Chương 1: Xuyên Qua

Đường núi gập ghềnh, thiếu niên đuổi theo một con dê rừng bị thương ở chân mà tiến vào rừng rậm giữa sườn núi. Thiếu niên vừa định bổ một đao thì một con báo vàng to lớn xuất hiện cách đó chừng ba mét, xông về phía thiếu niên!

Thiếu niên bèn dùng chủy thủ đâm cả chục nhát dao lên người con báo, nhưng hết thảy đều đã muộn.

Một người một báo cứ thế quấn lấy nhau ngã xuống vực sâu trăm trượng.

Thậm chí trước khi chết con báo nọ vẫn kiên trì cắn vào cổ thiếu niên.

Tiếng ba vang lên thật nhỏ, khối ngọc phù bên hông thiếu niên phát ra ánh sáng đỏ rồi vỡ nát.

Trong nháy mắt đó, hình ảnh cuối cùng mà thiếu niên thấy là bốn cái răng nanh đẫm máu!

...

Hạ Linh Xuyên mờ mịt mở mắt, ánh mắt dần tụ về một điểm, thấy được trước mắt mình là tán lá xanh um cùng mây trắng trên trời.

Dựa vào góc độ này hẳn hắn đang nằm dưới rừng cây.

Nhưng hình như có chỗ nào đó không đúng lắm?

Hạ Linh Xuyên sửng sốt mấy giây, sau đó mới kịp phản ứng...

Không đúng, hắn vừa mới băng qua đường lộ xi măng, kế bên cột điện là xe đẩy bán hàng rong nhỏ, xung quanh là hai hàng cây bên vệ đường vừa gầy vừa lùn, làm gì có tán cây um tùm thế này!

Hạ Linh Xuyên giật mình, bèn chú ý tới bầu trời trước mặt hắn chỉ lớn chừng bàn tay, bốn phía đều là vách đá và cỏ cây xum xuê.

Nói cách khác, hắn đang ở trong khe núi.

Mà nói đúng hơn, là dưới vách núi, vì hắn nghe được tiếng nước chảy, xung quanh tựa hồ là vách núi cao chục trượng.

Hạ Linh Xuyên vừa định ngồi dậy thì toàn thân đột nhiên đau đớn, khiến hắn không khỏi thở hỗn hển, xung quanh là tiếng ôi ôi như gió thổi qua hang động.

Hạ Linh Xuyên cúi đầu xem xét, trên người là mười vết thương to nhỏ khác nhau, nhìn qua giống như bị đao cắt vậy, mà xương bắp chân đã bị gãy, xương trắng hếu đâm qua thịt lộ ra ngoài.

Hắn vừa giơ tay lên thì ngực đau đớn vô cùng, hẳn là xương sườn cũng bị gãy rồi.

Chỉ với vài giây, Hạ Linh Xuyên đã nhận ra bản thân đang nằm giữa rừng núi hoang vu, thân thể máu thịt be bét, chỉ nhiều hơn người chết một hơi thở.

Đây là sao?

Hắn nhớ được bản thân mới đi qua đường được vài bước thì đỉnh đầu đau xót, như bị vật nặng đập vào, sau đó trước mắt liền đen thui.

Khu chung cư đó thường xuyên có người vứt đồ xuống đường, người đi đường khiếu nại không ít lần cũng chẳng có kết quả. Hạ Linh Xuyên không biết đến cùng bản thân bị cái gì đập trúng đầu, nhưng dù là gì thì cũng không đến nỗi khiến hắn cả người bê bết nằm giữa sơn cốc chứ?

Nhưng may mà cổ của hắn không bị gãy, hắn vẫn có thể tự do quay đầu được.

Sắc trời rất sáng, nhưng khe núi ẩm ướt lờ mờ, thảm thực vật dị thường tươi tốt. Hạ Linh Xuyên nghiêng đầu, đột nhiên thấy được một thứ gì đó có đốm đen nằm vắt vẻo trên cành cây, cáhc hơn chừng hơn một trượng…

Hả? Đây là... Báo?

