Tại Tàng Kinh Các của Mục gia.
Bên trong đó là một vùng trời đất khác biệt với thế giới bên ngoài kia. Nơi này rộng lớn có thể sánh ngang với một thế giới đại thiên, từng tầng lại từng tầng tủ sách được chồng chất thành đống cao vút tới tận trời xanh phía trên cao mà không bị đổ rớt hay lung lay.
Khí trắng bàng bạc dưới đất, mây tím lượn lờ ở trên cao, tiên khí bao quanh khắp vòm trời để cho nơi đây tựa như nhân gian tiên cảnh. Nhưng khí trắng có thể tan biến, mây tím có thể bay đi, tiên khí thì có thể bị hút cạn mất, chỉ riêng mùi hương của giấy là vẫn còn mãi trong tòa tháp này.
Các tán tu khi bước vào Tàng Kinh Các liền hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương vị nơi này rồi cảm thấy thích thú. Bọn họ thực sự rất chờ mong phương pháp tu hành thích hợp với mình.
"Ta đi hướng này."
"Vậy ta liền chọn hướng này."
"Ta nữa."
Các tu sĩ hào hứng bay đi đến chỗ các tủ sách mà họ thấy có duyên với mình. Trong Tàng Kinh Các không cấm bay lượn cho nên họ có thể phi hành thoải mái khắp nơi, chỉ cần không làm phiền đến người khác liền tốt.
Vù! Vù!
Một đạo thân ảnh màu đen từ bên ngoài vụt vào bên trong rồi đáp xuống đất. Nam tử mặc áo bào đen với mũ chùm đầu, lưng cõng hắc xích to lớn, cả người hắn lộ ra khí thế khó ai có thể bì được.
"Lão sư, trước đây ngài có thấy nơi nào chứa kinh thư công pháp cao đến như vậy chưa?"
Tiêu Viêm ngước nhìn lên cao, đôi mắt hơi mở to ra còn đồng tử thì co rút lại, giọng điều hắn có chút run rẩy hỏi Dược Trần. Cũng phải thôi, ai nhìn thấy Mục gia có nhiều công pháp như vậy cũng sẽ ngạc nhiên cùng khiếp sợ trước thế lực khủng bố như vậy.
"Đương nhiên là chưa rồi, ở đại lục Đấu Khí tìm ra nơi nào có nhiều công pháp có thể lấp đầy một thế giới đại thiên như vậy chứ? Huống chi đây chỉ mới là tầng một của gia tộc họ."
Dược Trần có chút hết nói nổi trước câu hỏi của đệ tử mình, cảm thấy tên tiểu tử này cắn đan dược đến lú đầu rồi.
"Đi thôi lão sư."
Từ phía ngoài tiến vào sẽ thấy ngay một quầy sách đối diện với cửa chính của Tàng Kinh Các, ở đó có một ông lão đang ngồi hay nói là nằm trên ghế lười được làm bằng gỗ. Lão nhân này trên mặt có một bản sách đang che lấy khuôn mặt già nua của mình, cả người lộ ra mông lung giống như đang chìm vào giấc ngủ say vậy.
Tiêu Viêm từ cửa vào chậm rãi đi về phía trước rồi tiến đến gần ông ta.
"Xin lỗi vì đã làm phiền giấc ngủ trưa, nhưng ông có thể chỉ ta đường đi lên tầng hai được không?"
Hắn đứng trước quầy sách rồi nhẹ giọng nói một cách bình thản.
"Rẽ trái rồi đi thẳng về phía trước hai mươi bước sau đó rẽ phải là thấy cầu thang."
Một giọng nói cổ xưa, ẩn chứa cảm giác thương hải tang điền chậm rãi được thốt ra.
Dưới khe hở của cuốn sách được đặt trên mặt mình, lão nhân này đã nhìn ra thân phận của Tiêu Viêm với chiếc ngọc bội màu xanh lam đang được đeo trên hông của hắn.
