Chương 42: Sau Khi Nữ Cải Nam Trang, Ta Bẻ Cong Nam Hai

Tiểu nhị tựa hồ cũng chưa từng thấy qua tình huống này, nhanh chóng lấy bạc rồi nói hoan nghênh khách quan sau này trở lại, như không phát hiện hành vi cổ quái giữa bọn họ.

Trì Nghiêu Dao thử lấy tay Sở Hàm Đường ra, nhưng cho đến khi tay mình đỏ lên cũng không có cách nào mở ra được.

Thấy tay đối phương cũng đỏ không thôi, Trì Nghiêu Dao liền không hề động đậy nữa, sợ làm tổn thương nàng.

Bởi vì lúc Sở Hàm Đường trúng vu thuật chỉ có Tạ Tự Hoài ở bên cạnh nàng, Trì Nghiêu Dao đem hy vọng ký thác ở trên người hắn: "Tạ công tử, Sở công tử hắn... Chuyện gì đã xảy ra với hắn vậy?”

Ánh mắt Tạ Tự Hoài vẫn liếc về phía Sở Hàm Đường giữ chặt tay kia của nàng ta.

Hắn quay mặt lại: "Ta không biết."

Mà Bạch Uyên thời thời khắc lưu ý động tĩnh bên ngoài, tự cho là trì hoãn không được, đè nén ghen tuông nhàn nhạt, lúc này quyết định để cho ba người bọn họ đến bên ngoài khách điếm ngồi cùng một chiếc xe ngựa.

Không ai phản đối, dù sao cũng là ngoài ý muốn.

Sở Hàm Đường cứ như vậy một tay dắt một người lên xe ngựa, Bạch Uyên tự mình đánh ngựa cho bọn họ, mà gã sai vặt cùng thị nữ ở một chiếc xe ngựa khác.

Bên trong xe ngựa, Sở Hàm Đường giống như bánh quy kẹp ở giữa trung tâm.

Nàng tự biết mình, hiện tại mình chính là một cái bóng đèn, còn là một bóng đèn kẹp giữa nam hai ái mộ nữ chính và nữ chính.

Thân là tình địch của Tạ Tự Hoài, Sở Hàm Đường còn nắm tay Trì Nghiêu Dao trước mặt hắn, cho dù quan hệ giữa hai người ở trong phủ thành chủ được giảm bớt một chút, hiện tại cũng có thể tan vỡ.

Có lẽ ông trời cũng cảm thấy hai người nên tiếp tục duy trì mối quan hệ tình địch.

Dư quang Sở Hàm Đường quét đến khóe miệng Tạ Tự Hoài, còn có chút cong cong, nhưng ý cười kia hình như là nổi lên mặt ngoài.

Xem ra những gì nên đến vẫn sẽ đến.

Ngoại trừ tiếng xe ngựa bên ngoài đè ép qua mặt đường, bên trong an tĩnh đến mức phảng phất có thể nghe thấy tiếng hít thở.

Trì Nghiêu Dao cũng rất không được tự nhiên, lần đầu tiên trong đời nắm tay người khác phái lâu như vậy, chuyện xảy ra có nguyên nhân cũng có chút ngượng ngùng.

Tạ Tự Hoài nhắm mắt lại, giống như muốn dưỡng thần.

Nhưng bất quá giây látTrì Nghiêu Dao liền tĩnh tâm lại, tay kia phủ lên cổ tay Sở Hàm Đường, đầu ngón tay bắt mạch, nghĩ thử lại một lần nữa có thể tìm ra được nguyên nhân hành vi quái dị của nàng hay không.

Lần này thời gian dư dả, Trì Nghiêu Dao có thể tỉ mỉ bắt mạch, bỗng nhiên phát hiện một chuyện.

Mạch tượng của Sở Hàm Đường dưới sự bình thản phảng phất cất giấu một cỗ âm tà, đem mạch kéo dài một chút, có thể phát hiện mạch tượng lúc nam lúc nữ, nàng ta còn là lần đầu tiên gặp phải loại mạch tượng này.

Thật giống như Sở Hàm Đường một mực dùng thuốc vật mãnh liệt gì đó, mà thuốc vật kia giờ phút này đang tan rã trong thân thể của nàng.

Cụ thể là loại thuốc gì, Trì Nghiêu Dao chẩn đoán không ra, y thuật còn chưa đạt tới sự tinh tường như vậy.

Khoảng thời gian này, nàng ta cũng chưa nghiêm túc nhìn Sở Hàm Đường.

Hôm nay vừa nhìn, phát hiện đối phương diện mạo thanh tú, lại bởi vì gần đây bôn ba không nghỉ ngơi tốt, sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt vẫn sạch sẽ sáng ngời, mặt mày như họa, là một tiểu công tử tuấn tú.