Nếu không phải không có sức đưa tay lên, Hạ Linh Xuyên thật sự muốn dụi mắt xem cho kỹ.

CMN, con báo đó không phải lớn bình thường đâu!

Hình thể có thể so với sư tử và hổ, nó nằm rạp trên mặt đất, miệng rộng hé mở kia nhét vừa một cái đầu người đó.

Hạ Linh Xuyên bị dọa cho kêu to lên một tiếng, da đầu tê dại.

Thật không hợp thói thường, khổ người của thứ đồ chơi này so với mấy con báo mà hắn từng thấy lớn hơn ít nhất gấp đôi.

Hắn bị thương cũng thôi đi, cớ gì lại còn kèm theo một con mảnh thú!

Nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện hai mắt thứ này nhắm nghiền không nhúc nhích, máu chảy ra từ thất khiếu nay đã khô lại.

Vết thương trên người nó chồng chất, có vài chỗ cực sâu, không giống va quẹt bình thường. Mà khó hiểu nhát là một sợi dây đỏ vứt qua răng nang của nó, phía dưới là mặt dây chuyền hình trăng khuyết trắng ngà, không rõ chất liệu, nhưng vì đang ở giữa rừng cây xanh nên trông rất nổi bật.

Chết rồi?

Hắn nơm nớp lo sợ một hồi lâu cũng không dám bước lên trước thăm dò. Một mặt hắn không thể động đậy, mặt khác, hắn cũng sợ mãnh thú này còn chưa chết hẳn, tùy thời có thể tấn công người.

Lúc này, Hạ Linh Xuyên mới phát hiện ra y phục trên người không phải thứ hắn vốn mặc, áo dài đến gối, dây lưng ở eo, trên cổ tay còn có thủ giáp bằng kim loại.

Hắn lướt ngón tay qua, phát hiện lòng bàn tay và ngón tay có vết chai; mà cách đó chừng một thước, một cây chủy thủ dính máu đang nằm trong bụi cỏ.

Cho nên, đến cùng vì cái gì hắn lại xuất hiện ở đây?

Vừa nghĩ tới chuyện này, lập tức có vô số ký ức ùn ùn kéo đến trong đầu hắn, tất cả đều không phải quá khứ hắn từng trải qua.

Hạ Linh Xuyên chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung, khó chịu mà than nhẹ một tiếng.

Ký ức quá mức lộn xộn, hắn nào còn sức lực mà ghi nhứo toàn bộ, chỉ có thể cố tìm ra vài tin tức hữu dụng, ví dụ hắn đã xuyên qua.

Mà chủ nhân của thi thể sắp chết này cũng tên là Hạ Linh Xuyên, chính là trưởng công tử của Hạ Thuần Hoa, thái thú quận Thiên Tòng, Kim Châu, Diên Quốc. Hắn tới Hồ Lô Sơn đi săn, lại bị sa báo tập kích, cả hai cùng ngã xuống sườn núi.

Tất cả ký ức đến đây thì dừng lại.

Hạ Linh Xuyên nhịn không được nhìn phía trên vách núi một chút. Nguyên lai, hắn thật sự ngã từ nơi cao như vậy xuống. Cho dù có sa báo làm đệm lót giảm xóc thì cuối cùng nguyên thân cũng vì thương thế quá nặng mà treo máy, khiến túi da này đổi chủ.

Hắn không biết vì sao ý thức của mình lại ký sinh vào thân thể sắp chết này nhưng như vậy thì sao?

Chẳng lẽ hắn cứ vậy chết lần nữa?

Vết thương trên người vẫn đang chảy máu, hắn cảm thấy bản thân như quả bóng nước bị xì, chẳng mấy chốc sẽ chảy khô.