Ông ta nhìn người áo đen trước mặt rồi đánh giá toàn thân, con mắt ấy lập tức xuyên thủng dòng sông thời gian, trực tiếp xem thấu toàn bộ nhân sinh mà Tiêu Viêm đã trải qua.
Nói cho những ai chưa biết hoặc đã quên thì từ Nguyên Anh cảnh trở đi liền đã có thể coi tầng bên dưới là hư ảo cùng giấc mộng. Lão nhân này là quản lý của Tàng Kinh Các hiện tại đã đạt đến tu vi Hóa Thần cảnh, trong nháy mắt có thể xem thấu hết thảy của sinh linh có tu vi thấp hơn mình.
Ông ta nhìn ra được Tiêu Viêm là người từ thế giới khác rồi bị cường giả bắt đến đây. Nhìn xem khung cảnh thiếu niên này bị một nữ nhân bắt đi, lão tò mò dùng ánh mắt đến gần cảnh để xem rốt cuộc là ai mạnh mẽ như vậy.
"Phụt!"
Vừa đến gần nữ nhân trong ký ức của Tiêu Viêm thì đột nhiên có dị biến xảy ra, bầu trời trong ký ức của người thiếu niên này liền xuất hiện một đôi mắt. Nó nhìn chằm chằm lấy ông ta dường như là để cảnh cáo rằng chớ đi tìm hiểu.
Khi vị quản lý này vừa thấy hai con mắt ấy liền lập tức ngã từ trên ghế xuống rồi phun ra một ngụm máu, thất khiếu như bị tiếng chuông lớn đập tan tành, thần hồn đều vì đó mà điên đảo. Lão nhân cảm giác được rằng nữ nhân này vô cùng kinh khủng, cả người nàng tỏa ra sự khinh thường thiên địa, áp đảo phía trên chúng sinh. Thậm chí ông ta cho rằng gia chủ nhà mình là Mục Vân Thiên cũng không cách nào so bì được với người này.
"Lão nhân! Ngài không sao chứ?"
Tiêu Viêm thấy vậy liền có chút sợ hãi tiến đến gần đỡ dậy rồi hỏi thăm, vì cái gì lại đột nhiên xảy ra chuyện quái dị như vậy.
"Không sao, trong lúc ta vận chuyển công pháp tu luyện xảy ra chút vấn đề mà thôi. Ngươi cứ tiếp tục đi lên tầng hai đi."
Ông ta ngồi dậy mà không cần hắn trợ giúp, vẫy tay tỏ ý không sao.
Tiêu Viêm nghe vậy cũng liền không hỏi nữa, dù sao đối phương mạnh hơn mình, vấn đề nặng hay không người ta tự biết, bản thân hắn không có tư cách xen vào.
Thiếu niên ấy rời đi, trước khi đi cũng để lại một lọ đan dược bổ huyết cho lão nhân.
"Người này có tiền đồ vô hạn a."
Quản lý mở miệng ngóng nhìn người đang đi lên tầng hai.
Tầng hai là chỗ cất giữ các công pháp phổ thông của Mục gia, nơi này chính là để cho đệ tử trong gia tộc học tập công pháp. Những bản sách nơi đây cũng không quá mạnh, rất nhiều yếu quyết đều có uy lực bình thường thậm chí là rất yếu, lý do để cho chúng được nằm ở tầng hai là vì nó chứa đặc tính riêng của gia tộc họ.
Nếu dùng số đông đệ tử cùng lúc vận chuyển công pháp sẽ tạo ra hiệu quả không thua kém gì các phương pháp tu luyện bậc cao.
Tiêu Viêm sau một giờ đồng hồ leo thang thì cuối cùng cũng đã bước lên đến tầng hai. Chỗ này hoàn toàn cách biệt với bên dưới về cả không gian lẫn thời gian. Nơi này cần phải có ngọc bội xanh lam làm chìa khóa mới có thể tiến vào, đồng thời lam ngọc còn là thứ giúp cho người cầm đọc được những bản kinh thư vô cùng khó hiểu.
Sau khi Tiêu Viêm bước lên liền đi loanh quanh nơi này.
