Mục Kiên vẫn yên lặng nhìn lên bầu trời cao.
Hồi lâu sau, hắn nhìn về phía Tiêu Viêm rồi hai tay ôm quyền cảm kích.
"Đa tạ các hạ đã ra tay giúp đỡ, nếu không thì có lẽ ta không sống sót nổi.
Đúng rồi, xin hỏi danh tính của ngài là?"
Mục Kiên tò mò hỏi. Hắn không nhớ rằng mình có quen biết với một cao thủ như vậy, đoán chừng là cha của hắn phái đến bảo vệ đi. Lão cha Mục Vân Thiên này là gia chủ nhà họ Mục, bình thường giao du khắp nơi, có thể nói rằng quen biết tất cả người trong thiên hạ cũng không quá đáng.
"Ta gọi Dương Tiêu, một tán tu đến từ Hỏa Phụng Cốc nằm ở phía đông của thành Lạc Nhật này.
Sở dĩ ra tay giúp ngươi đơn giản vì ta có việc muốn nhờ cậy đến Mục gia mà thôi."
Tiêu Viêm khoác lấy áo choàng đen, lấy mũ chùm lấy đầu, lưng đeo Huyền Trọng Xích, cả người tản mạn ra mùi hương của dược liệu lẫn sức nóng rực hỏa diễm. Dưới ánh mắt của Mục Kiên, thì người trước mặt hắn vô cùng thần bí lại cường đại, nhất là thanh hắc xích kia để hắn cho dù không trực tiếp cầm cũng cảm giác vô cùng nặng nề, vậy mà người này vừa nãy lại có thể dùng một tay cầm lấy nó để đỡ lấy thế công như vũ bão kia của Lục Lệ.
"Thì ra là tu sĩ đến từ Hỏa Phụng Cốc. Chẳng trách thuộc tính hỏa lẫn mùi hương đan dược lại nồng đậm như vậy."
Nghe Tiêu Viêm giới thiệu thì Mục Kiên liền trưng ra một nụ cười thương nghiệp, hắn đưa ra tay phải rồi hai người bắt tay với nhau.
"Như vậy thì ta có thể gọi ngươi là Dương huynh không? Từ giọng nói đến xem thì có vẻ ngươi cũng không hơn ta bao nhiêu?"
Mục Kiên vừa bắt tay vừa hỏi, hắn đang muốn xích gần quan hệ giữa hai người lại. Đối phương muốn nhờ cậy mình, bản thân thì lại muốn kết giao tình với một vị tu sĩ khó lường, hai bên đơn giản là có qua có lại, chuyến này không lỗ.
"Có thể."
Tiêu Viêm cảm thấy đối phương gọi mình như nào cũng không quan trọng, bây giờ hắn muốn nhờ họ Mục giúp bản thân có nơi dừng chân đồng thời là để bản thân có thể quan sát Tàng Kinh Các của họ. Trước đó khi đi loanh quanh nghe ngóng thì hắn phát hiện được tin tức rằng tầng một Tàng Kinh Các của Mục gia mở ra cho người ngoài đến xem trong vài ngày tới, vì vậy Tiêu Viêm mới ra tay cứu giúp Mục Kiên khi nãy.
"Vậy thì Dương huynh có muốn đến Mục gia làm khách không? Như vậy thì vị thiếu chủ là ta đây mới có thể trả ân tình cho huynh được chứ."
Mục Kiên phát ra lời mời, hắn chắc chín phần người mặc áo choàng đen này sẽ đồng ý. Đơn giản bởi vì đối phương có việc quan trọng muốn nhờ mình lên mới mạo hiểm ra mặt cứu hắn.
"Được."
"Như vậy thì mời."
Mục Kiên đưa tay ra tỏ ý, thấy vậy Tiêu Viêm liền đi lên rồi bước song song với vị thiếu gia này.
Thành Lạc Nhật, nằm ở phía nam Đông Ly Quốc thuộc phía tây đại lục Ma Linh.
Nơi này là một trong những tòa thành cường đại nhất đồng thời nó còn là một phòng tuyến vững mạnh ở phía nam nước Đông Ly. Thành Lạc Nhật mạnh mẽ như vậy bởi có một vị thành chủ đã đạt đến cấp độ Phản Hư, vì vậy mới có thể chấn nhiếp các quốc gia xung quanh. Tiện nói luôn quanh khu vực phía tây đại lục này không có ai đạt đến cảnh giới Phản Hư nhé.
Và vị thành chủ đó còn là gia chủ Mục gia. Đúng vậy, người đó là Mục Vân Thiên cha của Mục Kiên.
