Nhân gian.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, bầu trời xanh thẳm thẳm phía trên cao, tô điểm lên màu xanh ấy là những đám mây màu trắng tựa như kẹo bông gòn bồng bềnh nảy nở.
Thế giới này không có phân chia quốc gia hay thành thị, tất cả đều là một thể thống nhất gọi chung là Quận, nó rộng lớn bao la, cho dù đứng ở nơi cao cũng không thể nhìn thấy được điểm cuối của Quận. Như vậy người từ nơi xa muốn đi đến nơi khác thì phải làm như nào? Chịu, ai mà biết được. Giống như có ý chí thế giới dẫn dắt khiến cho bọn họ biết mình lên đi đến đâu và về đâu mà không cần phải phân chia cách gọi hay biết phương hướng bản đồ vậy.
Tại nơi nào đó phồn hoa, các dãy nhà cùng hàng quán nối tiếp nhau san sát của Quận. Ở trong một gia đình nhỏ hai tầng lầu được sơn màu xanh lam với mái ngói màu đỏ và ống khói đang nhả ra những tầng khói trắng bay lên trời.
Cạch!
Tại tầng hai, cửa gỗ được mở ra.
Một thanh niên cao mét tám từ bên ngoài đi vào. Mái tóc đen dài tới hông được buộc đơn giản sau lưng, gương mặt như tạc tượng với tỉ lệ vàng hoàn mỹ, mày kiếm mắt sáng có thần vận, sống mũi cao cao, trên miệng hắn treo lấy một nụ cười nhẹ. Người này mặc lấy áo sơ mi trắng dài tay cùng với quần tây đen, từng thớ cơ bắp rắn chắc hơi hơi lộ ra sau lớp vải trắng kia không khỏi tỏa mị lực hấp dẫn người khác.
Hắn từ cửa phòng bước nhẹ vào tựa như u linh không phát ra một chút tiếng động, chậm rãi bước đến bên cạnh chiếc giường ở trong phòng.
Trên chiếc giường gỗ trải nệm trắng là một đôi nữ hài với mái tóc hồng cùng bạch kim khoảng chừng bốn năm tuổi đang ôm nhau mà ngủ say giấc. Trên khuôn mặt của chúng lộ ra sự yên tâm khó tả, cái miệng còn chảy ra nước dãi xuống gối êm, ngủ say sưa rất ngon.
Người thanh niên ngắm nhìn hai đứa trẻ đáng yêu này hồi lâu, trong lòng hắn có một loại cảm giác mà trước đây bản thân chưa từng có được. Nam nhân ngồi xuống giường, hơi hướng gần tới gần hai đứa bé kia, hắn đưa hai tay chạm vào mặt hai cô bé sờ sờ rồi véo nhẹ mấy cái.
"Thật là đáng yêu nha."
Một lúc sau, nữ hài tóc trắng mới khó chịu mở ra đôi mắt, nàng lấy tay trái đưa lên mắt mình cố gắng dụi mắt cho tỉnh ngủ.
"Là cha sao? Sao người không đánh thức Shiro dậy nha?"
Shiro vẫn còn có chút mơ màng hỏi mà không để ý trên gương mặt đáng yêu của mình vẫn còn dính lấy nước dãi vẫn còn. Nàng thấy được người thanh niên đang ngồi mép giường nhìn xem chính mình cùng nữ hài tóc hồng bên cạnh.
"Chẳng phải là vì hai thiên sứ đáng yêu của ta ngủ rất ngon sao? Cha làm sao lỡ gọi các ngươi dậy chứ?"
Thanh niên cười nhẹ rồi nói, trong giọng nói lộ ra sự cưng chiều khó có được. Hắn lấy tay phải của mình đặt lên đầu Shiro rồi xoa nhẹ. Cô bé tóc trắng kia cũng không có tránh né mà ngoan ngoãn để cho hắn xoa đầu, nàng không cảm thấy khó chịu ngược lại cảm thấy rất dễ chịu cùng an tâm, yên lặng hưởng thụ sự yêu thương của đối phương.
