Tác giả vì để Trì Nghiêu Dao gặp được nam phụ, sau đó thuận lợi triển khai câu chuyện Mary Sue mà người gặp người đều yêu thích Trì Nghiêu Dao, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, đầy đủ khe hở.
Nhưng chửi bới thì chửi bới.
Sở Hàm Đường đêm nay vẫn sẽ đi ra ngoài.
Dù sao đây cũng là một điểm cốt truyện chính, nam phụ này ở phía sau hậu truyện sẽ giúp Trì Nghiêu Dao không ít, cho nên nàng nhất định phải hoàn thành điểm cốt truyện này.
Sở Hàm Đường nghĩ đến đây, từ trong bao đồ lấy ra một con dao nhỏ có thể mang theo bên người lại không dễ thấy.
Lo trước khỏi họa.
Đêm khuya vắng lặng, trên đường có người tuần tra: “Trời khô vật khô, cẩn thận dễ cháy.”
Vừa đến canh ba, cửa phòng Sở Hàm Đường "chi nha" nhẹ nhàng vang lên.
Nàng rón ra rón rén đẩy cửa đi ra, xuống lầu, tiểu nhị của khách điếm còn đang quét dọn ở lầu một, mà một tiểu nhị khác đang nâng ván cửa, mắt thấy sắp đóng lại.
“Chậm đã!”
Sở Hàm Đường đè âm thanh nói.
Tiểu nhị lập tức ôm ván gỗ bất động, hoang mang nhìn tiểu công tử tuấn tú trước mắt này: “Hiện tại canh ba rồi, công tử còn muốn đi ra ngoài sao?”
Nàng cười thân thiện: "Đúng vậy, ta có việc muốn đi ra ngoài xem."
Tiểu nhị do dự một chút.
Hắn ta nhắc nhở nói: "Công tử có điều không biết, mấy ngày gần đây đến Phong thành có chuyện ma quái, công tử ngài nếu không có việc gấp, ta đề nghị ngài không nên đi ra ngoài thì tốt hơn.”
Sở Hàm Đường hiểu được lo lắng của tiểu nhị.
Nhưng quyển tiểu thuyết này không phải tiểu thuyết huyền huyễn, tự nhiên là không có quỷ.
Nhưng trong thế giới cổ đại này phần lớn người là tín ngưỡng thậm chí là kính sợ quỷ thần, cũng tin tưởng lời quỷ thần nói, cho nên mới lưu truyền ra những lời này.
Trong thực tế, ma quỷ đều từ trong miệng của bọn họ.
Kỳ thật là người Sở Hàm Đường muốn tìm... Nam phụ.
Hắn ta không phải quỷ mà là con người, chỉ là bởi vì một nguyên nhân nào đó ban đêm sẽ đi ra ngoài lang thang mà thôi.
Sở Hàm Đường nhìn thoáng qua ngoài cửa.
Nàng nói không biết xấu hổ: "Ta là có một vấn đề cấp bách, ta phải đi ra ngoài."
Tiểu nhị cũng không tiện can thiệp vào chuyện của khách nhân, nghiêng người nhường đường cho nàng đi ra ngoài, còn thân thiết nói nếu nàng trở về gõ cửa là được, đêm nay vừa vặn đến phiên hắn ta ngủ ở lầu một trông cửa.
Sở Hàm Đường biểu đạt cảm kích sau đó vội vàng rời đi.
Mà giờ này khắc này, cửa sổ phòng Tạ Từ Hoài mở rộng, hắn dựa vào cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, từ góc độ này có thể nhìn thấy mấy đường phân đạo trên đường.
Ánh trăng trên trời bị che đậy bởi những đám mây đen.
Trên đường phố còn lại vài ngọn đèn nhỏ lẻ tẻ.
Bóng dáng Sở Hàm Đường nghiêng nghiêng trên đường dài, gió thổi qua đèn lồng và vải bạt ven đường, nàng cảm thấy có chút âm trầm, đi càng ngày càng nhanh.
Tất cả đều im lặng, ban đêm trong trẻo nhưng lạnh lẽo.
Gió thổi lên ống tay áo Tạ Từ Hoài lướt qua bệ cửa sổ, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Đôi mắt của hắn hàm chứa ý cười.
Một cái lắc mình, người liền không ở trong phòng, từ trước cửa sổ nhảy xuống, rơi xuống nơi khác.
