Chương 28: Sau Khi Nữ Cải Nam Trang, Ta Bẻ Cong Nam Hai

Sở Hàm Đường phảng phất như bị sét đánh đứng sựng tại chỗ, trong phút chốc ngẩng đầu cùng Tạ Tự Hoài không tiếng động nhìn nhau, mà hắn thoạt nhìn vẫn thập phần ôn hòa.

Tạ Tự Hoài thản nhiên nhìn "thiếu niên" trước mắt, nàng vừa mới tỉnh ngủ không lâu, tóc hơi rối bời, y phục cũng là như thế, đai lưng lỏng lẻo ở trên eo nhỏ, trên mặt còn hiện lên một tia ảo não.

Nàng theo bản năng mím chặt môi, đột nhiên bừng tỉnh cảm thấy phải kéo dài khoảng cách với hắn.

Rất nhanh Sở Hàm Đường liền nghĩ kỹ lý do thoái thác với hắn một phen: "Tạ công tử vì sao lại hỏi như vậy?”

Nàng muốn đem chuyện mất tự nhiên kia đè xuống, dùng một loại tốc độ rất nhanh.

Tạ Tự Hoài mỉm cười, tựa hồ không thèm để ý thành thật nói chi tiết.

"Sở công tử nói mộng, ta mơ hồ nghe thấy mấy từ, trong lòng thấy tò mò liền hỏi ra miệng, nếu Sở công tử cảm thấy không tiện, có thể không nói."

Có thể không nói sao?

Thật sự có thể không nói sao? Sở Hàm Đường không tin, cho dù hiện tại có thể tạm thời không nói, nhưng nếu không nghĩ biện pháp lừa gạt qua, theo tính tình của hắn tất nhiên thề sẽ không bỏ qua.

Nhưng cũng tuyệt đối không thể nói thật, bây giờ Sở Hàm Đường phải nói dối cho qua, nói lưu loát lại tự nhiên.

"Cái này không có gì không tiện nói."

Nàng chính diện nghênh đón tầm mắt Tạ Tự Hoài nhìn qua: "Nhiệm vụ tiến công chiếm đóng là một trò chơi, trẻ em ở quê ta thường xuyên cùng người khác chơi, có lẽ ta nhớ đến trước kia, cho nên đã mơ thấy.”

Hắn có vẻ như là tin.

Tạ Tự Hoài nhấc chân đi ra ngoài, không chút để ý đảo qua lầu một khách điếm đã trở nên náo nhiệt, chậm rãi đi xuống cầu thang: "Một trò chơi? Ta tự hỏi các quy tắc của trò chơi đó là gì?”

Sở Hàm Đường hoài nghi hắn là mười vạn câu hỏi vì sao chuyển thế, phi thường thích đặt câu hỏi.

Nàng cố gắng làm cho mình kiên nhẫn hơn.

"Nhiệm vụ tiến công chiếm đóng của chúng ta là độ hảo cảm, chính là ngươi đi tiến công chiếm đóng một người, sau đó thu hoạch hảo cảm của người đó, đạt tới một trăm liền coi như thành công."

Tạ Tự Hoài lại hỏi: "Độ hảo cảm là gì?”

Sở Hàm Đường đi theo phía sau hắn xuống lầu thiếu chút nữa đạp khoảng không ngã xuống, còn hỏi? Nàng hít sâu một hơi: "Có thể xem như ngươi cố gắng làm cho người đó thích ngươi, thích cũng đại biểu cho hảo cảm.”

Nghe vậy, Tạ Tự Hoài khẽ cười ra tiếng: "Thì ra là như thế, Sở công tử đã để cho ta mở rộng kiến thức.”

Sở Hàm Đường ngượng ngùng, ngoài cười trong không cười nói: "Tạ công tử quá khen.”

Nói dối thì phải thật giả một nửa, như vậy mới dễ dàng làm cho người ta tin tưởng, bằng không khả năng bị người ta nhìn thấu là mình nói dối cực kỳ lớn.

Mặc dù Tạ Tự Hoài cũng đa nghi như Tào Tháo, không tin người khác, nhưng tốt xấu gì nàng cũng không thể nói dối hắn quá rõ ràng, trừ phi không sợ đem cái chết của mình đến sớm.

Bọn họ đi xuống lầu một.

Chưởng quầy đang cầm giẻ lau bình hoa mình yêu thích, thoạt nhìn nhàn nhã tự đắc, thấy có người từ phụ cận đi qua liền nâng mắt lên.