Đúng lúc này, một sợi bông vải vừa vựa điểm lên tai của sa báo.

Hạ Linh Xuyên có thể thấy được, lỗ tai của sa báo động nhẹ! s

Ngoài trừ mùi vị rỉ sắt, hắn còn cảm giác được sự cay đắng đang dâng trào: Thứ màu vàng kia sống lại rồi.

Trên người của sa báo ít nhiều cũng 10 vết thương, hơn nữa còn trở thành đệm chống xóc cho Hạ Linh Xuyên, nguyên thân cơ thể này đã nghẻo mà con báo vẫn chưa chết!

Nó không chết, hắn sống sót kiểu gì?

Trong thời khắc sinh tử tồn vong, đầu óc Hạ Linh Xuyên bỗng dưng thanh tỉnh, hắn đột nhiên nhớ ra nguyên thân này có mang theo thuốc.

Tay hắn run run lấy bình ngọc từ ngực áo, đổ một viên thuốc nhỏ như trứng bồ câu ra.

Thuốc màu đen đặc, có tạp chất, mùi tanh của dất, tựa như một viên cớt mũi được vo tròn. Nhưng hắn nhớ rõ, thứ này được phụ thân Hạ Thuần Hoa của nguyên thân dùng vô số vàng mà mua lại từ tay Đại Tát Mãn, nghe nói là linh dược có thể cứu mạng.

Lòng yêu con của phụ thân này, nói không chừng có thể cứu được hắn một mạng.

Uống thuốc xong, tranh thủ bò đi kiếm người giúp đỡ trước khi con báo kia tỉnh lại, hoặc là… tiên hạ thủ vi cường diệt trừ báo?

Tuy là mãnh thú, lại bị thương nặng, hẳn cũng không còn sức gì nhiều nữa nhỉ?

Thế nhưng với thương thế này của hắn, liệu có đủ sức chiến đấu lần nữa?

Hạ Linh Xuyên vẫn chưa quyết định được, nhưng hắn biết hắn phải dùng viên thuốc này trước, như vậy mới có sức làm gì thì làm.

Có điều, vào lúc Hạ Linh Xuyên đang muốn bỏ viên thuốc vào miệng thì một thanh âm rầu rĩ vang lên:

"Chia cho ta phân nửa."

Hạ Linh Xuyên không khỏi giật mình, thiếu chút nữa là rớt thuốc viên:

"Ai?"

Tại vách núi này vẫn còn người sống?

Nhưng hắn không thấy bóng người thứ hai đâu, ngược lại chỉ có con báo đang nằm sấp kia mở mắt ra.

"Ta."

"Yêu, yêu..."

Răng trên răng dưới của Hạ Linh Xuyên đánh nhau, thanh quản không còn nghe theo sai khiến:

"Có yêu quái!"

Dã thú đột nhiên mở miệng nói chuyện, không phải yêu quái thì là cái gì?

Đã sắp nghỏe còn để hắn gặp được yêu quái, vận khí của hắn thật sự quá tốt rồi.

Thế giới này lại có yêu quái, kích thích quá đi.

Tròng mắt báo vàng nhìn chằm chằm Hạ Linh Xuyên, thanh âm như phát ra từ lồng ngực:

" Chia cho ta phân nửa viên thuốc, nếu ta không cắn chết ngươi!"

Kinh hãi qua đi, Hạ Linh Xuyên ngược lại không sợ gì cả:

"Mắc gì phải cho ngươi? Cho hay không ngươi cũng sẽ cắn chết ta."

Hắn cũng không biết vì cái gì bản thân đột nhiên trấn định lại, đại khái là vì hắn có thể nói chuyện với con báo kia nhỉ?

"Chia viên thuốc đó cho ta, ta sẽ không cắn ngươi, còn, còn cứu ngươi một mạng."

Báo yêu nói chuyện mập mờ, cứ như không quen mở miệng nói chuyện.

