Liên thị là thứ nữ, trời sinh đã không được đích mẫu yêu thích. Ngày thường còn có chút quan hệ lợi ích thì cũng xem như hòa hợp với nhau, nhưng một khi sự việc bại lộ thì tầng giấy mỏng kia xem như đã bị xóa bỏ, ai lại lo lắng cho ai.
Nhìn thấy sắc mặt Liên thị tái nhợt, trong nháy mắt tâm mọi người đều lạnh một nửa.
Phụ thân Liên thị đã làm đến quan tam phẩm, trong triều cũng được xem như là một viên đại tướng, môn sinh của ông trải rộng khắp triều điều, đồng thời cũng là cọng rơm cứu mạng cuối cùng mà Từ gia có thể bám vào.
“ Đây là ý gì?”
Đại bá mẫu nhìn xung quanh, giống như đã ý thức được gì đó, biểu cảm giống như bị sét đánh trúng.
‘ Ý là nói nhà mẹ ngươi sẽ không chịu cứu chúng ta sao? Không phải trước kia ngươi đã nói là nhà mẹ đẻ ngươi nhất định sẽ phái người đến sao? Liên Thu Chi, ngươi nói chuyện đi!!!”
Trong phòng giam mọi người đều trầm mặc.
Ngay cả Từ lão phu nhân Hoàng thọ cũng run run hỏi một câu.
“ Thông gia..... thật sự mặc kệ chúng ta sao? Không phải nói thông gia ở trên triều là quan lớn sao? Việc nhỏ như vậy... thông gia chỉ cần vẫy tay là đã có thể.....”
“Tổ mẫu!”
Biểu tình của Từ Âm Hi cũng có chút không kiên nhẫn.
“Ngoại tổ phụ là quan lớn đi nữa thì cũng là do bệ hạ ban cho. Bây giờ Từ gia phạm tội, thánh chỉ nhốt Từ gia vào ngục cũng là do bệ hạ đưa ra. Chẳng lẽ ngài muốn ngoại tổ phụ thay Từ Gia chúng ta đi kháng chỉ sao? Hay là nói ngài muốn Liên gia chúng ta chôn cùng Từ gia mới tốt?”
Từ lão thái thái ngồi trên mặt đất, gương mặt tràn đầy nếp nhăn run run, lẩm bẩm nói.
“Tại sao lại như vậy....”
Đại bá mẫu kêu gào khóc lên, sau đó liền đi lên xé rách một ống tay áo của nhị bá mẫu.
“Ta đây đã tạo ra nghiệt gì chứ? Ngày thường cơm ngon rượu say thì không đến lượt đại phòng bọn ta, bây giờ xảy ra chuyện thì lại đổ lên đầu bọn ta, trên đời này làm gì có đạo lý đó chứ. Nhị đệ muội, ngươi nói thật một câu đi, nhị thúc rốt cuộc đã phạm vào tội gì, sao mà cả gia đình lại bị nhốt còn sắp bị chém đầu nữa!!! Hôm nay nếu như ngươi không nói rõ thì đừng trách lão nương không khách khí!!”
Nhị bá mẫu bị tức đến sắc mặt xanh mét, thứ nữ nhị phòng Từ Nhạc Chí mới chỉ mười ba tuổi, không biết từ chỗ nào bỗng chạy ra.
Trước giờ nàng ta đều tự xung là đích nữ nhị phòng, từ nhỏ đã mắt cao hơn đầu, ngày thưởng đối với tỷ muội khác đều vênh mặt hết hàm sai khiến, mắt thấy mẫu thân mình bị đại bá nương, người mà ngày thường luôn bị coi thường nhất suýt chút nữa kéo rách tay áo. Trong nháy mắt giống như dây pháo bị đốt, hô lớn.
