Từ Chấn Anh bắt đầu có những giấc mơ kỳ lạ.
Thỉnh thoảng Từ Chấn Anh mơ thấy mình là một người làm việc trong ngành hóa học, hàng ngày ở trong phòng thí nghiệm rửa bình, pha hóa chất.
Từ lão đầu gọi điện cho cô, đầu dây bên kia là tiếng la mắng đầy sức sống của ông, mắng cô vì sao nghỉ việc công chức trong hệ thống nhà nước mà không thông báo cho ông, ông phải nghe từ lãnh đạo của cô ở đơn vị cũ mới biết được chuyện này.
Giọng Từ lão đầu lớn như chuông, mắng cô suốt một giờ đồng hồ qua điện thoại, âm thanh vang dội khắp phòng thí nghiệm.
Thậm chí, sếp của cô khi cô đang học tiến sĩ cũng phải vào phòng, cười nói đùa.
“Ồ… chuyện đã vỡ lở rồi à? Phiên tòa này còn chưa kết thúc sao, Từ lão đầu chuẩn bị đưa cô ra tòa án quân sự xét xử à?”
Từ Chấn Anh bị mắng đến máu chó đày đầu nhưng vẫn còn tinh thần trêu đùa.
“May là tôi không nhập ngũ, nếu không ông ấy thực sự sẽ bắt tôi đi xét xử mất.”
Cảnh chuyển đổi, hành lang sâu hun hút, hoa hợp hoan nở rộ.
Những tòa nhà tứ hợp viện với mái hiên vút cong, con đường uốn lượn, vài bóng người vui vẻ lướt qua.
Cô thấy vài tiểu cô nương mặc trang phục gấm, dẫn theo một tiểu cô nương khác núp sau rèm, mấy người bọn họ hạ giọng chỉ trỏ về phía thanh niên sau rèm tiểu cô nương nhỏ nhất bị đẩy về phía trước, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng không ngừng nhìn trộm.
“Kìa, đó là người nhà họ Trịnh, nhìn dáng vẻ này cao ráo thật đấy, nghe nói còn là tú tài nữa đó, thật đáng nể.”
“Sao nhà bọn họ lại định hôn sự sớm vậy?”
“Nghe nói là do số mệnh bị thầy bói phán càng sớm định hôn sự thì càng có thể phất lên. Nếu không thì làm sao tới lượt lục muội muội của chúng ta – ”
“Không ngờ trong số các tỷ muội chúng ta, người tìm được hôn phu sớm nhất lại là tiểu lục.”
Mấy tiểu cô nương khác cười đùa, tiểu cô nương bị đẩy ra kia giậm chân, xấu hổ không biết để đâu cho hết.
“Muội… muội… về trước đây, nếu bị nhị bá mẫu phát hiện chúng ta trộm nhìn chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta đâu.”
“Sợ gì chứ, chúng ta cẩn thận một chút đừng để bà ấy phát hiện là được mà?”
Tiểu cô nương kia gấp gáp từ chối.
“Vậy… vậy… sao có thể? Như vậy là không tốt…”
Từ ngoài không gian xa xôi vang lên tiếng gọi thô ráp của ông Từ gọi cô về nhà ăn cơm, cô định theo ông về nhà, nhưng lại bị một bà tử mặc áo vải thô kéo lại.
“Lục cô nương mau đi, lão phu nhân đợi ngài lâu rồi —”
Cô nghe thấy giọng mình trả lời: “Được, đến ngay, đã để tổ mẫu chờ lâu rồi.”
Từ Chấn Anh cảm thấy cả người mình nóng bừng, cơ thể lúc nặng lúc nhẹ, như đang trôi nổi trên mặt biển, lại như một chiếc lông vũ đang từ từ rơi xuống.
Trời như thể đang mưa.
Có giọng một người phụ nữ dịu dàng nhưng buồn bã vọng đến từ không gian xa xôi, kèm theo tiếng nức nở gọi “Oanh Nhi”.
Oanh Nhi là ai?
Sao nghe lại thân thuộc như thế?
Từ Chấn Anh bối rối, mơ hồ nhớ lại gương mặt của một tiểu cô nương.
Tiểu cô nương đó da rất trắng, yếu ớt, đôi mắt đen trắng rõ ràng, bên tai có hai búi tóc nhỏ, khi cười có hai lúm đồng tiền.
Tiểu cô nương tuy nhỏ tuổi nhưng lại có dáng vẻ nghiêm túc, nói năng nhỏ nhẹ, làm việc đâu ra đó. Chỉ trừ việc có chút nhút nhát, tỷ muội cùng cười đùa thì tiểu cô nương này chỉ luôn nép sau cùng, hỏi gì cũng chỉ cười mà lắc đầu.
Cô nhớ lại giọng người phụ nữ quen thuộc kia, dường như có chút lo lắn.
“Oanh Nhi nhà ta sinh ra đã dịu dàng, sau này gả đi chỉ sợ sẽ bị nhà chồng bắt nạt. May mà thằng bé nhà họ Trịnh trông cũng là người nho nhã, lại có danh tú tài, đoán chừng sau này dù có đỗ đạt thế nào cũng không dám bắt nạt con ta.”
Ai đang nói vậy?
Từ Chấn Anh khó khăn mở mắt từ cơn ác mộng, chỉ thấy một khuôn mặt đầy nước mắt.
Cô mơ hồ nhận ra, thì ra trời không mưa, mà là nước mắt của người phụ nữ này.
Ký ức tự nhiên ùa vào trong đầu.
Cô mới nhớ ra, mình đã xuyên không.
Hai ngày trước còn mê man, Từ Chấn Anh còn nghĩ mình đang ở trong mơ. Đến lúc này, khi những ký ức hoàn toàn không thuộc về cô này tràn vào đầu, cô mới dám chắc chắn rằng, mình đã xuyên không.