"Sách thật nhiều, không hổ là đệ nhất gia tộc ở thành Lạc Nhật."
Hắn không khỏi cảm khái trước sự đồ sộ của tám chồng sách được đặt ở nơi này, chúng cao vút lên tận trời xanh phía trên kia. Tầng hai cùng tầng một khác biệt, ở đây rộng lớn cho dù dùng vô hạn tầng một cũng không thể lấp đầy, kích thước của nó có thể so với một đại vũ trụ. Tiêu Viêm không biết là vào thời cổ thì Mục gia từng xuất hiện một vị cường giả Cực Đạo, nơi này chính là do người đó sáng tạo lên. Nó rộng lớn vô cùng vô tận, chứa lấy vô biên chiều không gian trong này.
Vì chỉ được chọn một môn công pháp mang đi nên hắn vô cùng cẩn thận. Tiêu Viêm đi xung quanh tám chồng sách, chậm rãi lấy từng cuốn sách rồi mở nó ra lật từng trang giấy. Nhìn vào từng dòng chữ bên trong kinh thư có tên là Đạo Đức Kinh, hắn có thể cảm nhận được Đạo tồn tại bên trong chúng, thứ mà hệ thống tu luyện Đấu Khí của bọn họ không có từ xưa đến nay.
"Đạo khả đạo phi thường đạo
Danh khả danh phi thường danh
Vô danh thiên địa chi thủy
Hữu danh vạn vật chi mẫu."
Mặc dù đã từng nghe qua chúng ở kiếp trước khi còn ở Trái Đất nhưng đến hiện tại Tiêu Viêm mới cảm nhận được cái huyền diệu bên trong đó. Đạo có trước mọi thứ, tồn tại ở khắp nơi, đâu đâu cũng thấy, mênh mông tám hướng. Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật.
Vạn vật ở đây bao gồm cả chúng sinh, chúng sinh sinh ra từ Đại Đạo, bản thân chúng sinh tu Đạo, Đạo nằm ở trong người chúng sinh, chúng sinh là Đạo. Đạo khống chế tất cả mọi thứ ngay cả đối với Thiên Đạo là thứ được gọi là tất cả từ thời không, nhân quả vận mệnh tạo hóa, quy tắc thiết luật, chúng sinh vận chuyển và tuân theo Thiên, Thiên lại tuân theo Đại Đạo.
Vậy nên mới có cái gọi là nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên.
"Nếu như.."
Tiêu Viêm suy nghĩ thoáng qua, tay trái đang cầm sách, tay phải giơ lên, một hỏa diễm thanh sắc trong chốc lát liền hiện ra trong tay hắn, hắn đã khống chế nhiệt độ của ngọn lửa để tránh làm kinh thư nơi này bị bốc cháy.
"Đây là Đạo sao?"
Danh xưng Viêm Đế không phải để gọi cho oai, lấy thiên phú của Tiêu Viêm sau khi đọc được Đạo Đức Kinh thì dường như đã có chỗ ngộ ra.
Lửa, thắp sáng văn minh nhân loại, dùng để nấu nướng, sưởi ấm, truyền lửa cho thế hệ kế tiếp, nó có thể không phải vật chất, ý chí, nhiệt huyết cũng được tính vào một loại lửa. Vì có lửa cho nên con người mới có thể sống sót, theo một khía cạnh nào đó thì nó cũng nuôi dưỡng vạn vật đồng thời cũng sinh ra vạn vật. Vì vậy lửa cũng có thể coi như Đạo, mà Đạo sinh ra khái niệm, nhân quả, vận mệnh, thông tin, quy tắc, câu chuyện, vân vân.
Thiên địa có vô số con đường để tu sĩ phấn đấu mà theo đuổi, Đạo nào cũng có thể thành, đối với Tiêu Viêm thì đó chính là Hỏa Chi Đại Đạo. Tu vi càng cao, lĩnh ngộ thiên địa chí lý càng thâm sâu thì sự điều khiển về các khía cạnh như khái niệm, linh hồn, thông tin, quy tắc, câu chuyện cũng càng cao.
