Chương 30: Sau Khi Nữ Cải Nam Trang, Ta Bẻ Cong Nam Hai

Lần đầu tiên Tạ Tự Hoài bị ôm thắt lưng, không ngờ còn là người cùng giới tính, khuôn mặt từ trước đến nay không có cảm xúc gì cũng có chút biến hóa, dung mạo đẹp đẽ khẽ động, rũ mắt nhìn hai tay từ phía sau vòng quanh.

Người canh giữ ở cửa thấy hai nam nhân bọn họ đang ôm ôm ấp ấp, không hẹn mà cùng lộ ra một ít biểu tình khó có thể hình dung.

Sở Hàm Đường cũng không biết làm sao.

Cảm giác đầu tiên ôm Tạ Tự Hoài là mình quả thực điên rồi mới có thể lên tay, cảm thụ thứ hai là thắt lưng hắn cũng quá nhỏ, có loại ảo giác rất dễ ôm là chuyện gì xảy ra?

Thẳng đến khi nghe thấy âm thanh Tạ Tự Hoài từ đỉnh đầu truyền tới: "Sở công tử, ngươi ôm đủ chưa?”

Sở Hàm Đường lập tức thu tay lại, xấu hổ không chịu nổi: "Không phải, thật ngại quá.”

Thắt lưng bên hông Tạ Tự Hoài còn bị làm cho có chút lệch, nàng có một tia chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, muốn đưa tay qua chỉnh lại, nhưng vẫn liều mạng nhịn xuống.

Nhưng ngọc bội treo trên thắt lưng cũng nghiêng theo.

Nhìn thật sự rất khó xử đối với bệnh nhân rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nàng mạnh mẽ dời tầm mắt, mắt không nhìn tâm sẽ tịnh.

Hắn ngược lại không đối với chuyện Sở Hàm Đường ôm mình mà biểu hiện ra hai chữ ghê tởm, bất quá là bởi vì không quan tâm những thứ lộn xộn này, chỉ là vẫn không nghe lời khuyên mà bước lên bậc thang.

Hai mươi thủ vệ cũng không phải kẻ ăn chay, người đến không tốt, nhao nhao giơ trường thương lên.

"Các ngươi là ai, đứng lại!"

Tạ Tự Hoài nhìn bọn họ, cười đến cực kỳ hiền lành: "Ta vận tiêu cho tới bây giờ chưa từng thất thủ, ai cướp, người đó chết, hiện tại ta hoài nghi thành chủ các ngươi có liên quan đến việc này, ta có thể đi vào không?”

Còn rất lễ phép, Sở Hàm Đường không khỏi nghĩ.

Chậm đã, làm sao nghe được quái lạ, tuy rằng hắn nhận tiêu hộ tống người sống, nhưng mấy chữ áp tiêu này mà nói, luôn cảm giác không đối đãi Trì Nghiêu Dao như người, chỉ là một vật.

Cũng không biết có phải nàng quá mẫn cảm hay không, ở hiện đại học ngữ văn điên cuồng, hiện tại quá mức cắn văn nhai chữ.

Chắc là vậy.

Sở Hàm Đường đánh giá một phen người canh giữ bên ngoài phủ thành chủ, xác nhận mình có khả năng đánh không lại, dứt khoát trốn ở phía sau đầu sư tử đá.

Thủ vệ nghe hắn nói xong thì liếc nhìn nhau.

Đầu lĩnh từ trong khoang mũi hừ ra một tiếng khinh thường: "Chúng ta quản ngươi vận cái tiêu gì, thành chủ chúng ta có bệnh trong người, không muốn gặp người, các ngươi cũng không ngoại lệ, mau nhanh chóng rời đi.”

Tạ Tự Hoài đem ô ném về cho Sở Hàm Đường, lòng bàn tay không biết từ lúc nào có thêm một thanh chủy thủ đã rời khỏi vỏ.

Mà hắn từng bước một đi lên bậc thang.

Đầu lĩnh híp mắt nhìn người trẻ tuổi này, ánh mắt tràn đầy khinh thị, trường thương bén nhọn chỉ qua: "Huống hồ các ngươi có chứng cớ gì chứng minh thành chủ của chúng ta có liên quan đến chuyện của các ngươi?”