Lúc này cô bé tóc hồng bên cạnh cũng thức giấc vì bị quấy rầy, mặt nàng có chút nhăn lại, đôi mắt khó chịu mở ra.
"A! Cha nha! Người vụng trộm xoa đầu Shiro mà bỏ quên Sakura!"
Cô bé mới vừa tỉnh dậy liền hét toáng lên, sự ồn ào để cho thanh niên có chút bất đắc dĩ. Hắn lộ ra một nụ cười khổ, thần sắc có chút lúng túng bỏ tay ra khỏi đầu cô bé tóc trắng, ngược lại Shiro thì lại khó chịu bởi vì Sakura đã phá hỏng sự yêu chiều của cha đối với mình.
"Đây là phần thưởng của người thức giấc sớm, Sakura mê ngủ đương nhiên không có rồi."
"Sa.. Sakura cũng thức giấc từ sớm rồi chứ bộ, chẳng qua ta không mở mắt mà thôi."
Nữ hài tóc hồng chột dạ, hai con ngươi màu hồng đảo qua đảo lại như rang lạc, giọng có chút ấp úng tìm lý do phản bác, tay trái đưa lên gãi gãi mặt.
"Nói dối. Shiro biết rằng mỗi khi Sakura nói dối hay trốn tránh gì đó thì lại đưa tay lên gãi mặt mình."
Gương mặt Shiro tràn đầy tự tin, nàng lập tức vạch trần Sakura đang lúng túng kia.
"Ự!"
"Cái này.."
Người thanh niên ngồi bên cạnh nhìn hai đứa trẻ đang cãi nhau nén cười, hắn cảm thấy các nàng như hai con mèo nhỏ đang meo meo lẫn nhau vậy, rất đáng yêu nha.
"Khục! Ha ha ha!"
Nam nhân này cuối cùng không nhịn được nữa mà ôm lấy bụng bật cười, tiếng cười sảng khoái của hắn lập tức để cho hai cô bé dừng lại.
"Được rồi. Đừng cãi nhau nữa, không phải là xoa đầu sao? Đến đây nào cả hai đứa, ta sẽ xoa đầu đến khi nào các con chán thì thôi."
Hai cô bé nghe vậy liền lập tức nhào vào trong ngực hắn, các nàng ra sức lấy đầu dụi dụi làm nũng muốn được yêu chiều.
Phải một hồi lâu sau cả ba người mới có thể đi xuống nhà bếp rồi ngồi vào bàn ăn.
Tại trên bàn lúc này là ba đĩa bánh mỳ có phết bơ kẹp xúc xích, phô mai cùng rau củ đã được nướng chín, hai cốc sữa bò tươi và một ly cà phê đen nóng.
"Oa!"
Sakura là người nhanh nhất ngồi vào bàn, nhìn thấy bữa ăn sáng trên bàn nàng không kìm được mà mắt sáng lên, cái miệng cũng vì đó mà chảy nước miếng. Shiro thì chậm chạp theo phía sau, mặc dù không làm ra phản ứng lớn như Sakura nhưng một cọng tóc trên đầu nàng cũng liên tục vung vẩy xung quanh.
Người nam nhân kia cuối cùng chậm rãi ngồi vào bàn, rất thong thả đợi hai đứa trẻ ngồi xuống trước.
"Như vậy thì.. Mời cả nhà ăn cơm."
Sau truyền thống mời gia đình ăn cơm thì mọi người cầm từng chiếc bánh mỳ lên. Bánh mỳ được nướng chín khi đưa vào mồm và cắn thì Sakura cảm nhận được sự giòn rụm của vỏ bánh mỳ. Tiếp theo đó là mùi cùng vị thơm béo ngậy của bơ được phết lên trên vỏ bánh và phô mai bên trong, cuối cùng là xúc xích nóng đã được nướng chín. Bánh mỳ như vậy một khi cắn vào miệng thì không khỏi để người ta muốn cắn thêm vài miếng nữa.
Sakura và Shiro càng ăn thì càng cảm giác bụng mình càng đói, hai đứa không tự chủ mà tăng tốc độ ăn của bản thân mà không hề nhận ra.
