trần Bắc Huyền cùng Dạ Lăng chiến đấu ròng rã ba vạn năm, bọn họ chiến tới thương khung vỡ vụn, Hỗn Độn Hải khô kiệt, chư thiên vạn đạo đều bị đánh tới băng tán biến mất.
Một kiếm cùng một trảo xuất ra để cho ức vạn thế giới sinh sinh diệt diệt.
Dạ Lăng hóa thành Phượng Hoàng dục hỏa trùng sinh, lấy thần hỏa thiêu đốt đối phương, sau đó lại hóa Côn Bằng, thôn phệ tất cả tất cả xung quanh.
Ma khí sôi trào, bao phủ khắp toàn bộ biển lớn, nó ngưng tụ thành cự nhân màu đỏ cao không thấy điểm cuối, khi thể hình khổng lồ ấy cử động đều để cho xung quanh lâm vào run rẩy vụn vỡ.
Ầm!
Nó giơ chân ra giẫm đạp mấy cái, Trần Bắc Huyền như con kiến bị đè bẹp dí ở dưới lòng bàn chân.
Thân thể của hắn vỡ nát một lần nữa, Trần Bắc Huyền không biết đã chết đi bao nhiêu lần trong ba vạn năm này.
Mỗi lần chết đi sống lại là một lần siêu việt bản thân trước đó. Càng ngày, khí tức của y càng dâng cao, dường như đã chạm đến một loại giới hạn nào đó vậy.
"Phá cho ta!"
"Hằng Thiên!"
Trần Bắc Huyền tức giận hét lớn, tay vung kiếm lên.
Một kiếm này chém về phía phân thân của Dạ Lăng, lại như chém về phía thứ nào đó đang kiềm chế hắn vậy.
Kiếm quang lóng lánh, mang theo khí tức siêu việt vĩnh hằng, hủy thiên diệt địa, cắt đôi mặt biển, trảm đi vạn cổ thời không.
"Rắc!"
Đại Đạo vụn vỡ, lúc nó tan thanh từng mảnh thì dường như Trần Bắc Huyền đã siêu thoát, tất cả các loại giới hạn kiềm chế hắn đã mất đi.
Có một loại cảm giác siêu việt hết thảy, băng diệt tất cả, tái hiện lại tất cả hiện lên trên thân thể hắn.
Ầm!
Giờ khắc này, Hỗn Độn Hải đột nhiên rung động, khô kiệt cùng sụp đổ, chư thiên vạn giới, vô hạn thực tại đều lập tức bị hủy diệt.
"Tiên Đế là như thế này sao?"
Trần Bắc Huyền tự hỏi.
Cảnh giới này huyền diệu vô cùng, không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.
"Ngươi thắng."
Từ phía xa xa, không biết là từ nơi nào, có thanh âm đột nhiên truyền tới.
Nơi nó phát ra dường như độc lập với tất cả, cách biệt với mọi thứ, cao đến mức không sinh linh nào trong Hỗn Độn Hải có thể chạm tới.
Nhưng Trần Bắc Huyền lại có thể, bây giờ hắn chỉ cần động một ý nghĩ hay tùy tiện vung tay một cái liền có thể đi đến nơi đó.
"Không tính, ban đầu ta muốn dùng tu vi Chuẩn Tiên Đế chém giết phân thân Tiên Đế. Không nghĩ tới nửa đường liền đột phá."
Trần Bắc Huyền lắc đầu nói, dường như trở thành Tiên Đế vào lúc này không phải ý nguyện hắn muốn.
"Lời ấy sai rồi, một kiếm cuối cùng kia của ngươi chính là dùng Chuẩn Tiên Đế chi thân chém ra, phân thân của ta lúc đó cũng không cách nào né được.
Nó đã bị trảm diệt, vậy nên ngươi đã thắng trận này rồi."
"Từ tuyên cổ cho tới hiện tại, ngươi chính là đệ nhất nhân. Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả!"
Dạ Lăng tràn đầy sự tán thán nói.
Ngay cả hắn, Đế Thiên cũng không làm được. Dương Xuân Minh không tính.
Lời người viết: Đã hết chương tồn, sau này mình sẽ cố gắng mỗi tuần đăng 1-2 chương.