Chương 14: Lên học đường tuổi thơ thời gian

"Sư muội, mặc dù trước mắt ngươi đã Luyện Khí tầng một, thế nhưng là còn không có một chút chiến lực nào, cho nên trước mắt phạm vi hoạt động của ngươi chỉ có trong tông môn."

Tô Ngự lần nữa ôm lấy Thiên Nhận Hề lên tiên hạc chậm rãi bay về tới những ngọn sơn phong khác.

" Tông môn của chúng ta, ngoại trừ phù phong, còn có một trăm lẻ chín ngọn núi khác."

“Ở bên trong những ngọn núi này , một tòa chỗ cao nhất kia chính là tông chủ phong, bốn tòa sơn phong quay chung quanh tại tông chủ phong kia thì là đan khí phù trận tứ phong."

Hắn cưỡi chim hạc ở trong tông môn bay tới bay lui, giảng giải bốn phía cho Thiên Nhận Hề.

Rất nhanh, Thiên Nhận Hề liền đối toàn bộ phân bố của tông môn có hiểu rõ nhất định.

"Tu tiên tứ nghệ ngươi không cần phải đều tinh thông, lại phải có một chút hiểu biết, nhất là trận pháp, về sau thăm dò bí cảnh sẽ có tác dụng cực lớn."

Tô Ngự sờ sờ đầu Thiên Nhận Hề, vừa cười vừa nói.

"Sư muội tư chất của ngươi vô cùng tốt, chỉ cần nghiêm túc tu luyện, nhất định có thể nhanh chóng vượt qua tầng Luyện Khí kỳ."

"Nhưng là, ngươi còn quá nhỏ, tâm thái dễ dàng theo không kịp. Cho nên, thừa dịp khoảng thời gian này, ngươi vừa vặn có thể học một ít tứ nghệ, cũng coi như là tôi luyện tâm tính."

Hắn nhớ tới mình từng đã sốt ruột muốn tiến giai, cuối cùng để hắn một người có ngũ linh căn vậy mà tại Luyện Khí tầng bảy suốt hai năm, tâm thái mới rốt cục theo kịp.

“Vâng."

Thiên Nhận Hề tán đồng gật đầu, Tô Ngự có kinh nghiệm tu luyện, tất nhiên sẽ không lừa nàng.

Chỉ là kiếp trước linh căn của quá kém, căn bản không có cơ hội có loại này khổ não......

Tô Ngự thấy Thiên Nhận Hề nghe lọt được, hài lòng gật đầu, sau đó lấy ra một cái túi trữ vật treo ở bên hông Thiên Nhận Hề.

"Đây là túi trữ vật cao cấp, bên trong có để môn quy, thân phận lệnh bài, còn có một vài thứ ta chuẩn bị cho ngươi."

"Cảm ơn sư huynh."

Thiên Nhận Hề nhìn chằm chằm túi trữ vật bên hông, ánh mắt lóe lên một tia hoài niệm.

Nàng đã rất nhiều năm chưa bao giờ dùng qua túi trữ vật.

"Tốt, chúng ta về nhà thôi."

Tô Ngự thừa cơ hội lại nhéo mặt Thiên Nhận Hề một cái, sau đó điều khiển tiên hạc bay trở về Trích Thiên Phong.

Thiên Nhận Hề bất đắc dĩ nhìn tay nhỏ chân nhỏ của mình.

Cũng không biết còn bao lâu nữa, nàng mới có thể ngự kiếm phi hành.

......

"Ôn Nam Hạng, ngươi...... Ngươi......"

Sát vách lần nữa truyền đến âm thanh gào to của tiểu hài tử, làm cho mọi người trong học đường cười vang.

Thiên Nhận Hề giật giật mí mắt, trong lòng vô cùng khó chịu.

Nàng không rõ, các tiền bối vì cái gì không thiết lập trận pháp cách âm?

Những âm thanh này quá đáng ghét.

"Đối...... Thật xin lỗi...... Ta không phải cố ý."

Ôn Nam Hạng nhìn nước mũi không cẩn thận bị dính tới trong sách vở của Diệp Thanh Du, tự trách gãi đầu một cái.

Phát giác ra nước mũi lại muốn chảy ra, hắn tranh thủ thời gian ngẩng đầu lên, hít một hơi đưa nó hút trở về.

......"

Mọi người chung quanh đều bị thao tác của hắn làm ngây ngẩn, sau khi kịp phản ứng nhao nhao tản ra, cách hắn xa xa.

Ôn Nam Hạng thấy thế ủy khuất mím môi, trong hốc mắt nước mắt không ngừng đảo quanh.

Diệp Thanh Du trong lòng ghét bỏ đến không chịu được, thế nhưng là nhìn thấy Ôn Nam Hạng dáng vẻ đáng thương hề hề, lại cảm thấy mình việc bé xé ra to.

Lần nữa nàng lại ngồi xuống, không nói thêm gì nữa, chỉ là cách Ôn Nam Hạng khoảng cách xa hơn một chút một chút.

Trận tiểu phong ba này rất nhanh liền trôi qua, nhưng bọn nhỏ trong học đường lại đều nhịn không được lớn tiếng cười lên.

"Cười gì mà cười?"

Nguyên Anh tu sĩ lên lớp cười mắng một câu.

"Các ngươi ngày trước cũng không phải giống vậy, cũng đừng chó chê mèo lắm lông."

"Tiền bối, ta cũng không có chảy nước mũi!"

"Ta cũng không móc lỗ mũi!"

Bọn nhỏ cũng không sợ hãi tiền bối tính tình ôn hòa, ngược lại tiếp tục cười lên ha hả.

Mà nụ cười này, rất có xu hướng không dừng được.