Chương 10: Sau Khi Nữ Cải Nam Trang, Ta Bẻ Cong Nam Hai

Đến bên cạnh Trì Nghiêu Dao, Sở Hàm Đường mới cảm giác được an toàn, tìm chỗ ngồi xuống.

Bọn họ mua hai chiếc xe ngựa, ngoại trừ Tạ Từ Hoài còn chưa xuống, những người khác đều đứng ở bên cạnh xe ngựa, Bạch Uyên đem bao đồ Trì Nghiêu Dao bỏ vào trong xe ngựa.

Hoa cỏ và cây cối phụ cận đan xen vào nhau, xuyên thấu qua khe hỡ cây cối mơ hồ có thể nhìn thấy dãy núi non xa xa.

Tối hôm qua Sở Hàm Đường bị ma đè, chất lượng giấc ngủ không tốt, thời điểm đang đứng còn không ngừng ngáp, đáy mắt là một mảnh màu xanh nhạt.

Mệt mỏi đến cực hạn đứng cũng có thể ngủ những lời này thật không sai, nàng thiếu chút nữa liền ngủ thiếp đi.

Thấy bên cạnh có một cái giếng, Sở Hàm Đường liền đi lấy chút nước rửa mặt.

Chờ nàng trở về, Tạ Từ Hoài đã đến trước xe ngựa, thân hình rõ ràng.

Sở Hàm Đường không nhìn nhiều.

Nàng yên lặng đi tới gần Trì Nghiêu Dao.

Nam nữ mỗi bên đi một chiếc xe ngựa, nhưng hai người Trì Nghiêu Dao cùng thị nữ không biết lái xe ngựa, Bạch Uyên muốn đi xe ngựa của các nàng ta làm xa phu.

Gã sai vặt của Bạch Uyên làm người lái xe ngựa của Sở Hàm Đường và Tạ Từ Hoài.

Điều nàng lo lắng nhất vẫn đến.

Trốn không thoát khỏi việc ngồi với Tạ Từ Hoài riêng trong một chiếc xe ngựa, cũng có nghĩa là lộ trình tiếp theo của nàng, có thể đều cần phải lo lắng đề phòng.

Nếu không vẫn là đi ra ngoài cùng gã sai vặt ngồi ở phía trước?

Tuy rằng Sở Hàm Đường không biết điều khiển ngựa, nhưng ngồi ở bên cạnh cũng sẽ không vướng bận, vội vàng vén rèm ra nhìn thoáng qua, liền vứt bỏ ý niệm này trong đầu.

Chỉ là vén rèm lên một chút, hơi nóng bên ngoài liền chen chúc mà đến.

Lập tức quyết định vẫn không đi ra ngoài.

Nàng hiện tại vô cùng kính nể gã sai vặt, trong loại thời tiết này còn có thể kiên trì đánh ngựa cho bọn họ.

Sở Hàm Đường làm bộ lơ đãng nhìn Tạ Từ Hoài đang nhắm mắt dưỡng thần một cái.

Vài giây sau, nàng thu hồi tầm mắt, nâng má suy nghĩ về cốt truyện, kế tiếp có một điểm cốt truyện hẳn là cần phải đi, mức độ nguy hiểm xem như là hai ngôi sao đi.

Sở Hàm Đường tự mình đánh mức độ nguy hiểm tinh cấp.

Nam phụ kế tiếp sẽ xuất hiện, hắn ta sẽ yêu Trì Nghiêu Dao ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó liều lĩnh muốn đi theo nàng ta, bỏ lại gia nghiệp và vị hôn thê.

Còn đặt nền móng cho cái chết thảm thiết sau này của hắn ta.

Bạch Uyên ái mộ Trì Nghiêu Dao.

Y đối với sự tồn tại của nam phụ này có chút để ý, nhưng y là nam chính trời quang trăng sáng, mặc dù để ý cũng chưa từng có nửa phần tâm tư xấu xa.

Mà Tạ Từ Hoài thì khác, trực tiếp muốn giết hắn ta xong hết mọi chuyện.

Dường như chỉ cần giết chết tình địch là có thể giải quyết vấn đề.

Nhưng có một vấn đề Tạ Từ Hoài giết người cũng không giải quyết được, đó chính là cho dù hắn giết tất cả nam nhân thích Trì Nghiêu Dao, thậm chí là Bạch Uyên, cũng không chiếm được tình yêu của nàng ta.