"Từ từ thôi kẻo nghẹn."
Người thanh niên kia ngồi phía đối diện chậm rãi ăn, vừa ăn vừa nhâm nhi ly cà phê nóng kia. Hắn chăm chú nhìn hai cô bé đang ăn kia rồi mỉm cười.
Ba mươi phút sau bữa ăn, lúc này Sakura cùng Shiro đang nằm trên ghế sô pha tại phòng khách xem phim. Thỉnh thoảng lại có tiếng cười "Ha ha" và "Hì hì" phát ra từ chúng, còn thanh niên kia thì đang yên lặng tại bồn rửa bát mà lau chùi bát đĩa đang ướt do mới rửa chúng xong.
"Tí nữa có ai muốn đi dạo phố mua đồ với ta không nào?"
Thanh âm từ phía trong bếp truyền ra để cho hai đứa trẻ đang cười khúc khích tại phòng khách dừng lại nhìn vào bếp.
"Để Sakura!"
"Để Shiro!"
Chúng cùng một lúc đồng thanh rồi giơ tay lên ra hiệu muốn đi.
"Được rồi, tí ba người chúng ta cùng đi nha."
Giọng nói của nam tử lại từ trong bếp truyền ra.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp và cũng trùng hợp rơi vào chủ nhật, rất thích hợp để đi chơi a. Tại con đường của Quận, người qua kẻ lại không dứt đi trên đường lớn, đông vui như trẩy hội, các hàng quán ven đường đang không ngừng mời chào khách nhân tiến vào trong sạp của mình.
Phía trên thông đạo tấp nập đó, có ba thân ảnh hành tẩu ở bên trong đám đông, một lớn dắt tay hai nhỏ bước đi, rất kỳ lạ là đông đúc thế nào thì dường như cũng không có gì chạm phải họ cho dù chỉ là va phải vạt áo.
"Cha, Sakura muốn ăn mực nướng."
Nữ hài tóc hồng đi một hồi lâu liền cảm thấy có chút đói bụng, nàng nhìn về phía bên trái có quán mực nướng mà mình rất thích sau đó liền chỉ tay về nơi đó rồi nói.
Người thanh niên cùng Shiro cũng bị nàng kéo dừng lại, cả hai theo hướng tay Sakura mà nhìn.
"Được a, đi dạo cũng được một lúc rồi, hiển nhiên hai đứa đã rất đói. Có đúng không, Shiro?"
Hắn nhìn về phía nữ hài tóc trắng muốn hỏi ý nàng.
"Ừm."
Shiro tựa như con mèo nhỏ gật gật đầu.
Cuối cùng cả ba đi vào cái quán mà Sakura chỉ vào.
"Ông Haka, cho chúng ta mỗi người hai xiên mực nướng sa tế."
Ba người bước vào quán, thanh niên trẻ tuổi thấy một ông chú đầu trọc tuổi trung niên đang cúi đầu chăm chú nướng mực liền mở miệng gọi món, hiển nhiên đã rất quen thuộc chỗ này.
Đại thúc đầu trọc nghe thấy tiếng khách gọi liền ngẩng mặt lên, một lớn hai nhỏ liền lọt vào tầm mắt hắn. Thấy vậy ông ta liền híp mắt, cái miệng mở rộng cười.
"Ha ha! Nay cả gia đình đi chơi sao, Hikari?"
"Đúng vậy thưa ông, nay ta muốn dẫn đám nhóc này đi chơi một chút."
Hikari cũng cười đáp lại.
"Chờ một chút, sẽ xong ngay thôi."
Nói rồi, ông Haka liền bắt tay vào làm. Ông Haka quay ra đằng sau, dùng hai tay thò vào bể chứa mực mà bắt cùng một lúc hai con, lão đặt lên thớt, dùng dao chặt bỏ đi những phần thừa không cần thiết của con mực.
Cuối cùng đặt chúng lên vỉ nướng, phết chút gia vị lên. Chỉ vài ba phút sáu con mực liền đến tay ba người.
