"Buông ra."
Sở Hàm Đường muốn hất bỏ thiếu nữ, ánh mắt nàng ta lại bỗng nhiên trở nên sắc bén, giống như muốn ăn thịt người, khí lực cũng bộc phát lớn, thế nhưng có thể đem người nắm chặt đến gắt gao: "Tiện nhân ngươi!”
"Tiện nhân khinh nhờn thần linh!"
Thiếu nữ nâng tay kia lên, muốn cho Sở Hàm Đường một cái tát để trừng phạt.
Nhưng võ công của nàng tuy không tốt, nhưng cũng biết một chút, linh mẫn né tránh, còn nhân cơ hội này hất tay thiếu nữ.
Tiện nhân?
Sở Hàm Đường nhíu mày, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên nàng bị người ta mắng tiện nhân, thật sự là vừa tức vừa không có chỗ phát tiết, bởi vì biết người trước mặt đại khái là ở vào trạng thái thần trí không rõ.
Quả nhiên là mê tín dị đoan phong kiến không thể làm.
Nhưng sau khi bỏ thiếu nữ ra, hành động này của Sở Hàm Đường tựa hồ dẫn đến phẫn nộ của mọi người.
Dân chúng vừa rồi còn đang chuyên tâm nhìn xe liễn không hẹn mà cùng nhìn về phía nàng, mắt hàm chứa ý không tốt, đều đẩy nàng.
Sở Hàm Đường bị bức bất đắc dĩ lui về trung tâm đường cái, xe liễn càng gần, bốn thiếu niên dùng lá trúc rắc nước vẫn như cũ đi tới, nước đều rắc lên trên người nàng, khiến cho trên mặt ướt đẫm.
Xe liễn dừng lại, âm thanh rèm châu lắc lư vẫn không ngừng, giống như tiết tấu gõ nhạc cụ.
Có thể là sợ mạo phạm thần linh, cho nên dân chúng không dám đi đến giữa đường cái.
Sở Hàm Đường có thể thở hổn hển một hơi, lung tung lau sạch vết nước trên mặt, ngẩng đầu nhìn về phía xe liễn, muốn lướt qua rèm châu nhìn thấy người bên trong.
Không biết vì sao, càng đến gần xe, mùi hoa càng nặng.
Nàng nhịn xuống xúc động muốn bóp mũi, bởi vì tiến lui không được, chỉ có thể kiên trì đứng.
"Leng keng leng keng", tiếng châu ngọc va chạm trở nên lớn hơn, một bàn tay gầy gò như giấy trắng vén rèm châu lên, ngoại trừ tay ra, chỉ lộ ra độ cong cùng đường viền cực kỳ đẹp mắt.
"Ngươi lại đây." Kèn vẫn còn thổi, nhưng âm thanh của của nam nhân lại có thể làm cho người ta nghe rõ ràng.
Lời này vừa nói ra, bốn gã thiếu niên canh giữ trước xe liễn bước sang một bên, nhường ra một con đường.
Trên trán Sở Hàm Đường toát ra mồ hôi lạnh, bàn tay buông xuống cũng gia tăng khí lực nắm chặt chủy thủ, không chịu tiến lên nửa bước: "Ngươi là ai?”
Người trong xe chậm rãi nói: "Vì sao công tử lại có ác ý lớn như vậy đối với tại hạ? Cẩn thận bị chủy thủ của mình đả thương... Công tử đang sợ à? Dám hỏi công tử đang sợ cái gì?”
Nam nhân thấy chủy thủ nàng đang cầm trong tay sao?
Sở Hàm Đường còn chưa kịp phản ứng, một thiếu niên gần nàng nhất dựa vào động tác nhanh chóng đoạt lấy thanh chủy thủ bảo thạch kia, thậm chí hai tay trình cho nam nhân.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Sở Hàm Đường không có chủy thủ phòng thân cũng không quay đầu chạy về phía đầu kia đường, hai thiếu niên liếc nhau một cái, lại bắt lấy nàng, trực tiếp áp giải đến trước xe.
Nam nhân nhẹ giọng lặp lại: "Ngươi đến."
Xem ra không qua là không được, Sở Hàm Đường cắn chặt răng, sau khi thiếu niên buông trói buộc với nàng ra, nàng cất chân tiến lên.
