Chương 4: Sau khi vào thành thị, tiểu thụ tinh bành trướng rồi

Lục Ngọc Thương chậm rãi bước trên con đường đá phủ đầy rêu.

Kinh Giang mấy ngày nay mưa nhiều, lượng nước mưa lớn, đặc biệt là ở những con đường nhỏ vùng thôn quê, những chỗ gồ ghề nhấp nhô trên mặt đá cũng tích không ít nước, Lục Ngọc Thương đi một đôi giày chơi bóng màu trắng, có không ít nước bắn lên giày anh, cả đôi giày đều bị nước thấm ướt.

Nhà cũ nhà anh có một cái vườn rất rộng, lúc đó giá đất không cao, ba anh cũng theo xu thế lúc đó mà ra biển kinh doanh, cũng tích được không ít tiền, vì thế mà ông vung tay xây một căn biệt thự mà hồi đó có thể khiến bao người kinh ngạc, lại còn dùng tiền mua một cây đào nghe nói là đã trồng lâu năm từ nơi khác về nhà, tán cây rậm rạp, quả của nó vừa to, vừa ngọt lại vừa thơm, khiến người khác thèm nhỏ dãi.

Cửa lớn màu đỏ kia vẫn đóng kín, ở giữa còn có khóa, may là tối qua Lục Ngọc Thương đã cố ý xuống nhà kho dưới hầm nhà anh một chuyến, anh tìm trong đống đồ cũ một lúc lâu, cuối cùng mới tìm được chìa khóa đã bám đầy bụi của nhà cũ.

Mở cửa cũng chỉ mất mười giây mà thôi, Lục Ngọc Thương lùi về sau một bước, đứng xa một chút rồi mới đẩy cửa nhà ra, cho dù là như thế, cũng không tránh khỏi bị sặc do bụi bay tứ tung. Giữa trưa trời hè mặt trời lên đến đỉnh đầu, híp mắt lại cũng có thể nhìn thấy rõ những tia sáng chồng chéo lên nhau trong không trung, Lục Ngọc Thương dơ tay hất đám bụi trước mặt mình đi, rồi đi vào trong nhà.

Vừa vào nhà mà anh đã bắt đầu thấy choáng váng rồi.

Ở dưới gốc cây đào trong góc vườn có một bàn đá, trên bàn có một thiếu niên đang ngồi, thân hình gầy mảnh tinh tế, chỉ nhìn mỗi bóng lưng thôi thì không thể đoán được tuổi tác, Lục Ngọc Thương thậm chí còn không thể đoán được là người này đã thành niên hay chưa, mái tóc xoăn ngắn, lấy một sợi dây buộc thành một bím tóc nhỏ, hướng lên trời, theo dáng vẻ lắc lư đắc ý của thiếu niên mà lay động.

Bên cạnh là hàng loạt quả khô đang được phơi trên tấm vải, một số đã được phơi khô, còn một số khác hiển nhiên là vừa mới được để lên không lâu, to tròn mọng nước, vết cắt cũng không được thẳng.

“ y bi si đi í ép gì.” Giọng nói quen thuộc, hình như đã nghe ở đâu rồi.

Sau khi ngây người một lúc, Lục Ngọc Thương mở rộng cửa ra, cảnh giác quát về phía cậu: “Này?”

Quyển sách trên tay Mục Thanh cũng phịch một tiếng rơi xuống đất, giọng nói líu lo ban nãy cũng ngừng lại, vai cậu run cầm cập, cũng không quay người lại, từ đầu đến cuối vẫn đưa lưng lại với Lục Ngọc Thương, hét lớn trả lời anh: “Ai.”

“Tại sao cậu lại ở đây?” Lục Ngọc Thương chầm chậm bước vào, đứng lại cách cậu không đến vài bước chân, có ý muốn giải thích, “Đây là nhà cũ của tôi, hình như nhà tôi không có cho ai thuê lại cả.”

“Ừm.” Mục Thanh nhỏ tiếng nói, “Ba tự dọn vào ở thôi, không có thuê.”

