Nguyên chủ có bệnh nghi ngờ rất nặng, thường xuyên phát điên sợ nữ chính Trì Nghiêu Dao sẽ bỏ lại mình rời đi, hận không thể mười hai canh giờ đều đem ánh mắt đặt trên người đối phương, chính là thị gian* thông tục dễ hiểu.
*thị gian: đề cập đến sự say mê của đôi mắt đầy sỉ nhục và chiếm hữu, ánh mắt có ý định xấu
Tâm lý này thật sự có chút biến thái.
Cho nên trong đoạn cốt truyện này, nội dung không thể thay đổi chính là khi mấy người nàng ta tìm đồ thì nàng phải ở một bên nhìn trộm.
Sở Hàm Đường dứt khoát ngồi dậy, sợ nằm không cẩn thận liền ngủ thiếp đi.
Đến giờ Tý rồi.
Nàng đi tới cửa sổ đẩy ra một khe hở nhỏ, quả nhiên nhìn thấy ba người Trì Nghiêu Dao, Bạch Uyên, Tạ Tự Hoài đi ra khỏi sân.
Sở Hàm Đường cũng rón ra rón rén ra khỏi phòng.
Nguyên nhân Bạch Uyên bảo Tạ Tự Hoài đi cùng là vì sợ giữa chừng gặp phải tình huống bất ngờ, lúc nguy hiểm, một mình y không cách nào bảo vệ Trì Nghiêu Dao.
Mà Tạ Tự Hoài vẫn mặc kệ chuyện khác, chỉ cần hộ tống tiêu sống sótkhông chết là được.
Ngoài cửa phủ Thái thú bị dán niêm phong, sau khi xảy ra án mạng không cho phép đám người nhàn rỗi tùy ý tiến vào.
Ba người bọn họ đều biết khinh công, tìm được một bức tường, dễ dàng bay qua.
Sở Hàm Đường đi theo bọn họ sẽ không thoải mái như vậy, nàng không biết khinh công, chỉ biết công phu mèo ba chân, nhảy là nhảy không nổi, chỉ có thể dùng tay chân bám vào vách tường, gian nan bò lên.
Thời điểm trèo tường, nàng gần như là dùng hết khí lực cả đời mới thành công, còn toát ra ý nghĩ đặc biệt ngốc nghếch, vì sao mấy người này lại muốn xây tường cao như vậy?
...Hình như cũng chính là vì đề phòng loại người nửa đêm trèo tường tiến vào như nàng.
Tất cả thi thể của phủ Thái thú ban ngày liền được chuyển đến nha môn.
Phóng mắt nhìn lại trống rỗng, chỉ có vết máu lưu lại trên sàn nhà, Sở Hàm Đường ngồi trên tường nhìn xuống, phát hiện bên trong so với bên ngoài còn cao hơn.
Nhảy xuống có dễ bị gãy xương không? Nhảy ở tư thế nào sẽ không bị thương? Nàng đang tự hỏi về những vấn đề này.
Nhưng dù thế nào cũng phải nhảy xuống.
Hai mắt nàng nhắm lại, từ trên tường nhảy xuống, đau đến nhe răng trợn mắt, lăn trên mặt đất vài vòng mới dừng lại, còn không thể phát ra tiếng kêu đau đớn, cắn nát răng nuốt xuống tiếng rên rỉ.
Sở Hàm Đường nhẹ nhàng xoa cánh tay đau đớn đứng lên, đi vào trong.
Người của phủ Thái thú toàn bộ đều đã chết, buổi tối tự nhiên sẽ không có người thắp đèn, nàng nương theo ánh trăng chiếu sáng nhận đường.
Trong nguyên tác, thứ đồ kia đặt ở trong ám thất thư phòng phủ Thái thú.
Bởi vì Thái thú thanh liêm, phủ đệ nhỏ hơn thành chủ Phong thành rất nhiều, Sở Hàm Đường tìm không được bao lâu liền tìm được thư phòng ở đâu, Bạch Uyên cùng Trì Nghiêu Dao xem ra hẳn là cùng nhau đi vào.
Nhưng Tạ Tự Hoài đứng bên ngoài.
Nàng muốn đứng ở chỗ này nhìn trộm kỳ thật cũng coi như đã hoàn thành điểm cốt truyện nên đi, cho nên nín thở ngưng thần chờ nửa khắc, thấy hệ thống không ra cảnh cáo liền xác nhận.