Ánh mặt trời đang chiếu rọi, trên mặt đất phản chiếu bóng người.

Tạ Tự Hoài thong dong bình tĩnh: "Chứng cớ, là cái gì, ta không có, nhưng ta chính là muốn đi vào, không thể sao?”

Sở Hàm Đường miễn cưỡng xem như là người bên cạnh hắn, nghe được lời như vậy cũng cảm thấy không nói nên lời, ngụ ý rõ ràng là hắn có hoài nghi, muốn đi vào liền đi vào, có chứng cớ hay không đều giống nhau.

Thủ vệ cũng bị ngôn ngữ vô lại như vậy kích thích: "Tự nhiên là không thể!”

Hắn vẫn có bộ dáng rất lễ phép, khóe môi lộ ra nụ cười, độ cong nhợt nhạt: "Vậy liền xin lỗi, ta đành phải... Giết tất cả các ngươi.”

Một thanh chủy thủ không đủ dài đối đầu với hai mươi thanh trường thương, nhìn thế nào cũng là bọn người kia có phần thắng lớn hơn.

Sở Hàm Đường thật sự là vội muốn chết, Tạ Tự Hoài vì sao không thể cùng với nàng vụng trộm trèo tường đi vào đây?

Tại sao chúng ta phải đi vào từ cửa chính? Người có thực lực đều kéo như vậy sao?

Mấy ngày nay, nàng đã gặp qua không ít hình ảnh đẫm máu, quen là không có khả năng quen, nhiều lắm là không có sợ hãi như vậy nữa mà thôi.

Mặc dù Sở Hàm Đường cũng không muốn nhìn thấy Tạ Tự Hoài lạm sát người vô tội, nhưng nàng rất tự biết, mình tuyệt đối không cách nào ngăn cản hoặc thay đổi suy nghĩ của hắn, đã như vậy, chỉ có thể yên lặng quan sát kỳ biến.

Dân chúng Phong thành đi qua nơi này đều không muốn gây chuyện, thấy hình như có chuyện muốn phát sinh, ăn ý rời đi xa.

Mà Tạ Tự Hoài phảng phất giống như di chuyển tức thời, tốc độ rất nhanh, lúc một thủ vệ trong đó vọt tới, cầm chủy thủ sắc bén kề vào cổ đối phương.

"Thỉnh thủ hạ lưu nhân!"

Khi hắn sắp đâm thủng cổ họng người này, một lão nhân tóc hoa râm từ bên trong chạy ra, thở sắp cũng không nổi.

Hắn nhấc mắt lên: "Ông là ai?”

Lão nhân cuối cùng cũng thở hổn hển: "Ta là quản sự phủ thành chủ này, không biết hai vị công tử đến phủ thành chủ là có chuyện gì, lại còn động thủ.”

Đầu lĩnh thủ vệ tiến lại gần kể lại những lời Tạ Tự Hoài vừa nói.

Quản sự vừa vuốt râu trắng mọc đến ngực vừa nghe.

Một lát sau, ông ta gật đầu nói: "Thì ra là như thế, cũng không sao, nếu hai vị công tử nhất định phải vào phủ thành chủ xem một chút cũng không phải là không thể, chỉ là các ngươi không thể mang theo bất kỳ vũ khí gì.”

Tạ Tự Hoài tạm thời không nói gì.

Sợ bọn họ hiểu lầm cái gì, quản sự giải thích một câu: "Đây là quy củ của phủ thành chủ, còn mong hai vị công tử thứ lỗi.”

Sở Hàm Đường từ phía sau sư tử đá đi ra.

Nàng cảm thấy chính là một cái bẫy, không thể mang theo bất kỳ vũ khí gì, không phải là đem người hố vào rồi lại làm thịt sao?

Quản sự đứng trước thủ vệ nhìn hai người họ.

Tạ Tự Hoài nhìn thoáng qua những người này, đem chủy thủ nhiễm máu ném xuống chân quản sự, suýt nữa giết người, hắn dùng ngữ khí phảng phất là được mời tới làm khách nói: "Vậy thì làm phiền.”