“Cậu là người ở đây à?” Lục Ngọc Thương lại hỏi, anh thấy thiếu niên trước mặt này trông rất quen, hình dáng dần trùng khớp lại với thân ảnh của thiếu niên ở sân bay hôm qua, anh cảm thấy chuyện này vô cùng hoang đường, “Có thể quay người lại không, tôi sẽ không báo cảnh sát”

“Ồ, à được thôi” Mục Thanh nhảy từ trên bàn xuống, chân trần dẫm lên mặt đá trong vườn, cậu mặc một cái quần đùi dài đến đầu gối, da cậu thật sự rất trắng, trắng mịn như sữa bò vậy, bắp chân sạch sẽ không sợi lông tơ, nhìn không giống như chân đàn ông.

Có lẽ là do vẫn chưa phát triển hoàn toàn đi, tóm lại là nhìn cậu như chưa đến hai mươi tuổi vậy.

Lục Ngọc Thương: “!”

“Cậu_ ” Qua một lúc anh rồi mới rặn ra được một chữ, sau đó mới nói chuyện lưu loát hơn một chút, “Tại sao cậu lại ở đây?”

Mục Thanh bật cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền: “Ba chính là cây đào này mà, chính là ba nuôi của con đó, vài tháng trước ba vừa mới thành công hóa hình, thế nên hôm qua mới vào thành phố tìm con đó.”

Lục Ngọc Thương xua tay: “Dừng, cậu để tôi bình tĩnh lại đã.”

“Được, Thương Thương con đừng sợ nhé, ba vĩnh viễn cũng đều là ba nuôi của con, ba sẽ không hại con đâu.” Mục Thanh chắp tay sau lưng đứng cách anh vài bước, anh căng thẳng đến mức cong cả mười đầu ngón chân lại, Lục Ngọc Thương nhìn thoáng qua một cái, sau rồi mới ngượng ngùng quay đầu.

Qua mười mấy giây, Mục Thanh hỏi anh: “Thương Thương, con bình tĩnh xong chưa vậy?”

Lục Ngọc Thương: “Cậu đừng có gấp được không?”

“Ồ, ba vui quá thôi, vui vì con cuối cùng cũng quay lại thăm ba rồi.”Mục Thanh lầm bầm nói, “Ba có thể ôm con một cái không.”

Lục Ngọc Thương cuối cùng cũng bình tĩnh một chút, anh điều chỉnh lại ngữ khí rồi nói với Mục Thanh: “Cậu làm sao để chứng minh cậu không phải là người, mà là cái _” Anh cũng sắp không nói tiếp được nữa rồi, may mắn là năng lực thích ứng của anh mạnh, “Cái cây đào kia.”

Mục Thanh chỉ vào đầu mình: “Con nhìn ba xem, con nhìn thấy cái gì.”

Lục Ngọc Thương dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn qua, anh thấy cái bím tóc trên đầu của Mục Thanh lúc nãy dần dần biến thành một thân cây, mầm xanh non nớt đang mọc, anh lại lắc đầu một cái, nó lại biến trở về như trước.

Mục Thanh:“Con xem, ba mọc mầm rồi nè, Thương Thương, bây giờ con đã tin ba chưa?”

Cho dù Lục Ngọc Thương theo chủ nghĩa vô thần, thì lúc này anh cũng không thể không tin, chính bởi vì anh tin rồi, cho nên mới cảm thấy vô cùng ngại ngùng, lúc này Mục Thanh lại hỏi anh: “Ba có thể ôm con không Thương Thương.”

“Đừng __” Lời cự tuyệt của Lục Ngọc Thương còn chưa nói xong, chỉ thấy Mục Thanh giống như quả bom nhỏ vậy, nháy mắt đã nhắm chuẩn lòng anh, rồi bổ nhào đến.

Ôm lấy vô cùng chặt, Lục Ngọc Thương cũng bất giác ôm lại cậu, Mục Thanh ôm chặt lấy eo của anh, lẩm bẩm nói “Con cuối cùng cũng chịu quay lại thăm ba rồi, ba biết là con sẽ đến mà, con lúc còn nhỏ nghe lời lắm đấy, bảo con đi về hướng Đông con chắc chắn không dám đi về hướng Tây.”