Vừa đến chỗ rèm châu, Sở Hàm Đường còn chưa đứng vững gót chân đã bị bàn tay lạnh như băng kéo vào, tầm mắt mất tập trung, có chút không thể tin rơi xuống trên mặt người gần trong gang tấc.
"Tạ Tự Hoài?"
Tay hắn cầm chủy thủ vừa vặn dừng lại ở mắt cá chân nàng, giọng nói nhẹ nhàng: "Ngươi gọi ta là gì?”
Sở Hàm Đường lập tức đổi giọng: "Tạ công tử?”
Tạ Tự Hoài khẽ ngồi dậy, chậm rãi tháo vỏ bên ngoài chủy thủ khảm bảo thạch xuống, lộ ra thân chủy thủ bên trong có màu trắng bạc, theo mắt cá chân của nàng chậm rãi từng tấc di chuyển lên trên.
"Sở công tử... Ngươi rốt cuộc là ai?... Thế nhưng lại không bị hương hoa nơi này mê hoặc..."
Sở Hàm Đường theo bản năng rụt chân mình về, nhưng chủy thủ quá mức sắc bén, bởi vì nàng không kịp đề phòng mà di chuyển, cách y phục liền cắt rách da.
Vạt áo màu trắng nhuộm một chút vết đỏ, bắp chân bị cắt qua một lát mới truyền đến đau đớn.
"Đau!"
Mùi máu mà Sở Hàm Đường ngửi thấy cảm giác rất nhạt.
Tạ Tự Hoài ngửi thấy, trong nháy mắt lại có thể áp chế qua mùi hoa kia, "loảng xoảng" một tiếng, chủy thủ rơi vào trên xe liễn, phát ra tiếng vang nhẹ.
Mùi máu tươi mới mẻ khiến dân chúng vừa rồi còn thần trí không rõ chậm rãi khôi phục thanh tỉnh, khứu giác của bọn họ so với lúc bình thường linh mẫn không biết bao nhiêu lần.
Lúc này, mọi người đứng ở trên đường cái nhìn nhau.
Không có ngoại lệ, tất cả mọi người hoàn toàn không thể nhớ tại sao bọn họ lại đến đây, như thể một đoạn trí nhớ trước đó là trống rỗng.
Canh giờ này bọn họ vốn nên ở trong phòng mình nghỉ ngơi ngủ nghỉ.
Nhưng vừa mở mắt ra liền ở chỗ này, quá tà môn, lại nhìn xe liễn ở giữa, nhớ tới một truyền thuyết trước kia, không dám lưu lại, xoay người liền lập tức nhanh chóng rời đi.
Trong nháy mắt, con đường dài lập tức trống trải, chỉ còn lại một chiếc xe liễn cùng người bên trong.
Sở Hàm Đường đã rụt chân trở về, tự nhiên cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, còn có thể cảm nhận được mùi hoa nồng đậm đang từng chút từng chút tản đi, thẳng đến khi hoàn toàn biến mất.
Yên tĩnh ở chỗ này lan tràn ra, một tiếng gà gáy phá vỡ một màn này.
Nàng thăm dò kêu một tiếng Tạ Tự Hoài, hắn chỉ ngước mắt nhìn ra bên ngoài, hàng mi dài thỉnh thoảng chớp chớp một chút, ánh mắt dường như đang trống rỗng.
"Sở công tử, ngươi có vấn đề gì muốn hỏi ta không?"
Sở Hàm Đường muốn bò ra khỏi xe liễn rồi nói sau, luôn cảm thấy ở cùng một không gian nhỏ với Tạ Tự Hoài có chút khó thở.
Nhưng nàng mới động một chút, cổ tay đã bị bắt được, hắn không nhìn bên ngoài nữa, mà là đem tầm mắt đặt lên mặt Sở Hàm Đường: "Không có sao?”
Đây có phải là ý tứ hy vọng nàng có?
Tuy rằng trên đường không có người, nhưng gió vẫn có, thổi đến rèm châu gần xe lắc lư không ngừng, Sở Hàm Đường nhìn thoáng qua tay bị Tạ Tự Hoài cầm lấy.
"Có, ta có vấn đề."
Vấn đề của nàng rất nhiều, bất quá phản ứng đầu tiên của Sở Hàm Đường chính là mặc dù mình hỏi, hắn cũng sẽ không trả lời, không nghĩ tới đối phương vậy mà chủ động nhắc tới cái này, có chút làm cho người ta kinh ngạc.