Chương 17: Thẩm Dũng kêu la thảm thiết 1

Thêu Phân nhìn biểu tình trên mặt Thẩm Thiên Ân tựa như khóc tựa như cười, thập phần vặn vẹo quái dị, nghĩ thầm có phải hay không do bộ dáng vừa rồi của Thẩm Dũng, đã dọa đến nàng.

Thẩm Dũng tuy rằng thường xuyên đánh nàng, nhưng thời điểm lúc đó đều là ban đêm trở về nhà mới đánh.

Bọn nhỏ đều đã ngủ, Thêu Phân không muốn đánh thức các nàng, mỗi lần bị đánh đều tận lực không phát ra âm thanh, yên lặng chịu đựng.

Mấy năm nay, không chỉ có các thôn dân rất ít tận mắt nhìn thấy Thẩm Dũng đánh người, mà hai đứa nhỏ cũng cơ bản không chính mắt nhìn thấy Thẩm Dũng gia bạo .

Thẩm Dũng tuy rằng không khống chế được tính cách của bản thân, thích gia bạo, nhưng trong lòng cũng minh bạch, chuyện này cũng không hay ho gì.

Phúc Thủy thôn tuy rất nghèo, nhưng thôn dân phần lớn lại là người chính trực thiện lương, cực kỳ phỉ nhổ nam nhân gia bạo.

Nháo đến thôn dân biết chuyện, Thẩm Dũng cũng không còn mặt mũi mà nhìn người, bởi vậy nhìn thấy Thêu Phân thức thời thực vừa lòng.

Thời điểm ẩu đả xuống tay thực tàn nhẫn, nhưng đều đánh vào những nơi có quần áo che khuất, người khác nhìn không thấy được.

Hắn không thích hai cái khuê nữ, nhưng thật ra cũng chưa từng xuống tay đánh các nàng.

Rốt cuộc đứa lớn lớn lên xinh đẹp, có thể bán được giá tốt, đứa nhỏ thì gầy đến mức chỉ còn lại một phen xương cốt, một trận gió đều có thể đem nàng thổi bay, có thể sống đến bây giờ đã là không tồi, vạn nhất đánh chết cũng phiền toái.

Duy nhất một lần ngoài ý muốn, là Thẩm Huệ Huệ không cẩn thận nhìn thấy được hiện trường Thẩm Dũng đánh người, cả người sững sờ bị dọa ngốc.

Xong việc Thẩm Huệ Huệ bắt đầu phát sốt cao, bệnh nặng một hồi.

Vốn dĩ thân thể không khoẻ mạnh, bệnh một trận sắc mặt càng trở nên vàng như nến.

Từ sau hôm đó, Thẩm Huệ Huệ liền trở nên ngơ ngơ ngốc ngốc, cùng Thẩm Thiên Ân so sánh chênh lệch, càng lúc càng lớn.

Nghĩ đến đủ chuyện trong quá khứ, Thêu Phân trong lòng càng hạ quyết tâm, hôm nay mặc kệ dùng thủ đoạn gì, cũng phải dẫn theo hai cái nữ rời khỏi Phúc Thủy thôn.

Thêu Phân mặt trầm trầm liếc nhìn lên không trung liếc mắt một cái, đối Thẩm Dũng nói: “Có một số việc, không cần thiết làm trò trước mặt hài tử nói.”

Thêu Phân đối với hai cái khuê nữ nói: “Trời sắp mưa, các ngươi đi trước ra tiểu ô tô ngồi đợi, trong chốc lát mụ mụ tới tìm các ngươi, được không?”

Nói xong, thừa dịp Thẩm Dũng không kịp phản ứng, Thêu Phân lập tức đem hai cái nữ nhi ra bên ngoài.

Bên ngoài cơ bản đều bị các thôn dân vây quanh, chỉ cần đem hài tử đẩy mạnh vào trong đám người, Thẩm Dũng dù muốn ngăn cản các nàng cũng không làm được.