Cái cây này còn biết khen người khác nữa à, Lục Ngọc Thương ngạc nhiên.

“Lúc còn nhỏ cũng nghịch ngợm lắm.” Cậu xấu hổ, anh cảm thấy Mục Thanh trước kia khi còn là cây đào già thì mắt nhìn nhầm rồi, anh lúc còn bé là một tiểu bá vương một vùng đấy, anh có thể đánh bại tất cả những đứa trẻ khác trong trường, tuy rằng sức khỏe kém, nhưng anh béo mà, cho dù chỉ là hơi béo thôi nhưng nhìn vào cũng rất dọa người đấy, các bạn nhỏ khác đều cảm thấy anh có thể ngồi bẹp họ, cho nên họ mới không dám trêu chọc anh.

“Ừm, dù sao thì con đến là tốt rồi, lần trước ba còn đăng bài tìm con nữa đó, kết quả lại bị họ xóa mất rồi, nói là ba tạo tin giả, tức chết ba rồi.”Mục Thanh đứng thẳng người dậy, cậu có chút xấu hổ mà che mặt lại, cậu cảm thấy đáng ra mình nên tỏ ra trưởng thành hơn một chút mới đúng, vì thế cậu lại nói với Lục Ngọc Thương, “Ba đi nấu cơm cho con nhé, Thương Thương muốn ăn cái gì nào?”

Lục Ngọc Thương không yên lòng lắm, anh thuận miệng nói: “Cái gì cũng được.”

“Được!” Mục Thanh kéo anh đến ngồi xuống cái ghế đá bên cạnh, rồi túm vài sợi tóc của Lục Ngọc Thương vào trong tay nhìn cẩn thận, rồi hỏi: “Tóc của Thương Thương bị làm sao vậy?”

Tay Mục Thanh cũng rất mềm, mềm đến mức mà Lục Ngọc Thương thấy hơi xấu hổ, anh hơi dịch người về phía sau một chút, tránh khỏi động tác của cậu rồi nói: “Nhuộm đỏ, màu này bây giờ rất hot.”

“Không đẹp.” Mục Thanh lắc đầu phủ định, cậu giống như một vị gia trưởng nghiêm khắc nói với Lục Ngọc Thanh: “Màu đen mới đẹp, nhìn trông đẹp trai hơn.”

Sau đó anh lại nghiêm túc nói: “Không được học xấu đâu đấy.”

Cậu nói cái gì cũng đúng, cái gì cũng đúng, Lục Ngọc Thương tự khuyên mình là như thế, vì thế mà anh cứ gật đầu bừa, trả lời đại vài câu, Mục Thanh thế mới hài lòng một chút, cậu sờ đầu anh, rồi nói: “Ngoan lắm.”

Cậu nghèo, quần áo cậu đang mặc trên người cũng đều là đồ tìm được trong nhà Lục Ngọc Thương cả, may là vừa với người cậu, có lẽ là mẹ anh trước kia tích quần áo cho con trai, cuối cùng Mục Thanh lại là người được lợi. Nhưng mà trừ những thứ tìm được trong nhà họ Lục ra, Mục Thanh cũng không có tài sản gì cả, cậu cảm thấy mình làm gia trưởng thực sự vô cùng thất bại, cậu muốn cho Lục Ngọc Thương một chút phần thưởng là đồ ăn vặt khi anh nghe lời, nhưng cuối cùng cũng chỉ xấu hổ mà nhét cho anh một ít quả khô.

Lục Ngọc Thương cầm lên xem, là đào sấy khô, anh có hơi kinh ngạc, ngẩng đầu lên hỏi Mục Thanh: “Đây là quả của cậu sao.”

“Ăn vào có lợi cho sức khỏe, bên trong có hấp thụ linh khí.” Mục Thanh giải thích cho anh, “Lúc con còn bé chỉ uống nước thôi cũng béo, con có còn nhớ không, chỗ quả khô này của ba có thể giúp con điều dưỡng thân thể, khiến con ăn cái gì cũng không béo được.”