"Cảm ơn, ông Haka."
Hikari móc tay vào túi lấy tiền rồi đặt lên bàn, ba người cùng cảm tạ lão.
Lão nghe vậy liền cười phá lên: "Ha ha! Ba người các ngươi khách sáo làm gì, tiền trao cháo múc mà thôi, có gì mà phải cảm ơn chứ."
Ông Haka liếc nhìn ba người, trong mắt lộ ra sự hâm mộ. Lão nói: "Thật là ghen tỵ với người trẻ tuổi các ngươi, trời cao biển rộng, núi sông trùng điệp thì chỉ cần các ngươi muốn cũng có thể bước qua dễ dàng a. Nhớ đến năm xưa ta cũng từng đạp phá sơn hà, bước ra khỏi tinh cầu này đi ngao du vũ trụ, dùng nhiệt huyết tuổi trẻ để đi chém thần a."
Ông lão không khỏi hồi ức, nhớ lại những năm tháng đen tối tràn đầy khói lửa bắt đầu từ ngàn vạn năm trước, chúng sinh như sâu kiến mặc cho đám ngụy thần kia giẫm đạp lên. Lúc đó nhân loại, yêu tinh, thú nhân cùng với rất nhiều tộc quần khác đã đứng lên khởi nghĩa, mở ra thời đại Sát Thần. Phải đến mấy năm vừa rồi không hiểu vì sao trên trời phát ra từng tiếng kêu vang thảm thiết, quần tinh sụp đổ, thiên hà rách nát, vũ trụ khô kiệt.
Từng bộ thi thể dị dạng khổng lồ từ phía trên trời rơi xuống, trải dài khắp núi sông thiên địa. Chúng sinh lúc đó không hiểu sao đột nhiên cảm giác trong lòng có một loại phấn khởi khó hiểu, giống như xiếng xích trên thân đã được gỡ bỏ khỏi thân.
Từ đó chư thần liền biến mất khỏi thế gian, từng bộ di hài dị dạng cũng liền hòa vào đất trời, tẩm bổ sơn hà, ma lực, linh lực, các loại linh lực trong thiên địa cũng theo đó dâng cao.
"Ấy, nhớ đến lúc đó cũng là vừa là lúc ngươi đến chỗ này định cư đúng không Hikari?"
Đại thúc đột nhiên cảm giác có điểm lạ, lúc chư thần biến mất cũng là lúc người thanh niên này đến đây định cư, còn dẫn theo hai đứa trẻ nhìn thế nào cũng không phải con ruột của hắn. Nhìn bộ dạng hắn mới hai mươi tuổi, làm sao lại có hai đứa con gái lớn như vậy chứ.
"Đúng vậy ông Haka, ta khi đó đi du lịch. Vừa hay gặp hai đứa nhóc này, đang nằm gục trên đường. Tiếp đó không đành lòng bỏ chúng liền ở lại a."
Đại thúc đầu trọc vẫn có chút nghi ngờ, hai mắt nhìn chằm chằm Hikari một hồi.
"Được rồi, được rồi."
Cuối cùng lão cũng không suy nghĩ nữa, tay trái giơ lên ra vẩy vẩy ra hiệu tiễn khách.
"Vậy tạm biệt."
Người thanh niên lên tiếng, cuối cùng mang theo hai nữ hài rời đi.
Ngày hôm nay Sakura cùng Shiro đã đi rất nhiều nơi, núi cao biển rộng, thậm chí là phía bên ngoài tinh cầu này các nàng cũng được Hikari dẫn đi. Trong chuyến đi này, các nàng mới biết được sơn hà hùng vĩ, thiên địa mênh mông, vũ trụ sâu thẳm. Tầm mắt của hai nàng cũng theo đó mà dâng cao, người thường đã không thể sánh nổi với hai nữ hài nhỏ bé này.
Buổi tối tại một đỉnh núi, cả ba người ngắm nhìn mưa sao băng rơi xuống, hai cô bé liền chắp tay ước nguyện.
"Bình thường thật tốt."
Không biết đây là suy nghĩ của ai a.