Sở Hàm Đường đang đi trên đường cảm giác sau lưng lạnh lẽo, nhịn không được quay đầu lại nhìn, phía sau trống rỗng, phảng phất như cái lạnh chỉ là ảo giác.
Sở Hàm Đường hô sâu một hơi đi về phía trước.
Nàng theo trí nhớ đi đến cửa hàng ban ngày đi qua, sau đó giơ tay gõ cửa.
Một lát sau, bên trong truyền đến âm thanh tất tất tốt tốt, giống như chủ cửa hàng bị đánh thức liền tới mở cửa, giọng điệu nói chuyện của nam nhân có chút tức giận vì bị quấy rầy đến sự nghỉ ngơi.
"Ai vậy?"
Sở Hàm Đường nói rõ ý đồ đến cũng móc ra bạc.
Nam nhân lập tức thay đổi bộ mặt, nghênh đón nàng đi vào chọn trang sức, nhiệt tình chào hỏi: “Công tử đêm khuya đến đây là vì cô nương trong lòng mua trang sức sao?”
Nàng không nói phải cũng không nói không phải.
Sở Hàm Đường tìm được cây trâm ban ngày Trì Nghiêu Dao nhìn nhiều lần liền trực tiếp trả bạc, đi ra ngoài: “Ban đêm quấy rầy rồi.”
Nam nhân cười: “Đâu có, công tử đi thong thả." Lại bổ sung thêm một câu: “Sau này lại đến a.”
Nàng thuận miệng trả lời: "Được.”
Phong Thành từ sau khi xảy ra chuyện ma ám, dân chúng nơi này sau canh ba bình thường không có việc gì không ra cửa, cho nên trên đường trống rỗng.
Chỉ có Sở Hàm Đường đang đi lại.
Đêm mùa hè không giống như ban ngày.
Buổi tối gió lạnh phất phơ, đèn lồng treo ở hai bên đường lắc lư không ngừng, nàng càng đi càng nhanh, trong lòng đang hò hét nam phụ vì sao còn không xuất hiện.
Đồng thời lại không muốn nhìn thấy hắn ta, sợ bị dọa sợ.
Lại đi một hồi, Sở Hàm Đường bỗng nhiên đứng lại, ngẩng đầu nhìn đầu đường.
Trái tim nàng đập vô cùng nhanh.
Giống như muốn nhảy ra ngoài.
Phía trước có một người đang đứng, tóc tai bù xù, chỉ mặc một bộ xiêm y màu trắng, kính rỗng vô thần, hai chân trần, hành động cứng ngắc tốc độ cũng không chậm, thân hình gầy gò như trang giấy.
Người này nhất định là nam phụ thứ hai trong nguyên tác thích Trì Nghiêu Dao.
Trực giác nói cho Sở Hàm Đường, nói thật, nàng nhìn thấy hắn ta, giống như nhìn thấy đồng bọn.
Là đồng bọn sau này sẽ chết cùng một chỗ.
Đổi lại là người khác nhìn thấy bộ dáng này của hắn ta nhất định xoay người bỏ chạy, nhưng Sở Hàm Đường vẫn không nhúc nhích chờ hắn ta đi tới trước mặt mình, không đợi hắn ta giơ tay đánh ngất mình, nàng chủ động ngất xỉu trên mặt đất.
Bị đánh ngất xỉu nhất định sẽ đau, Sở Hàm Đường quyết đoán lựa chọn cho mình.
Bất quá té ngã xuống đất cũng đau, nàng mạnh mẽ nhịn xuống dục vọng muốn xoa xoa, yên lặng nằm.
Có lẽ hành động của nàng nằm ngoài dự liệu của nam nhân, đôi mắt trống rỗng vô thần của hắn ta khó có được một giây giật mình, sau đó lại lập tức khôi phục, khom lưng khiêng nàng lên vai mang đi.
Nam nhân bây giờ dường như không có suy nghĩ của riêng mình.
Hắn ta chỉ nhớ rõ mấy mệnh lệnh đơn giản, đó chính là đi ra tìm người, sau khi người choáng váng lại khiêng người đi, đạt được mục đích liền rời đi.
Nhưng bị người khiêng thật sự là quá khó chịu rồi.
Bụng Sở Hàm Đường bị đè lên bả vai nam nhân cứng rắn, thiếu chút nữa đem cơm chiều nàng ăn không lâu đều ép ra.
May mắn nam nhân đi lại nhanh hơn người bình thường, nàng chịu loại khổ sở này tra tấn có thể ít đi một chút.