Cái này rất khiến người ta rung động, Lục Ngọc Thương cầm quả khô nghịch một lát rồi nói một câu, được, Mục Thanh cũng vì thế mà vui vẻ chạy vào nhà nấu cơm cho anh, nhà họ Lục lúc bấy giờ cũng đã dùng bếp điện rồi, chỉ có điều trong thôn vẫn áp dụng hình thức thu tiền điện kiểu cũ, dùng hết bao nhiêu sẽ có nhân viên đến tận nhà để thu tiền, chỉ cần bản thân trả đủ số tiền tương ứng là được, cũng chính vì thế mà Mục Thanh mới có thể sống ở đây được vài tháng rồi mà vẫn không có ai nhận ra là có gì không đúng.

Đợi sau khi Mục Thanh đi rồi, Lục Ngọc Thương mới cầm một miếng quả khô lên cho vào miệng, nhưng đưa lên giữa chừng thì lại xấu hổ bỏ xuống.

Quả thật rất kì quái, những quả khô này so với các loại quả thông thường thì đúng là tốt hơn một chút, nhưng nó lại là của Mục Thanh nên khiến Lục Ngọc Thương không cách nào hạ miệng được, anh cứ luôn nghĩ là mình giống như đang ăn một bộ phận trên cơ thể của cậu vậy, khẩu vị của anh cũng không nặng đến mức ấy.

Lục Ngọc Thương lặng lẽ đứng dậy, anh nhìn vào trong nhà một cái, cuối cùng hạ quyết tâm, viết lại lời nhắn cho Mục Thanh trên quyển sách cậu dùng để học chữ trên bàn đá.

Đại khái chính là, tôi phải về trước đây, chuyện xảy ra hôm nay khiến cho một thanh niên tích cực hướng về phía trước, đắm chìm trong chủ nghĩa vô thần nhiều năm như tôi khó có thể tiếp thu ngay, nhưng mà loại cảm giác này cũng chỉ là cảm xúc tạm thời thôi, tôi phải về nhà để bình tĩnh vài hôm đã, trước không ở lại đây nữa, đến lúc đó tôi sẽ trở lại. Anh cũng thuận tiện để lại phương thức liên lạc của mình cùng với địa chỉ nhà lại cho cậu, nếu như cậu nhớ anh, cũng có thể vào nội thành tìm anh.

Lục Ngọc Thương cảm thấy mình cứ không từ mà biệt như thế này không tốt, nhưng anh thật sự rất rối rắm, tự nhiên từ trên trời rơi xuống một ba nuôi, mà ba nuôi lại còn là một cây đào thành tinh nữa, có đổi thành ai đi chăng nữa thì nhất thời cũng không thể chấp nhận được, quan trong là tên nhóc tóc xoăn này nhìn trông còn có vẻ nhỏ hơn anh một chút, Lục Ngọc Thương nhìn mặt cậu thôi, căn bản là không thể gọi ra một tiếng ba được.

Lục Ngọc Thương quyết định sẽ đi đường vòng, sau một hồi suy đoán đại khái tình huống hiện tại của Mục Thanh, nghĩ đến chuyện cậu mới hóa hình không lâu, kiểu gì cũng thiếu tiền, vì thế anh lại gài thêm vài tờ tiền xuống bên dưới, muốn cho Mục Thanh sống tốt hơn một chút.

Làm xong mọi chuyện, Lục Ngọc Thương mới đẩy cửa rời đi, lúc anh đến thì ung dung nhàn nhã, khi rời đi lại vội vàng, khi đi đến đầu ngõ anh lại gặp hàng xóm lúc trước, là một bà lão cũng hơn sáu bảy mươi tuổi, Lục Ngọc Thương vừa nhìn đã nhận ra người này là bà cụ hiền lành trước kia từng cho mình kẹo, vì thế anh dừng lại chào bà một tiếng.

Đối phương nói: “Là Thương Thương đấy à, cháu gái bà lần trước có cho bà xem ảnh, bà còn không nhận ra là ai nữa, ngày xưa là một thằng nhóc béo mập, giờ gầy rồi, gầy rồi, cũng đẹp trai ra nhiều rồi, trách không được có nhiều cô gái nhỏ thích cháu như vậy.”