Hạ Linh Xuyên chẳng thèm tin:

"Tin ngươi mới là lạ quỷ, ta rơi mất nửa cái mạng, đây còn không phải bái do ngươi ban tặng?"

Hắn cũng phát hiện từ đầu đến cuối báo yêu chỉ có thể nằm sấp tại chỗ, động cũng không động được một cái.

Hừ, thứ này cũng bị trọng thương, sống không được lâu nữa.

Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, hắn cảm thấy mãnh thú sắp chết cũng không đáng sợ đến vậy. Có phải hắn bò qua đó, đâm cho con báo yêu này mấy nhát, trả thù cho nguyên thân cũng là cho chính bản thân mình?

"Khi nãy là ta nhận lầm, tưởng ngươi là truy binh của hung thủ cho nên mới kéo ngươi đồng quy vu tận."

Báo yêu nói thêm hai câu thì lộ ra vẻ hữu khí vô lực:

"Hiện tại truy binh thật sự đã đuổi tới dưới vách, sắp đi qua đây, ta có thể nghe thấy."

Nó giật giật lỗ tai.

"Có người đến?"

Hạ Linh Xuyên vui mừng:

"Được cứu rồi!"

"Tới chưa chắc là người."

Báo yêu nói:

"Ngươi không giúp ta, cũng khó thoát khỏi cái chết. Răng ta đã gãy, chúng sẽ tưởng ngươi là người lấy."

Dứt lời, báo yêu mở rộng miệng cho hắn nhìn.

Ranh năng bên trái của nó đã gãy, chỉ còn một lỗ máu.

Hạ Linh Xuyên mờ mịt:

"Ngươi rụng răng thì liên CMN quan gì tới ta?"

"Ai cũng biết, chúng ta thích nhất là giấu bảo vật trong răng hàm. Răng rơi mất, bảo vật cũng mất."

Báo yêu gầm gừ một tiếng:

"Vì những thứ này mà chúng ta bị diệt tộc. Ngươi cho rằng, chúng sẽ bỏ qua ngươi?"

Cho nên, truy binh không phải cứu tinh, ngược lại là Diêm Vương đòi mạng?

Hình như hắn vừa xuyên qua đã vướng vào phiền phức rồi, Hạ Linh Xuyên có chút lộn xộn nói:

"Sao ta biết ngươi sẽ không hại ta?"

"Ta lập tâm minh huyết thệ!"

Báo yêu cắn răng nói:

"…nếu hại ngươi, tâm huyết ngược dòng mà chết!"

Nghe giống một lời thề nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Hạ Linh Xuyên phát sinh cảm ứng, biết lời thề thật sự linh nghiệm.

Không tại sao, chỉ là hắn biết, hắn chắc chắn, phảng phất như đây là một trong những quy tắc của thế giới này, bất kỳ sinh linh nào cũng đều có thể cảm nhận được.

Cành cây phía xa đang nhúc nhích, báo yêu nói không sai, đúng là có thứ gì đó đang tới gần.

Suy nghĩ xong, Hạ Linh Xuyên bèn chia viên thuốc làm hai, ném một nửa cho báo yêu.

Báo yêu miễn cưỡng nhấc lưỡi cuốn vào, tư thế vẫn nằm sấp như cũ, nó nhắm mắt lại, không nhúc nhích gì nữa.

Vị trí của nó nằm giữa truy binh và Hạ Linh Xuyên, nếu truy binh có tới cũng sẽ thấy báo yêu trước.

Hắn cứ dựa vào phản ứng của báo yêu mà tùy cơ ứng biến là được.

Hạ Linh Xuyên cũng uống thuốc viên. Viên thuốc đi vào cổ họng hắn, trong bụng bỗng có một cỗ ác khi dâng lên, phiền muộn muốn ói ra.

Khó khăn lắm hắn mới vất vả đè nén lại cảm xúc muốn nhả ra, thầm nghĩ không lẽ thuốc viên của phụ thân hắn cho đã bị đánh tráo?