Chuyện thích ai này quả thật là không ép buộc được.

Ở văn Mary Sue này, cưỡng chế yêu là không thể thực hiện được, hơn nữa loại bệnh kiều như Tạ Từ Hoài, cho dù có dùng tiểu hắc ốc thì thế nào?

*tiểu hắc ốc: một thuật ngữ tâm lý đề cập đến một không gian hoàn toàn hạn chế không có âm thanh và ánh sáng.

Đây không phải là văn cứu rỗi.

Trì Nghiêu Dao sẽ không thích dạng này.

Trước khi Sở Hàm Đường xuyên sách cũng hiểu được bệnh kiều mang theo cảm giác gì, nhưng sau khi xuyên sách tiến vào thì sao?

Kính nhi viễn chi*.

*Có nguồn gốc từ lời nói của Khổng Tử về quỉ thần, tức là đáng kính đấy nhưng cần xa lánh.

Quan trọng nhất là, Tạ Từ Hoài giết tên nam phụ này, hắn đồng thời mang theo ý nghĩ thuận tiện diệt trừ tình địch Sở Hàm Đường, cũng đã tính toán xong với nàng.

Nam phụ này đáng thương hay không đáng thương, nàng không biết. Sở Hàm Đường chỉ biết mình cũng quá xui xẻo.

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy con đường tiến công chiếm đóng nữ chính rất gian nan, bất tri bất giác ngồi ở góc sáng tối của xe ngựa, chợt cảm nhận được một đạo tầm mắt rơi xuống, ngước mắt lền nhìn, chống với ánh mắt của Tạ Từ Hoài.

Hắn cũng chỉ lẳng lặng nhìn nàng mà thôi, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.

Nhưng cái này có chút giống yên tĩnh trước cơn bão, Sở Hàm Đường vừa định mở miệng nói chuyện đã bị sặc nước miếng của mình, ho khan vài tiếng.

Màu đỏ bắt đầu từ cổ lan tràn đi lên.

Nàng vội vội vàng vàng cầm túi nước uống vài ngụm nước để thuận khí, một bàn tay gầy chậm rãi phủ lên lưng Sở Hàm Đường, nhẹ nhàng vỗ vài cái, nhiệt độ xuyên thấu y phục truyền vào.

"Sở công tử vẫn phải cẩn thận một chút, nước cũng có thể sặc chết người." Tạ Từ Hoài nhẹ giọng nhắc nhở.

Tựa hồ là ý tốt.

Tay còn đang vỗ lưng Sở Hàm Đường, động tác này trợ giúp khi ho khan thuận khí, nhưng dưới tình huống hắn làm, làm cho nàng càng thêm hô hấp không thuận.

Sở Hàm Đường dừng uống nước.

Nàng đặt túi nước trở lại, thuận tiện không dấu vết né tránh tiếp xúc của Tạ Từ Hoài: “Ta đã tốt hơn nhiều, cảm tạ.”

"Vậy là tốt rồi."

Hắn buông tay xuống, vén rèm nhìn ra ngoài.

Khuôn mặt nghiêng nghiêng của Tạ Từ Hoài bị ánh mặt trời phơi nắng, da thịt trắng đến gần như trong suốt.

Sở Hàm Đường tận lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.

Đáng tiếc không cách nào như ý nguyện, Tạ Từ Hoài buông rèm xuống lại nhìn về phía nàng, bỗng nhiên hỏi: "Người thân của Sở công tử ở kinh thành là nhà nào?”

Giọng nói của hắn hơi thấp một chút. "Trước kia lúc ta nhận tiêu cũng từng đi qua kinh thành vài chuyến, ngươi nói với ta một chút, có lẽ ta cũng biết ở nơi nào."

Nói một lời nói dối phải dùng vô số lời nói dối để ứng đối.

Sở Hàm Đường nói muốn cùng Trì Nghiêu Dao đi kinh thành nguyên nhân là tìm kiếm thân nhân, chân tướng lại là nàng lừa gạt Trì Nghiêu Dao, hết thảy đều là vì có thể tìm được cớ đồng hành cùng với Trì Nghiêu Dao.

"Chúng ta đã thất lạc trong nhiều năm, ta không biết là nhà nào."

Tạ Từ Hoài không hỏi nữa.

Đôi môi mỏng khẽ động, cười nhạt nói: "Đúng vậy, hy vọng Sở công tử có thể được toại nguyện.”