“Đại bá mẫu, người nói cái gì mà ngày thường cơm ngon rượu say không đến phần phần đại phòng mấy người, cũng không là ai năm kia mới thu một đống lễ vật lung tung, đến tượng phật bằng vàng mà cũng dám thay cha ta nhận. Nếu như không phải tứ thẩm thông minh tìm cách trả về thì nhà ta sớm đã bị xét nhà chém đầu! Ta phi, lúc này mở miệng ngậm miệng đều là cái gì mà bị liên lụy, ngày xưa cũng không biết là ai ở bên ngoài đánh cờ hiệu hưởng ké tiếng thơm của cha ta, bây giờ xảy ra chuyện liền trách ngược. Lần này, nói không chừng là ai ở sau lưng làm cái gì thiếu đạo đức làm liên lụy nhị phòng bọn ta đâu?”
Nhị bá mẫu lại càng tức giận hơn.
“Ngươi, cái đứa không biết tôn trọng trưởng bối này, ai dạy ngươi nói chuyện với trưởng bối như vậy? Rõ ràng là do cha ngươi, cha ngươi là sai, nói không chừng bây giờ bị nhốt vào ngục là nhẹ, qua mấy ngày không chừng tất cả chúng ta đều bị kéo đi ra chợ chém đầu đó. Ai da..... Mệnh ta tại sao lại khổ như thế, nhớ năm đó gả vào Từ nhà các người, vốn dĩ cho là có thể sống những ngày tháng tốt lành. Ai ngờ mỗi ngày đều phải làm mệt sống mệt chết để cung cấp cho nhị thúc đọc sách, quanh năm suốt tháng cũng không được ăn thứ gì tốt, tất cả đều để cho nhị thúc đọc sách. Ta đây cũng chỉ mới hưởng phúc có mấy ngày, ta ăn nhiều thêm hai ngụm cơm mà nhị phòng mấy người đã liếc mắt trừng ta...’
“ Ăn nói bậy bạ.... nương ta khắt khe ngươi khi nào, ngươi quả thật là đổi trắng thay đen!!”
Từ Nhạc Chí rốt cuộc cũng là một tiểu cô nương chưa xuất các, sao có thể bỏ mặt mũi mà chửi đổng như địa bá mẫu được, lập tức tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, nửa ngày chỉ phun ra mấy chữ.
“ Ngươi, ngươi, cái người này...”
Bốn chữ ‘người đàn bà đanh đá’ cuối cùng cũng không thể mắng ra thành tiếng.
“Ta cái gì mà ta, đều là do nhị phòng các người liên lụy đến chết, còn không cho ta khóc tang mấy câu sao? Ta oan uổng quá mà, sao số ta lại khổ thế này! Còn chưa được ăn no mấy ngày mà đã phải đi chém đầu..... ông trời ơi! Hoàng Thúy Nga ta, đời này sống thật hèn nhát......’
Tiểu Hoàng thị nói xong, trực tiếp ngay tại chỗ lăn qua lăn lại, vừa lăn lại vừa la lối khóc lóc, trong miệng bắt đầu chỉ trời mắng, quỷ khóc sói gào, nói đến chỗ cảm động còn rớt vào giọt nước mắt.
Xem ra bây giờ là đau lòng thật.
Cũng đúng, bị bỏ tù, còn sinh tử chưa rõ.
Đại bộ phận nam nhân Từ gia bị nhốt ở một phòng giam khác, còn người già, trẻ em, phụ nữ ngày thường của lớn không ra, cửa nhỏ không qua, thẳng đến khi quán ai đến cửa bắt tất cả mọi người trong nhà đi, lúc đó trước mắt tất cả mọi người đều tối sầm, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
Từ lão phu nhân tức giận không nhẹ, đấm ngực kêu.
“Phản rồi, phản rồi! Ngươi tốt xấu gì cũng đã làm thái thái nhiều năm như thế, nhìn xem bộ dạng bây giờ của ngươi xem, giống thứ gì chứ....”
“Nương, con vốn dĩ chính là chân đất, ngài năm đó không phải cũng phải xuống ruộng làm việc. Ngài đã quên năm đó mùa đông, Từ gia nghèo không còn gì để ăn đã đến nhà mẹ đẻ ta mượn lương thực ăn tết rồi sao? Ngài làm lão thái thái mới mấy năm thì liền quên chuyện đó rồi sao, làm người không thể quên ơn như thế được!’
Đến, chỉ một câu thiếu chút nữa đã khiến Từ lão phu nhân hôn mê bất tỉnh.