Nhưng sau khi cố gắng vượt qua cảm giác muốn nôn, cảm giác đau đớn trên người Hạ Linh Xuyên đã giảm bớt, một cỗ khí lực truyền tới toàn thân hắn, hô hấp thông thuận hơn không ít, cứ như chỉ cần xoay người là có thể đứng dậy đi lại.

Đương nhiên, đây chỉ là ảo giác, chân và xương sườn của hắn vẫn bị gãy.

Sau đó, hắn liền nghe được tiếng bước chân ngày càng gần, động tĩnh lùm cỏ cũng thế.

Hạ Linh Xuyên đột nhiên bò về trước hai bước, nhặt dao găm trên mặt đất lên, lại lần nữa nằm về chỗ cũ, đặt thanh chủy thủ dưới cánh tay phải, phân nửa bị đâm vào trong bùn đất.

Cứ thế, nếu người tới không di chuyển hắn sẽ không thấy được hắn lén giấu vũ khí.

Tính mệnh rất quý, không thể chỉ phó thác lên thân con báo yêu vừa cắn chết nguyên thân này, càng không thể đặt hết vốn liếng lên người đám người lạ kia.

Hắn híp mắt, chỉ chừa một khe hở, chốc lát sau, trong tầm mắt hắn xuất hiện hai người, một lùn một cao cùng đi về phía hắn ta.

"Ai, tìm được rồi!"

Người cao đại hỉ kinh hô:

"Hô, cuối cùng cũng có thể giao nộp lên trên!"

"Con báo yêu này cũng rơi xuống đây à.”

Người gầy ngẩng đầu nhìn sườn núi:

"Quái lạ, tốt xấu gì cũng là một con yêu báo, coi như bị truy đến cùng đường mạt lộ cũng không thể rơi xuống đây chứ?”

"Ta đã nói rồi, trên sườn núi có vết máu, hơn phân nửa là của nó lúc lăn xuống đây."

Lúc này, người cao cũng phát hiện Hạ Linh Xuyên cách đó không xa, bèn ồ lên một tiếng:

"Ở kia có người."

Tên lùn nhìn thoáng qua liền cười nói:

"Quỷ xui xẻo này ở đâu ra vậy, nhìn vết thương trên người hắn cùng bóa yêu, hẳn là cùng nhau ngã xuống đây! Ngược lại khiến chúng ta phí hết sức lực truy tìm!"

Hạ Linh Xuyên nhắm mắt, nghọe cổ, cả người toàn là máu, lại nín thở, không dám để lồng ngực chập trùng quá nhanh, kết hợp với khoảng cách, khiến hắn trông không khác nào người chết.

Mà hai người này cũng chẳng có tí hứng thú nào với Hạ Linh Xuyên cả, họ đá báo yêu hai cái, thấy nó hoàn toàn không có phản ứng thì xác định nó đã chết.

Tên lùn bỗng nhiên kêu lên:

"Nhìn nè, dây chuyền! Quả nhiên là bảo vật mà con báo yêu này cất giấu!”

Hạ Linh Xuyên biết dây chuyền trong miệng đối phương là gì, khi nãy hắn ta không thể động đậy, lại kiêng kị mãnh thú nên không dám tới đó xem xét.

Nhưng người cao lại rất nóng lòng:

"Đồ vật cần bàn giao cho cấp trên chính là cái này đúng không?"

Hắn lại nhìn Hạ Linh Xuyên một chút, có chút cẩn thận nói:

"Đúng rồi, ngươi đi xem người kia chết chưa, không chết thì tiễn hắn một đoạn."

Người gầy xì một tiếng khinh miệt, không tình nguyện đi về phía Hạ Linh Xuyên, thuận tay lấy một con dao thắt bên eo lưng xuống.