Lục Ngọc Thương cười cười, sau đó anh lại nghe bà nhắc đến thiếu niên thuê nhà anh, hiển nhiên người đó chính là Mục Thanh, anh có chút kinh ngạc, vì thế lại hỏi thêm tình huống cụ thể, bà lão nói anh thanh niên đó bắt đầu xuất hiện từ vài tháng trước, lúc đầu còn nghèo đến mức không có cả cơm mà ăn, không có dép mà đi, cả ngày mặc bộ quần áo rộng hơn người mình nhiều, trông hệt như ăn mày, đến nhà họ để xin ăn vậy.

Là một đứa trẻ rất đáng thương, lúc bà lão nhớ lại cảnh đấy vẫn còn thổn thức, lúc đó khi mà cậu nhìn thấy cơm trắng, vừa ăn vừa khóc, dọa cả nhà họ một trận, họ vội vàng gắp đồ ăn cho cậu.

Đợi đến khi cậu ăn uống no đủ rồi, còn cho nhà họ một túi quả khô để làm quà tạ lễ nữa, bà lão nói tới đây lại vô cùng cảm khái, bà cảm thấy quả khô đó có chút thần kì, sau khi ăn xong cả người trở nên ấm áp, cơn đau hành hạ bà nhiều năm cũng dần dần giảm bớt, rất nhanh sau đó bà có thể xuống đất đi lại được rồi, nhưng mà cũng không có ai thèm tin lời của bà, mọi người đều nói đây cùng lắm cũng là có tác dụng trên tâm lí mà thôi.

Nhưng Lục Ngọc Thương lại tin chuyện này, sau khi nói tạm biệt với bà lão, anh lại đi về phía cổng thôn, lúc anh đến là lái xe đến, nhưng bởi vì đường thôn quá nhỏ, cho nên anh đỗ xe ở ngoài cổng, lúc này vẫn còn phải đi bộ thêm một lúc nữa. Bây giờ đang là giữa trưa, trời nắng gắt, Lục Ngọc Thương đi nhanh, một phần là sợ bị cháy nắng, một phần là muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng lúc anh vừa muốn dơ tay lên mở cửa xe, nhìn thấy trong gương chiếu hậu, lại chậm rãi xuất hiện hình dáng của Mục Thanh.

Giọng nói của ba nuôi nhỏ của anh vẫn non nớt như trước, còn mang theo chút thanh lãnh của thiếu niên, hỏi: “Thương Thương, con định đi đâu vậy?”

Mang theo chút mông lung vô tội cùng không khó hiểu, như thể cậu chỉ đơn thuần cho rằng Lục Ngọc Thương chỉ là đi ra ngoài cửa làng dạo một chút mà thôi, Lục Ngọc Thương xấu hổ quay đầu, giải thích với Mục Thanh: “Tôi bỏ quên chút đồ trên xe rồi, cậu có muốn có quà gặp mặt không?” Anh không biết phải làm sao để dỗ Mục Thanh, vì thế thử thăm dò nói: “Chỗ tôi có một con búp bê lớn.”

“Vậy con nhanh cầm lấy đi, lấy xong rồi chúng ta quay về.” Mục Thanh dịch người về phía trước, cậu gấp gáp nói.

Lục Ngọc Thương không biết, vừa nãy khi Mục Thanh quay lại trong vườn nhưng không nhìn thấy anh đâu, cậu đã tức đến mức đập vỡ mất mấy cái bát, lúc này cậu vẫn còn đang tức giận, nghĩ bản thân mình bị con trai ghét bỏ rồi, nhưng dù sao thì anh cũng không nỡ tức giận với Lục Ngọc Thương, chỉ tự mình chịu uất ức, mím môi, ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm vào Lục Ngọc Thương, giống như là muốn nhìn rõ anh vậy.

Dưới ánh nhìn của cậu, Lục Ngọc Thương bắt đầu cảm nhận được một cái gọi là khiển trách mãnh liệt đến từ lương tâm của mình.