Chương 39: Sau Khi Nữ Cải Nam Trang, Ta Bẻ Cong Nam Hai

Tiếng gió rền vang, thành chủ đi xuống bậc thang, đến trước người nữ nhân, nhìn xuống thi thể của ả ta.

Hắn ta ho khan, có chút ý tứ chất vấn: "Ngươi không nguyện ý đáp ứng yêu cầu của nàng ta thì thôi, vì sao lại còn muốn giết nàng ta.”

Sở Hàm Đường nín thở, sợ Tạ Tự Hoài cũng nâng tay lên giết mình.

Hắn dùng một loại tư thái không biểu tình nhìn xuống tình cảm phức tạp giữa bọn họ: "Không biết ngươi có nghe qua một câu nói hay không.”

Thành chủ nghe vậy ngẩng đầu: "Cái gì?”

Tạ Tự Hoài phảng phất tính tình rất tốt: "Đó chính là nhân từ với kẻ thù, chính là tàn nhẫn với mình, quan trọng nhất là ngươi muốn giết người, lại không cho người giết ngươi, nào có đạo lý này.”

Thành chủ siết nắm tay: "Nhưng ngươi làm như vậy, vu thuật trong người bằng hữu ngươi thì làm sao bây giờ?”

Tạ Tự Hoài quay đầu lại nhìn Sở Hàm Đường không thể đưa ra bất kỳ phản ứng gì, đầu tiên là cười khẽ, sau đó là cười đến lồng ngực chấn động, tiếng cười chậm rãi truyền khắp sân viện, thậm chí có chút tố chất thần kinh.

Đôi mắt của hắn trong suốt: "Bằng hữu, ai nói với ngươi chúng ta là bằng hữu?"

Thành chủ á khẩu không nói nên lời.

Sở Hàm Đường đã muốn nằm thẳng, bọn họ muốn thế nào thì thế ấy đi, chỉ có thể ký thác vào hệ thống, hy vọng mấy ngày sau nó có thể đáng tin cậy tiêu trừ ảnh hưởng của vu thuật đối với nàng.

Lúc thành chủ đang giật mình sững sờ, Tạ Tự Hoài đánh hắn ta ngất xỉu, miễn cho đợi lát nữa vướng bận.

Bọn họ rời khỏi khoảng sân này, đi đến chỗ có giếng nước, hắn cầm dây thừng bỏ vào, vừa định nhảy xuống, phát hiện còn cùng Sở Hàm Đường nắm tay, hơn nữa còn là hắn đi một bước, nàng đi một bước.

Tạ Tự Hoài dừng động tác, nghiêm túc nhìn nàng.

Sở Hàm Đường bị hắn nhìn đến cả người không được tự nhiên.

Đôi mắt của hắn hơi trống rỗng, dường như lẩm bẩm: "Ngươi trông giống như một con mèo con."

Sở Hàm Đường sợ hãi, vô luận nghe thế nào cũng không giống là đang khen người.

Tạ Tự Hoài giơ tay vuốt ve mái tóc dài hơi rối bời của nàng, giống như đang vuốt ve một con vật nào đó: "Trước kia có một con mèo con cũng giống như ngươi, ta đi đến đâu, nó sẽ đi theo ta đến đó.”

Đi đến đâu theo đến đó sao...

Sở Hàm Đường hô to oan uổng, nàng mới không có quấn quýt như vậy, chủ yếu là hệ thống thay đổi mệnh lệnh vu thuật, dẫn đến hành vi hiện tại của mình dị thường.

Nhưng bây giờ hai người thật sự không thể tách rời, trừ khi hắn không quan tâm đến bàn tay của nàng, trực tiếp chặt đi.

Tạ Tự Hoài nhìn vết máu trong kẽ ngón tay, ngón tay thon dài trắng hồng đan xen: "Bỏ cũng không bỏ được.”

"Sau đó a, nó bị nam nhân ném chết, một con nho nhỏ, bị ông ta nâng lên, ném về phía tảng đá bén nhọn kia, huyết nhục mơ hồ, hình như ta đều có thể nghe được âm thanh xương cốt vỡ vụn."

Một nam nhân?

Sở Hàm Đường nghe hắn miêu tả có chút ghê tởm, đồng thời tò mò nam nhân trong miệng Tạ Tự Hoài là ai?

Tạ Tự Hoài vừa nói vừa nở nụ cười, ngón tay ôn nhu ấn lên gò má nàng: "Sau đó, nam nhân lại nhặt nó lên, tiếp tục ném về phía tảng đá không biết bao nhiêu lần.”

