Trần Nghĩa Xương cũng không tiếp tục hỏi, quay đầu nói chuyện với Lạc Côn, “Đội trưởng Lạc, tôi và Oanh Oanh có thể về trước Bắc thị hay không, tình trạng của con tôi anh cũng rõ, con bé ở lại nơi này cũng không lấy được khẩu cung gì.”
Chuyện Trần Linh Oanh là người ngốc, Lạc Côn đương nhiên biết, rõ ràng cũng không thể lấy được khẩu cung, thế nhưng quá trình vẫn bắt buộc phải thực hiện.
Lạc đội trưởng nói: “Việc này, một lát Lạc tiên sinh cùng người của chúng tôi về đồn cảnh sát một chuyến, tôi ghi nguyên nhân xuất phát án, ngài là người giám hộ, chỉ cần ký tên là được.”
Trần Nghĩa Xương đành phải đồng ý.
Cứ như vậy người cả thôn bị dẫn đến đồn cảnh sát tiếp nhận điều tra.
Oanh Oanh cũng theo Trần Nghĩa Xương lên xe jeep, lái xe chính là Lạc đội trưởng.
Oanh Oanh lên xe liền nhắm mắt bắt đầu ngủ, pháp thuật tiêu hao không ít nguyên khí của cô, hiện tại cô chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt.
Lạc Côn từ gương chiếu hậu nhìn Oanh Oanh một lát, cô bé này không lớn hơn con gái của hắn bao nhiêu. Hắn là cảnh sát hình sự, phá qua không ít án mạng, vụ án hôm nay lại khiến cho hắn xuất hiện rất nhiều nghi hoặc.
Vì sao ánh mắt thôn dân nhìn Oanh Oanh vừa kính lại vừa sợ ?
Vì sao tất cả đều “thành thật” nói hết tất cả tội ác?
Vì sao tất cả thôn dân đều có vẻ rất thống khổ? Lại vì sao cả đám đều không phản kháng mà chịu bắt giữ?
Xe chạy hơn hai giờ mới đến trấn Vu Hà, Lạc Côn viết tường trình đơn giản về vụ án, để Trần Nghĩa Xương xem qua sau đó kí tên.
Trần Nghĩa Xương kí tên xong lại cám ơn với Lạc Côn, cuối cùng đặt chuyến bay lúc 5 giờ để về Bắc thị, thế nhưng trấn nhỏ như nơi này tất nhiên không có sân bay, muốn đi phải tới nội thành.
Trần Nghĩa Xương liền dẫn gheo Oanh Oanh ngồi xe đi đến nội thành.
Trước khi rời đi, Oanh Oanh đưa mắt nhìn Tô Nghi đang đứng trước cửa đồn cảnh sát, ánh mắt Tô Nghi đầy cảm kích nhìn cô. Oanh Oanh nhẹ mỉm cười với cô ấy, dùng khẩu hình nói với Tô Nghi: “Hẹn gặp lại, chị gái.”
Hi vọng chị có thể phá kén hóa bướm, nắm giữ tương lai tốt đẹp.
Trần Nghĩa Xương cùng Oanh Oanh rời đi trước. Vụ án của trấn Vu Hà còn chưa xong, Tô Nghi cũng cần khai khẩu cung, cô là người bị hại, khai xong có thể báo cho người nhà đến đón.
Tô Nghi bình tĩnh nói với người cục cảnh sát: “Cô bé kia là hôm qua bị lừa bán đến thôn Thchj Đầu, nhưng cô bé rất may mắn, chạy ra ngoài, chỉ là không ngờ sáng nay cô bé lạ trở về, đúng lúc thôn dân đang tập trung lại họp, không chờ bọn hắn bắt cô bé lại thì các người đã tới.” Tô Nghi rất rõ cô bé đã có hành động gì đó với đám thôn dân, đây không phải là năng lực mà con người có thể có được, nếu như nói rõ, e rằng sẽ là tai họa của cô bé. Cô sẽ không nói ra.
Khẩu cung của các thôn dân cũng không sai biệt lắm, chỉ là mỗi lần bọn họ nói ra thì biểu hiện đều là hỏng mất.
Chu Thúy Hoa xem như là tội phạm mua bán người, hình phạt chắc chắn không nhẹ. Hơn nữa căn cứ vào khẩu cung của thôn dân lại dẫn ra mấy tên lừa bán khác, việc này nếu điều tra rộng hơn, sẽ được cấp trên coi trọng, thành lập tổ chuyên án, đến lúc đó sẽ có thêm nhiều phụ nữ và trẻ em bị bán khắp nơi trên cả nước được giải cứu.
Nhưng có điều vẫn khiến Lạc Côn không hiểu thấu, vì sao đám thôn dân này lại trung thực như vậy ?
Luôn cả thấy có việc gì đó rất quan trọng bị hắn quên lãng.
--
Ba giờ sau, Oanh Oanh theo Trần Nghĩa Xương đến sân bay Bắc thị. Từ khi bắt đầu vào sân bay, Oanh Oanh rất vui vẻ. Thành thị phồn hoa chính là ấn tượng về thời đại mới trong cô, tất cả đều khiến cho cô cảm thấy rung động, vô cùng mới mẻ. Đặc biệt là những “quái vật khổng lồ” trong sân bây kia. Vật như vậy làm sao có thể bay lên không trung? Không cần tu hành, không dùng thuật pháp, không có trận pháp, nó liền có thể bay lên trời?
Đợi đến khi ngồi trên máy bay xuất phát, lỗ tai cả giác on gong, nhìn máy bay dần dần rời khỏi mặt đất, Oanh Oanh nhịn không được áp toàn bộ gương mặt vào cửa sổ thủy tinh bên cạnh.
Trần Nghĩa Xương thấy thế, khẽ nhíu mày, “Oanh Oanh, ngồi xuống.”
Oanh Oanh lặng lẽ liếc mắt, không để ý tới lời ông.