Khu buôn bán nằm ở phía đông thành Lạc Nhật, trên đường đi đến nhà họ Mục, có rất nhiều ánh mắt khác biệt nhìn về phía Tiêu Viêm đang đi ngang hàng cùng Mục Kiên đang liên tục kể chuyện trời đất, họ tò mò không biết rốt cuộc là ai mà lại để cho vị thiếu gia nhà họ Mục này khách khí như vậy.
Sau khoảng nửa tiếng đi bộ thì cuối cùng cũng đến cửa Mục gia. Nhìn từ bên ngoài vào là cánh cổng lớn được làm từ hai phiến đá to lớn có chừng một dặm lại xưa cũ, mang theo những vết tích của thời gian. Trên đó chạm khắc rồng phượng bay múa, thiên địa huyền hoàng đang tỏa ra khí tức bàng bạc đập vào mặt Tiêu Viêm, phảng phất như những hình chạm khắc này có sinh mệnh vậy.
"Không hổ là thế gia hào môn, từ cánh cửa nhìn vào cũng có thể nhìn ra được bọn họ giàu có cỡ nào."
Bên trong chiếc nhẫn của Tiêu Viêm chính là Dược Trần đang ẩn núp nói, hắn không khỏi cảm khái.
Ầm! Ầm!
Cửa đá lớn đang được mở ra, mang theo những tiếng động lớn làm cho mặt đất xung quanh rung chuyển, khói bụi từ dưới đất bốc lên.
"Dương huynh, mời."
Mục Kiên đưa tay ra tỏ ý mời, Tiêu Viêm cũng liền thuận thế mà bước theo.
Từ bên ngoài bước vào, đi qua sân vườn rồi nhìn sang bên phải cả hai người Tiêu và Dược đều thấy được những cây lớn tràn đầy khí tức cổ xưa có tán lá rộng che phủ cả bầu trời, mỗi một chiếc lá chính là một thế giới đại thiên chức vô tận vũ trụ gồm các thời không song song với nhau. Ngoảnh mặt sang bên trái, là một ao cá lớn, từng dòng nước trong đó nước thần chứa đầy tạo hóa nhiệm màu, uống vào có thể con người ta đạt đến sự trường sinh có được tuổi trẻ vĩnh hằng, để cho người chết trong nháy mắt sống lại.
Tại bên trong ao cá lại chứa hằng sa số cá chép màu vàng, mỗi một con trong số chúng đều tỏa ra sức sống mạnh mẽ, một vài con trong số chúng còn nhảy ra khỏi mặt nước thần để vượt long môn, trong nháy mắt hóa thành kim long ngũ trảo bay lượn trên chín tầng trời cao.
Tất cả cảnh tượng này để cho hai người bọn họ không nhịn được mà lau mắt, từ cha sinh mẹ để tới giờ Tiêu Viêm cùng Dược Trần cũng chưa từng thấy cảnh nào hung vĩ như vậy.
"Dương huynh thấy thế nào? Nếu thích ta có thể tặng cho huynh một vài con cá nhé?"
Vị thiếu gia này thấy thế cũng liền hỏi, đối với ân nhân cứu mạng thì hắn sẽ không bạc đãi họ.
"Mục thiếu nói đùa, Dương mỗ làm sao dám mơ tưởng đến chứ. Huống chi ta đến đây là có việc muốn cầu cạnh các người."
Tiêu Viêm tỏ ý từ chối, hắn mặc dù muốn nhưng bây giờ đồng ý thì phần ân tình của nhà họ Mục đối với hắn sẽ lại nặng thêm nữa mất.
Thấy đối phương từ chối thì thiếu chủ nhà họ Mục cũng đành vậy, hai người đi một hồi liền băng qua khu vườn rồi đi vào gian phòng tiếp khách.
Ở nơi đây vô cùng rộng lớn, nói là phòng tiếp khách chẳng bằng nói là một sảnh lớn có thể chứa hàng ngàn người ngồi lại. Căn phòng này đặt lấy vô số vật trân quý làm trang trí, tỷ như những bức tranh vẽ sơn hà nhật nguyệt chứa đựng càn khôn, hay những ly trà nhìn tưởng bé nhỏ lại có thể chứa đựng lượng nước vô tận, lại nói bình cắm hoa chứa những linh căn từ trong cổ sử.
Người hầu từ bên ngoài đi vào rót trà cho hai người, Dược Trần ở bên trong nhẫn phát giác được họ cũng không hề đơn giản, hơi thở cường hãn tỏa ra từ những người này không thua gì cường giả cấp bậc Đấu Thánh thậm chí là Đấu Đế.
"!"