Hạ Linh Xuyên vốn còn ôm tâm tư may mắn, nghĩ rằng đều là con người với nhau, hẳn sẽ ôm chút tâm tình thương xót đồng bào, nào biết đối phương còn chưa tới gần đã rút vũ khí ra trước.

Thái độ như việc giết người chẳng khác nào làm thịt một con gà, hiển nhiên đã thuần thục công.

Lòng Hạ Linh Xuyên liền lạnh đi, nhận ra báo yêu không nói láo.

"Đến cùng ta xuyên qua thế giới kiểu gì vậy!"

Đầu tiên là báo yêu, sau là nhân loại, cả hai đều muốn giết hắn cho thống khoái.

Tên cao xoay người lấy dây chuyền.

Hắn vừa hạ thấp người, cúi đầu xuống thì báo yêu đang nằm sấp bất động bèn nhảy lên một cái, mở rộng miệng ra, cắn vào cổ của hắn ta.

Việc này quá đột ngột, tên cao lập tức bị đè ngã xuống đất. Nhưng phản ứng của hắn ta cũng nhanh, rút đoản đao từ bên hông ra, hung hăng đâm vào bụng của báo yêu.

Báo yêu bị đau nghiêng đầu. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, cổ của tên cao đã gãy mất.

Hạ Linh Xuyên liền nhớ lại lúc bị báo yêu đánh lén bên vách núi, nó cũng nhanh như thế, ai người sau khi bị trọng thương, tốc độ vẫn không giảm, cũng may mà hắn không tới gần nó.

Tên gầy nghe tiếng thì quay đầu, chỉ thấy đồng bạn bị báo yêu vặn ngã nhào xuống đất. Hắn không kịp nghĩ nữa, một đao đâm vào đầu báo yêu.

Báo yêu lách mình né tránh, đi lại có chút tập tễnh, nhưng lập tức đã nhào qua.

Người gầy lại vung đao, nhưng sau lưng đột nhiên đau nhót, hắn cảm nhận được cái lạnh băng từ kim loại xuyên qua da thịt bên hông, khiến hắn không còn chút khí lực nào.

Đánh lén, người chết trên mặt đất thế mà đánh lén hắn!

Lần này xảy ra bất ngờ quá, hại hắn bổ nhào về phía trước hai bước, đao cũng không còn chính xác nữa.

Báo yêu nắm đúng thời cơ, chỉ với hai động tác đã cắn đứt động mạch ở cổ của kẻ thù, máu tươi tóe lên cao.

Tên gầy ngã xuống đất, run rẩy mấy cái, suy nghĩ bối rối cuối cùng trong đầu là:

Chẳng phải người nằm kia bị báo hoa tấn công nên mới rơi khỏi vách núi à, sao đột nhiên đối phương lại hợp mưu với báo hoa hãm hại hai người họ?

Nhiệm vụ lần này rõ ràng rất đơn giản mà, sao họ lại xui xẻo vậy chứ!

Hắn còn chưa nghĩ rõ đã tắt thở.

Hạ Linh Xuyên đâm chủy thủ vào sau lưng người gầy xong thì vừa thở dốc vừa rút đao ra, hắn cảnh giác nhìn về phía báo yêu.

Hành động vừa vừa rồi khiến hắn đau đến không muốn sống, vết thương toàn thân lại vỡ ra. Nhưng hắn không lo được nhiều như vậy, uy hiếp bên ngoài đã biến mất, mâu thuẫn của hắn và báo yêu một lần nữa được bày ra trước mặt.

Phiền phức nhất chính là, hắn phát hiện cho dù đã dùng thuốc nhưng bản thân cũng bước nổi mấy bước.

Dù sao thương thế của hắn cũng quá nặng, chân còn đang bị gãy.

Báo yêu đi về phía Hạ Linh Xuyên hai bước, đột nhiên nằm sấp xuống không dậy nổi, đồng dạng thở hổn hển hồi lâu mới nói:

"Tác dụng của thuốc sắp hết rồi."