"Sao chỉ có hai vị công tử, những công tử và cô nương khác đi cùng các ngươi đâu?"

Sau khi chưởng quầy nói những lời này, Sở Hàm Đường nghiêm túc quan sát vẻ mặt của đối phương, một chút sơ hở cũng không có, ông ta dường như thật sự không rõ tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tạ Tự Hoài tìm lý do trả lời với chưởng quầy, lại hỏi ông ta có biết phủ thành chủ ở nơi nào hay không.

Nghe Tạ Tự Hoài hỏi phủ thành chủ, Sở Hàm Đường liền đoán được hắn muốn đi tìm thành chủ, chẳng lẽ đám người Trì Nghiêu Dao cùng Bạch Uyên lúc này mất tích có quan hệ mật thiết với thành chủ Phong thành?

Chưởng quầy là dân chúng Phong thành, tự nhiên biết phủ thành chủ ở nơi nào, liền nói với bọn họ.

Thành chủ thân thể ốm yếu nhiều bệnh, ngày thường thường chỉ ở trong phủ thành chủ không gặp khách.

Bất quá ông ta ngược lại tò mò vì sao bọn họ đột nhiên muốn đi phủ thành chủ, quan trọng nhất là thành chủ cũng không phải là ai mà cũng có thể gặp, huống chi bọn họ còn là người xa lạ vừa từ nơi khác mới tới không lâu.

Lúc bọn họ nói chuyện thì Sở Hàm Đường hỏi tiểu nhị lấy một chậu nước rửa mặt đến.

Đối mặt với lòng hiếu kỳ của chưởng quầy, Tạ Tự Hoài không có ý định thỏa mãn, cười gật đầu với ông ta liền đi ra khỏi khách điếm, tựa hồ là quên mất còn có một người còn đang rửa mặt là nàng.

Sở Hàm Đường vội vàng rửa mặt xong đuổi theo, chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng chen lẫn trong đám người nhưng lại rất dễ thấy.

Nàng bất đắc dĩ thở dài, vừa định đuổi theo, phát hiện ánh mặt trời quá nắng, dừng chân ở bên cạnh mua một chiếc ô, vốn định mua hai chiếc, phát hiện trong hà bao mang không đủ bạc, nếu muốn phải trở về khách điếm.

Cho nên Sở Hàm Đường chỉ mua một chiếc ô.

Phố dài càng ngày càng nhiều người, hôm nay là ngày người dân Phong thành muốn đi chùa miếu tế tự cầu phúc, đại đa số mọi người đi về phía miếu thờ ngoài thành, mà nàng ngược dòng đi về phía phủ thành chủ trong thành.

Người lướt qua với Sở Hàm Đường có nam có nữ, nam có chút cao hơn nàng, sợ đập trúng người khác, tay cầm ô cũng chỉ có thể giơ cao một chút.

Cuối cùng đã đi qua đám đông.

Nàng đi tới bên cạnh Tạ Tự Hoài còn đi thẳng về phía trước, thở hồng hộc: "Tạ công tử.”

"Ngươi trước, cầm ô trước."

Ô rơi xuống đỉnh đầu Tạ Tự Hoài, phần lớn ánh mặt trời nóng rực bị che khuất, hắn nghe được âm thanh Sở Hàm Đường thì bước chân hơi dừng lại, quay đầu nhìn qua, nửa khuôn mặt nàng chiếu vào mắt.

Mồ hôi lướt qua gò má Sở Hàm Đường, rơi xuống, lông mi cũng ướt, màu sắc càng thêm đen nhánh.

Nàng cũng là hé ra một khuôn mặt thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần.

Thậm chí còn âm nhu hơn hắn.

Tạ Tự Hoài nhìn thoáng qua Sở Hàm Đường, lại liếc mắt nhìn ô trên đầu, vươn tay cầm cán ô không ngừng lắc lư, ngón tay mảnh khảnh tái nhợt, đầu ngón tay lạnh lẽo lơ đãng lướt qua mu bàn tay nàng.

Giống như băng và lửa va chạm, nàng rút tay lại.

Dưới ô, làn da Tạ Tự Hoài cũng gần như trắng đến trong suốt, bởi vì cầm ô, tay áo rộng rãi trượt xuống, lộ ra cổ tay mạch máu rõ ràng.

Một đoạn cổ tay phảng phất có thể bị một tay nắm giữ.