Nàng thẳng thừng kêu biến thái, nam nhân đây là ngược đãi động vật nhỏ, đặt ở hiện đại đều phải chịu sự mắng chửi.

"Nó bị ném đến mức thịt cơ hồ vỡ vụn, nam nhân xé một cục thịt sống đầy máu nhét vào miệng ta, để cho ta ăn."

Sở Hàm Đường muốn buồn nôn, Tạ Tự Hoài nói nam nhân rốt cuộc là ai, thế nhưng có thể làm ra chuyện phát điên như vậy.

Ném con mèo đến chết, bức người phải ăn thịt sống.

Lúc hắn nói chuyện không có tâm tình phập phồng, tựa như một người có xác không hồn: "Nhưng thịt kia quá tanh, ta phun ra, cuối cùng nam nhân vẫn đem toàn bộ thịt mèo nhét vào trong miệng ta.”

Tạ Tự Hoài đột nhiên cong môi cười.

"Thật khó ăn, rõ ràng nó nhìn cũng rất đáng yêu, nhưng rất khó ăn, ta không muốn ăn, nhưng ta vẫn ăn, khí lực của nam nhân quá lớn, nam nhân mở miệng ta ra, kẹt ở cổ họng ta."

Hắn lại vuốt ve đầu nàng một chút: "Bất quá ngươi đừng sợ, nam nhân đó chết rồi.”

Sở Hàm Đường thân là một nhân sĩ yêu mèo, nghe được mà nắm đấm đều cứng rắn, nhưng khi nghe Tạ Tự Hoài nói, nàng lại cảm thấy quái dị.

Tại sao lại bảo nàng đừng sợ.

Mối quan hệ của hai người tốt đến mức có thể an ủi nhau sao? Sở Hàm Đường không quên vừa rồi hắn ở trước mặt thành chủ còn nói bọn họ không phải bằng hữu.

Còn nữa, Tạ Tự Hoài vì sao phải sờ đầu nàng? Sở Hàm Đường nghĩ không ra lý do.

Bất quá nàng vẫn cố gắng làm cho mình làm ra chút phản ứng, hiện tại là thời cơ tốt để hòa hoãn quan hệ của hai người, dù sao trước kia nguyên chủ hạ độc hắn, hành vi ác liệt, phải kéo về vài phần.

Sở Hàm Đường mạnh mẽ để ngón tay giật giật, đè nặng mu bàn tay Tạ Tự Hoài.

Nhưng hắn tựa hồ không cảm giác được động tác nhỏ của nàng, lại lấy một sợi dây thừng, quấn vào thắt lưng nàng, lại thắt thêm vài cái nút thắt, mà đầu kia của sợi dây thừng buộc vào thắt lưng hẹp của mình, lại bước lên vách giếng.

Sở Hàm Đường biết bọn họ đây là muốn xuống giếng, khẩn trương đến muốn chết, mấu chốt là phía dưới quá tối, đưa tay không thấy năm ngón tay.

Tạ Tự Hoài một tay kéo dây thừng, nhảy xuống giếng.

Nàng tự nhiên cũng theo hắn rơi xuống, tiếng gió thổi qua lỗ tai, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt trên vách giếng.

Không lâu bọn họ đã đến được dưới đó.

Tạ Tự Hoài cởi dây thừng buộc vào người cả hai, đi vào trong, Sở Hàm Đường trước sau vẫn ở bên cạnh hắn.

Rốt cuộc tìm được mấy người Trì Nghiêu Dao bị nhốt trong thủy thất, Tạ Tự Hoài tốn chút thời gian mở khóa sắt, người bên trong đi ra, Bạch Uyên lưu ý đến vẻ mặt Sở Hàm Đường không đúng.

Trong lòng y toát ra một khả năng: "Sở công tử đây là trúng vu thuật sao?”

Nói đúng rồi.

Sở Hàm Đường im lặng trả lời, lại bỗng dưng phát hiện mình cũng nghiêng người về phía Bạch Uyên, hình như cũng muốn lấy nụ hôn để trả lời y, nắm tay không buông khỏi đối tượng thứ nhất là Tạ Tự Hoài.

Nhưng lấy nụ hôn trả lời câu hỏi tựa hồ là thất lễ! Hệ thống đã thay đổi mệnh lệnh vu thuật như thế nào đây hả?

Những người khác còn chưa kịp phản ứng lại.

Ánh mắt Bạch Uyên hoảng sợ, nhưng cũng quên né tránh, mắt thấy Sở Hàm Đường sắp hôn lên người y, có một bàn tay che miệng nàng lại, kéo người trở về.

Tạ Tự Hoài lạnh nhạt: "Ừ.”