Tiêu Viêm cầm lấy chén trà bằng ngọc rồi nâng lên uống một ngụm. Hắn phát hiện trà này còn có công hiệu để người ta lâm vào một loại trạng thái kì diệu, trạng thái này giúp cho con người ta có thể cảm ngộ thiên địa, hiểu ra cái "lý" trong vạn vật vũ trụ.
"Đây là.. Ngộ đạo!"
Phát hiện ra công hiệu này, hắn cắn răng kiềm chế cho bản thân mình không rơi vào trạng thái đó, dù rằng rất tiếc nuối nhưng nếu bây giờ rơi vào trạng thái này thì thật mất mặt. Đồng thời cũng có thể thấy được sự kinh khủng của Mục gia, lại có thể dùng trà ngộ đạo để mời khách.
Hai người cứ im lặng một lúc. Mục Kiên đang chờ đợi, hắn chờ đối phương mở miệng trước.
"Nói thật, ta chính là muốn đi vào tầng một Tàng Kinh Các của Mục gia. Bản thân ta là một tu sĩ đến từ một tầng thế giới thấp hơn, nơi đó tu luyện một loại năng lượng gọi là đấu khí. Bản thân hệ thống tu luyện này không tham ngộ Thiên Đạo, không tìm hiểu Đại Đạo, hoàn toàn dựa vào man lực đột phá.
Giờ đây ta muốn đi xa hơn vậy lên cần phải thấu hiểu công pháp, Đạo bên trong những kinh thư kia cho dù chúng là bản bí tịch bình thường đi nữa. Vậy nên Dương mỗ mong thiếu chủ thành toàn."
Tiêu Viêm trực tiếp liền thẳng thắn hắn là tu sĩ đến từ tiểu thế giới thấp hơn, dù sao nói dối cũng không có ích lợi gì thậm chí còn để cho đối phương đề phòng chính mình. Hắn hạ xuống chén trà rồi bình tĩnh mở miệng nói.
"Ha ha!"
Mục Kiên nghe vậy liền phá lên cười. Ban đầu hắn còn tưởng chuyện gì to lớn cơ chứ, hóa ra chỉ là việc cỏn con như vậy.
"Thiếu chủ vì sao lại cười?"
Tiêu Viêm có điều không hiểu.
"Ta còn tưởng chuyện gì to lớn cơ chứ! Hóa ra chỉ có như vậy."
Mục Kiên vẫn cứ cười lớn rồi nói, đối với nhà bọn họ thì chuyện này không đáng là bao.
"Dương huynh yên tâm, tầng một Tàng Kinh Các của bọn ta thì ai cũng có thể tiến vào. Mục đích thì là giúp các tán tu không có bối cảnh có được cơ hội chạm đến các công pháp đúng đắn nguyên vẹn đồng thời để cho bọn họ nhận ân tình của chúng ta."
"Tương lai nếu như có người giống như cá chép hóa rồng thì khi đó phần ân tình này sẽ có lợi với chúng ta."
Vị thiếu gia này vừa tự tay rót nước vào trong chén trà của Tiêu Viêm vừa chậm rãi nói.
"Thì ra là vậy."
Tiêu Viêm cùng Dược Trần cảm thấy thất thố, bọn họ không ngờ lại có thể đi vào Tàng Kinh Các dễ đến vậy.
"Bởi vì Dương huynh đã ra tay cứu mạng ta cho nên có thể đặc cách cho huynh đi lên tầng hai và đồng thời được mang đi một bản công pháp ở trên đó. Như vậy thì nó mới xứng đáng với ân tình cứu mạng của huynh với ta."
Mục Kiên thong thả nâng chén trà của mình lên uống một ngụm rồi nói tiếp.
Tiêu Viêm cảm thấy người thanh niên Ma tộc trước mắt này hoàn toàn khác biệt với người ở khu buôn bán khi nãy. Sự não tàn của hắn đã biến mất thay vào đó là dáng vẻ ung dung tự tại, cho dù đối mặt với gió mưa cũng không sợ hãi kia.
"Có lẽ khi yêu vào thì ai cũng trở nên ngu ngốc đi."
Hắn thầm nghĩ vớ vẩn trong lòng. Cái "tình yêu" này hoàn toàn đáng sợ, nó có thể cho người ta sức mạnh để dũng cảm tiến lên nhưng đồng thời cũng là liều thuốc độc để cho con người ta trở nên ngu ngốc đi.
"Như vậy thì cảm tạ Mục thiếu."
Tiêu Viêm chắp tay cảm tạ, rất biết ơn thiếu gia nhà họ Mục.
Chuyến đi này trên cơ bản đã thành công.