Khi con đường này đi thông cũng là lúc siêu thoát Đạo này, tu sĩ sẽ đứng trên thiên địa vạn vật mà không gì có thể chạm, họ sẽ có thể điều khiển tất cả mọi thứ.
Thêm nữa thì Đại Đạo chính là gốc, những Đạo được sinh ra từ nó sẽ chịu hoàn toàn chưởng khống của Đại Đạo và khi nó biến mất thì những Đạo sau cũng biến mất, ngược lại Đạo con được sinh ra từ Đại Đạo cho dù biến mất cũng sẽ không ảnh hưởng đến cái sinh ra bản thân nó.
Chỉ có trở thành Tiên Đế mới có thể thoát ly quan hệ hoàn toàn với Đại Đạo, cho dù Đại Đạo sụp đổ cũng không ảnh hưởng tới bọn họ.
"Không vội, ta sẽ đi hết một lượt các chồng sách này và cố gắng xem được nhiều công pháp nhất có thể."
Hắn bình tĩnh nói, mặc dù chỉ được mang ra bên ngoài một loại phương pháp tu luyện nhưng Tiêu Viêm có thể đọc lướt qua các công pháp khác để tiếp thu thêm tri thức, hắn sẽ không trục lợi dùng chúng mà chỉ tìm hiểu Đạo bên trong đó.
Tìm hiểu Đạo mới là mục đích căn bản Tiêu Viêm tiến vào Mục gia, sau khi ra ngoài hắn sẽ xóa đi ký ức về những công pháp này, chỉ giữ lại Đạo mà hắn tiếp thu được thôi.
Thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua, lúc này là buổi sáng, các tán tu đã chậm rãi bước ra ngoài với vẻ mặt không lỡ rời đi. Mỗi người trong số họ đều chép được một bản công pháp mà bản thân thấy ưng ý nhất rồi để vào trong nhẫn, ai ai cũng vui mừng hớn hở như nhặt được bảo vật vậy.
"Đa tạ Mục gia đã trợ giúp, ngày Đạo ta thành cũng là lúc báo đáp các ngài."
Mỗi người họ khi bước ra khỏi cửa đều chắp tay cảm tạ Mục Kiên đang đứng chờ ở dưới sân.
"Đa tạ các vị."
Thiếu gia Mục gia cũng khách khí đáp lại, bên cạnh hắn là một ông lão đứng cùng.
Nếu như để cho Tiêu Viêm nhìn thấy thì hắn sẽ nhận ra đây là người ngủ trên ghế hôm trước.
"Ngày thành Đạo? Nói nghe sao mà xa xăm, chúng ta cũng đã mở Tàng Kinh Các rất nhiều lần rồi, nhưng mà đã có ai thành Đạo chưa? Khi nào họ thành? Độ Kiếp sao? Hay là trở thành Tiên?"
"Từ lần đầu tiên mở ra cho người ngoài tiến vào đến nay đã có hơn ba ngàn năm, chưa từng có người báo đáp a."
Lão nhân khinh bỉ đám người rời đi, mặc kệ đó có phải lời thật lòng hay không nhưng chỉ cần không báo đáp được họ thì đó chỉ là lời nói xuông mà thôi.
Lúc này từ bên trong Tàng Kinh Các có một bóng người mặc áo bào đen bước ra, lưng vác trọng xích, hông đeo ngọc bội xanh lam.
Hắn bước ra khỏi nơi đó rồi tiến đến gần Mục Kiên cùng ông lão.
"Đa tạ Mục thiếu cùng quản lý."
Tiêu Viêm chắp tay cảm ơn hai người.
"Không có việc gì, chuyện nhỏ mà thôi. Đây cũng là việc ta báo đáp huynh ơn cứu mạng nữa."
Mục Kiên đáp nhẹ nói.
"Đi thôi, chúng ta quay về uống trà."
Hắn nói tiếp lần nữa, mời đám người đi theo mình.