Chương 11: Sau Khi Tốt Nghiệp, Trở Thành Thôn Trưởng Làng Du Lịch

Chiều hôm nay, Nhiễm Phi gửi tin nhắn tới hẹn Ôn Cố ra ngoài gặp mặt, chọn từ vô cùng nghiêm túc, nói có chuyện quan trọng muốn nói với cô. Đúng lúc cô cũng muốn tìm cơ hội nói rõ với anh ta, thế là đã đồng ý lời mời của anh ta. Để lặng lẽ không thu hút sự chú ý, cô đặc biệt đề ra điểm hẹn ở sau núi đại học S.

Sập tối, Ôn Cố đến căn tin húp bát cháo gạo lứt làm bữa tối, sau đó chậm rãi đi qua thư viện và thao trường, đi tới sau núi trường học.

Phía sau núi đại học S rất nổi tiếng trong làng đại học, là thánh địa hẹn hò của các cặp đôi, phong cảnh ở ngọn núi này xinh đẹp thanh tĩnh ưu nhã, không có gì bới móc. Nhưng từ một năm trước, khi có một cặp đôi trường ngoài tới đây du ngoạn xảy ra tranh chấp, ra tay đánh nhau, cuối cùng lỡ chân ngã chết. Nơi này đã thành nơi đáng sợ ai cũng phải né, thi thoảng còn truyền ra mấy tin đồn ma quái nghe sởn gai óc.

Ngoài những cặp đôi to gan khác, bây giờ vốn không ai tới sau núi, rất hoang vắng.

Ôn Cố đi trên thềm đá giữa núi, trước sau thềm đá không có bóng người, trong cảnh rừng hai bên thi thoảng truyền tới tiếng chim hót thanh thúy, vô cùng u tĩnh. Mặt trời sắp lặn, đèn đường trên núi đã sáng lên từ lâu, liếc mắt nhìn đi, các ngôi sao lấp lánh rất đẹp. Cô leo tới địa điểm đã hẹn, đợi ở trong đình, chẳng bao lâu, Nhiễm Phi cũng tới.

"Ôn Cố, hôm nay cậu đồng ý ra ngoài nên tôi rất vui, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu." Anh ta đứng trong đình nghỉ mát, ánh mắt ngắm nhìn khu trường học dưới núi, vẻ mặt lộ ra căng thẳng và kích động: "Thực ra, khi còn học cấp ba, tôi đã chú ý tới cậu rồi, tuy vẻ ngoài của cậu rất bình thường, nhưng trên người cậu có một loại khí chất rất đặc biệt, trông khác với mọi người. Lần đầu tôi tôi nhìn thấy cậu đã bắt đầu lặng lẽ để ý mọi thứ về cậu, cậu rất trầm ổn, ít nói, không hề giống một học sinh cấp ba chút nào, làm việc gì cũng nề nếp, hơn nữa vô cùng nhẫn nại… Dáng vẻ đó của cậu thực sự rất hấp dẫn, tôi rất muốn tới gần, nhưng lại rất sợ bị từ chối, cho tới sau khi tốt nghiệp cấp ba, mất đi tin tức của cậu, tôi mới hiểu mình thích cậu nhường nào."

Anh ta quay người nhìn Ôn Cố: "Không lâu trước, tôi mới biết hóa ra cậu cũng học ở đại học S, tôi biết Chu Lị Lị là bạn cùng phòng của cậu. Hôm đó, khi cậu ấy tới hỏi bài tôi, tôi rất vui, bởi vì cuối cùng tôi cũng có cơ hội tới gần cậu. Sau đó tôi còn đặc biệt mua đồ nướng mời bọn họ mang về, cậu có ăn không?"

Ôn Cố trầm mặc nghe anh ta lảm nhảm một mình, nói nhiều như thế nhưng trong lòng cô không hề dao động, thậm chí hơi buồn cười: "Nhiễm Phi, cậu hiểu lầm rồi."

Nhiễm Phi mờ mịt nói: "Hiểu lầm cái gì?"

"Tôi không phải là dáng vẻ như trong tưởng tượng của cậu." Ôn Cố nói: "Tôi kiệm lời là vì nói nhiều sẽ lỡ lời, còn kiên nhẫn, đó là vì tôi không đủ thông minh, tôi tin cần cù bù thông minh cho nên rèn luyện ra tính kiên nhẫn. Còn khí chất mà cậu nói, có lẽ là cậu nhìn lầm rồi, tôi luôn là người rất bình thường. Cậu nghĩ, nếu tôi thật sự ưu tú giống như cậu nói, không nên hơn ba năm đại học mà ngay cả một người theo đuổi cũng không có chứ."

Nhiễm Phi ngơ ra một lúc, muốn nói gì đó, Ôn Cố xua tay tiếp tục nói: "Hôm nay tôi đến nơi hẹn là muốn nói rõ với cậu, tôi không thích cậu, cũng hi vọng cậu đừng thích tôi nữa, nếu không tôi sẽ rất phiền phức."

Vận đào hoa của Nhiễm Phi luôn rất tốt, vì vậy không ngờ rằng cô sẽ thẳng thừng từ chối mình như vậy, lập tức chịu đả kích lớn, tỏ vẻ bi thương nói: "Cậu đừng hạ thấp bản thân như vậy, tôi tin trực giác của mình. Cậu rất tốt, tuyệt đối không phải là suy nghĩ chủ quan. Rất xin lỗi, có thể tôi không thể đáp ứng được yêu cầu của cậu, tôi sẽ cố gắng khiến cậu cũng thích tôi."

Nói xong, anh ta lại gần Ôn Cố, lúc đang muốn nắm tay Ôn Cố, một bóng đen đột nhiên từ trên đỉnh đình nghỉ mát treo xuống, quay đầu đánh hai cái lên mặt anh ta. Anh ta chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, mất trọng tâm ngã sang một bên, sau đó cảm giác đau đớn từ trên mắt truyền tới. Anh ta sờ da mắt sưng phù lên, dựa cột đứng dậy, thấy người đàn ông trước mặt mặc bộ đồ đen, hai mắt lóe lên ánh sáng xanh, còn có hai tay đẫm máu, sợ hãi quay người chạy xuống núi: "Cứu mạng! Quỷ!"

Xuân Thập nhìn bóng lưng chạy trối chết của anh ta, tỏ vẻ khinh bỉ: "Ngoài miệng nói hay lắm, gặp phải nguy hiểm lập tức vứt cô lại, Thập Nhất, đóa hoa đào này của cô thật nát."