Trì Nghiêu Dao chậm rãi thu hồi tay mạch: "Sở công tử, có phải ngươi đang dùng thuốc gì hay không?”

Tạ Như Hoài khẽ nhúc nhích, mở hai tròng mắt ra.

Chỉ thấy Sở Hàm Đường quay đầu muốn hôn Trì Nghiêu Dao, vai trái lại bị một tay đè lại, bị ép ngồi trở lại vị trí cũ, chỉ là năm ngón tay kia đè lên bả vai, ngón tay cứng rắn thon dài, dường như có thể nhúng vào trong khe xương của nàng.

Trì Nghiêu Dao từ trong hành vi của Sở Hàm Đường biết được đáp án, sau đó cảm kích nhìn thoáng qua Tạ Tự Hoài, cảm tạ hắn đã đè nàng lại.

Ánh mắt Tạ Tự Hoài thoạt nhìn như thường.

Trì Nghiêu Dao nhìn Sở Hàm Đường, mặt lộ vẻ rối rắm: "Những loại thuốc kia, ngươi nhất định phải tiếp tục uống sao?”

Là thuốc ba phần độc, huống hồ dùng còn là lạ thuốc cương cường hiếm thấy.

Sở Hàm Đường lại khẽ động, mà tay trên vai vẫn đang ấn, vì thế nàng không thể đụng phải miệng hoặc mặt Trì Nghiêu Dao, bất quá cũng có thể lý giải vì sao Tạ Tự Hoài lại làm như vậy.

Nếu nàng nhìn thấy người mình thích bị cưỡng hôn, Sở Hàm Đường có thể đánh bay sạch răng của đối phương.

Trì Nghiêu Dao lại biết đáp án của Sở Hàm Đường.

Nàng ta không hỏi nhiều, nếu có lý do nhất định phải uống thuốc, như vậy mình nói nhiều vô ích, mỗi người đều có bí mật không thể nói ra của mình, hay là không nên dễ dàng can thiệp vào chuyện riêng tư của người khác.

Tạ Tự Hoài vén rèm lên, nhìn ra bên ngoài.

Xe ngựa của bọn họ đi qua một mảnh rừng, canh giờ này trời đã sáng, ánh mặt trời từ khe hỡ cây cối rơi xuống, bóng lá lắc lư.

Tư thế ngồi của hắn rất đoan chính, thắt lưng bị đai lưng buộc lại, tóc dài buộc lên, đuôi tóc đồng loạt rơi xuống bên hông, càng có vẻ thắt lưng nhỏ hẹp.

Sở Hàm Đường ngồi bên cạnh Tạ Tự Hoài cũng có thể nhìn thấy bên ngoài, cảm thấy có chút chói mắt híp lại.

Có gió thổi qua, lá gần đó xào xạc.

Ngựa bỗng nhiên ngừng lại, vó trước giơ lên cao rồi lại hạ xuống, Bạch Uyên giữ chặt dây cương, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía trước, tay sờ lên trường kiếm bên hông.

Sở Hàm Đường ở trong xe ngựa ngã trái ngã phải, nếu không phải Trì Nghiêu Dao đúng lúc đỡ vững chính mình, khẳng định một đầu đụng vào ván gỗ.

Trì Nghiêu Dao chờ nàng ngồi vững, lập tức vén rèm lên nhìn bên ngoài xe: "Có chuyện gì sao?”

Bạch Uyên không quay đầu lại: "Không có chuyện gì.”

Người đứng trước bọn nàng không phải cùng một nhóm người, mỗi người cầm đại đao nặng nề vây quanh.

Sở Hàm Đường ở trong lòng đếm, lúc này đây có chín người đến cướp tiêu, từ nhân số mà xem, bọn nàng có chút chịu thiệt.

Hơn nữa...

Nàng nắm Tạ Tự Hoài có giá trị vũ lực cao nhất đến gắt gao, còn nắm Trì Nghiêu Dao lại, hai người bọn họ kéo nàng hình như rất khó phát huy ra thực lực gì, lại không giống khi ở phủ thành chủ.

Sở Hàm Đường ngẫm lại hình ảnh đánh nhau liền muốn cười, ai đánh nhau mà ba người tay trong tay?

Nhưng chín đại hán muốn bắt Trì Nghiêu Dao kia cũng sẽ không vì bọn nàng mà suy nghĩ, trực tiếp xông lên, Bạch Uyên buông dây cương ra, nhảy tới trước mặt mấy người kia.

Ba người bọn nàng tự nhiên không thể ngồi trong xe ngựa chờ chết, cũng đi xuống trước.