Có thể là phủ Thái thú chết một lần quá nhiều người, Sở Hàm Đường luôn cảm giác âm khí dày đặc.
Bỗng nhiên có thứ gì đó bò lên chân nàng, dính dính, đang lúc Sở Hàm Đường muốn cúi đầu kiểm tra xem là cái gì, một thanh chủy thủ bay thẳng tới, cắm vào cột trụ phía sau.
Nàng vội vàng mở miệng: "Ta là Sở Hàm Đường!”
Tạ Tự Hoài một chút cũng không kinh ngạc, phảng phất đã sớm biết người trốn ở nơi đó là ai: "Thì ra là Sở công tử a.”
Sở Hàm Đường đi qua: "Ta chính là thấy các ngươi đêm khuya đi ra ngoài, lo lắng đi theo tới xem một chút.”
Tạ Tự Hoài mỉm cười nói: "Thật không?”
Nàng kiên trì, hơi ngửa đầu nhìn hắn, vẻ mặt trước sau vẫn có chút bất an bị người ta bắt gặp: "Thật.”
"Chi nha" một tiếng, cửa thư phòng mở ra.
Hai người không hẹn mà cùng nhìn qua, Bạch Uyên đỡ Trì Nghiêu Dao bị thương đi ra, Sở Hàm Đường kinh hãi, bước nhanh chạy tới: "Trì cô nương sao lại bị thương?”
Bạch Uyên nhìn thấy nàng thì ngẩn ngơ vài giây.
Y tràn ngập nghi hoặc: "Sở công tử đến từ khi nào? Không, tại sao ngươi lại đến đây?”
Sở Hàm Đường chột dạ sờ sờ tóc: "Nửa đêm lúc thức dậy thấy mấy người cùng nhau đi ra ngoài, ta tò mò liền đuổi theo xem một chút.”
Bạch Uyên hiện tại không rảnh hỏi nhiều, muốn dẫn Trì Nghiêu Dao về xử lý vết thương trước.
Bỗng nhiên ánh mắt y lăng lăng, nhìn về phía hậu viện, nơi đó có một đạo thân ảnh chợt lóe qua: "Tạ công tử, ngươi có thể giúp ta đi bắt người kia trở về hay không?”
Tạ Tự Hoài tự nhiên sẽ không để ý tới y.
Bạch Uyên bị bức bất đắc dĩ nói ra sự thật: "Đao của người kia làm Nghiêu Dao bị thương có bôi độc, chúng ta cần thuốc giải, Tạ công tử ngươi cũng không hy vọng vận tiêu của ngươi chưa bao giờ thất thủ bị chúng ta phá vỡ đi.”
Y cũng muốn tự mình đuổi theo, nhưng bởi vì lo lắng đem Trì Nghiêu Dao trúng độc giao cho bất luận kẻ nào.
Đành phải nhờ vả người khác.
Nếu như giờ khắc này không đuổi theo, chỉ sợ sẽ tìm không thấy người kia, bởi vì bọn họ đều không thấy rõ diện mạo của người kia.
Nghe có vẻ giống như cưỡng bức dụ dỗ.
Đáy mắt Tạ Tự Hoài chậm rãi có thêm một chút sát ý, Sở Hàm Đường vội vàng tách người ra, lôi kéo hắn liền chạy ra ngoài: "Bạch công tử, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đem người mang về cho ngươi.”
Bạch Uyên nghe vậy, thân thể căng thẳng buông lỏng: "Cảm tạ Sở công tử, Tạ công tử.”
Sở Hàm Đường cũng không quay đầu lại khoát tay, bảo vệ nữ chính không để cho nàng ta xảy ra chuyện cũng là một trong những điều kiện bảo vệ cốt truyện không sụp đổ.
Tạ Tự Hoài bị Sở Hàm Đường dắt đi, nàng đi trước, hắn bị lôi kéo.
Qua một khắc, hai bóng dáng thật dài rơi xuống mặt đất, hắn cúi đầu, nhìn hai bàn tay đang giao nhau nắm chặt, lòng bàn tay nàng đổ mồ hôi, tựa hồ là rất khẩn trương.
Tạ Tự Hoài chậm rãi nói: "Sở công tử.”
Sở Hàm Đường bị hắn bất thình lình lên tiếng làm cho dưới chân dừng lại, quay đầu lại nhìn.
Sắc mặt hắn như thường giơ tay lên, chỉ chỉ thanh lâu bên cạnh còn rất náo nhiệt: "Người nọ hẳn là vào thanh lâu.”