Chương 18: Trường Quân Đội và Carrefour

Mười ngày huấn luyện rất nhanh đã kết thúc, vào buổi tối cuối cùng, ở doanh trại tổ chức bữa ăn quanh lửa trại, xem như vui vẻ đưa tiễn các đội viên.

Lương Viễn Triết đã sớm thân thiết với huấn luyện viên, vì vậy một nhóm người ngồi với nhau, hưng trí bừng bừng thảo luận về vũ khí kiểu mới. Mục Nhiên nghe đến buồn ngủ, đơn giản một mình chạy đi ăn thịt nướng.

“Uống không?” Bên cạnh có người đưa qua một ly nước lê ấm áp.

Mục Nhiên ngẩng đầu, vừa thấy đã phát hiện là bác sĩ ngày đó băng bó vết thương cho Lương Viễn Triết, vì vậy cười tủm tỉm nói cảm ơn.

“Em đang học trung học phải không?” Bác sĩ đứng bên cạnh cậu, cùng nhau nướng thịt.

“Dạ, em học lớp 11.” Mục Nhiên hỏi. “Anh thì sao?”

“Anh là nghiên cứu sinh, ngày nghỉ đến đây giúp bạn.” Bác sĩ giơ tay phải ra. “Anh là Trình Nặc.”

“Em là Mục Nhiên.” Mục Nhiên hai tay bóng nhẫy, ngượng ngùng bắt tay với anh.

“Nướng chín rồi, em lấy cho bạn trai nhỏ của em đi.” Trình Nặc cười, gắp thịt bò và tôm vào đĩa đưa cho cậu.

“Đợi lát nữa đi ạ, bọn họ đang tán gẫu vui vẻ mà.” Mục Nhiên không muốn đi vô giúp vui.

“Vậy hai người chúng ta ăn trước?” Trình Nặc đề nghị.

“Vâng.” Mục Nhiên vui vẻ đáp ứng, bưng hai đĩa thịt nướng lên khu nghỉ ngơi.

“Hai em quen nhau bao lâu rồi?” Trình Nặc vừa uống nước vừa hỏi.

“Không lâu, khoảng một tháng ạ.” Mục Nhiên ăn đến cả gương mặt đều dính ớt tương, mười ngày ở doanh trại, đây là bữa cơm ngon nhất! Nộp học phí nhiều như vậy, nhất định phải ăn nhiều một chút mới được!

“Mới một tháng đã thân thiết như vậy?” Trình Nặc vui vẻ.

“… Vốn cũng không có ai biết, nhưng hôm đó em quá sốt ruột, mới không cẩn thận nói ra.” Mục Nhiên hơi xấu hổ.

“Cho nên đây là bí mật của em?” Trình Nặc nhướn mi.

Mục Nhiên gật đầu, đương nhiên là vậy!

“Vậy anh cũng nói cho em một bí mật.” Bộ dáng Trình Nặc thật thần bí, ngoắc ngoắc ngón tay với Mục Nhiên.

Mục Nhiên ngoan ngoãn lại gần nghe.

“Huấn luyện viên mà em chán ghét kia, là bạn trai của anh.” Trình Nặc cười xấu xa.

“Anh ta?” Mục Nhiên giật mình.

Trình Nặc gật đầu, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý.

“Anh ta trông thật hung dữ?” Mục Nhiên nhìn Trình Nặc thanh mảnh gầy teo, có chút lo lắng hỏi. “Anh có bị khi dễ hay không?”

“Hắn dám khi dễ anh?” Trình Nặc bật cười. “Chứng minh cho em xem.”

“Xem cái gì?” Mục Nhiên khó hiểu.

“Vệ Lẫm!” Trình Nặc hướng về phía đám người ngồi bên lửa trại kêu.

“Đến đây!” Huấn luyên viên thật hung dữ kia tập tức chạy tới bên này.

“Em muốn ăn cá nướng.” Trình Nặc chớp chớp mắt.

“Anh nướng giúp em, rất nhanh sẽ xong.” Huấn luyện xoa xoa đầu anh. “Muốn ăn gì nữa không?”

Trình Nặc lắc đầu. “Cá là được rồi.”

Người đàn ông vạm vỡ đứng trước lò nướng, động tác thật ngốc nghếch mà lật cá trích, lại bởi vì sức lực quá lớn, không cẩn thận khiến cá bị nát hết, liều mạng nửa ngày cũng không chữa được, vì thế cả gương mặt đều ảo não, thậm chí còn có chút trẻ con tự trách.

Trình Nặc cười, vươn tay đẩy đẩy Mục Nhiên. “Xem đi, người lính sau khi xuất ngũ sẽ như vậy, ngốc ngốc lại rất nghe lời, về sau em sẽ biết.”

“Vì sao về sau em sẽ biết?” Mục Nhiên buồn bực.

“Em không biết?” Trình Nặc có chút ngoài ý muốn. “Bạn trai nhỏ của em không phải nói, về sau muốn học trường quân đội sao?”

“Trường quân đội?” Mục Nhiên giật mình, cho tới bây giờ cũng từng chưa nghe hắn nhắc qua, hơn nữa bản thân mình còn muốn vào cùng một trường đại học với hắn.

“Chậc… Anh cũng chỉ là vô tình nghe được.” Trình Nặc buông tay.

Mục Nhiên có chút mất mát, cũng không thèm ăn nữa.

“Không sao chứ?” Trình Nặc xoa xoa đầu cậu. “Em vẫn còn trẻ, vẫn có thể chờ vài năm mà.”

Mục Nhiên thở dài, kỳ thật chờ vài năm cũng không sao cả, nhưng nghĩ đến việc không thể cùng hắn vào chung đại học, vẫn là có chút buồn bực.

Một đêm này mọi người không ngủ trong lều trại, mà ở nhà khách bên cạnh doanh trại.

Mục Nhiên tắm rửa xong, rầu rĩ không vui trèo lên giường, nhìn Lương Viễn Triết muốn nói gì lại thôi.

“Làm sao vậy?” Lương Viễn Triết bóp bóp lỗ tai áo ngủ hình con gấu của cậu.

“Cậu thật sự thích làm bộ đội sao?” Mục Nhiên hỏi.

“Ừ, ông nội của tôi là quân nhân, tôi ở trong đại viện bộ đội mà lớn lên.” Lương Viễn Triết tắt đèn trên bàn, đặt tạp chí trong tay qua một bên. “Sao lại đột nhiên hỏi cái này?”

“Hôm nay Trình Nặc nói, cậu muốn vào trường quân đội.” Mục Nhiên chui vào chăn, chỉ để lại đôi mắt bên ngoài.

“… Ừ.” Lương Viễn Triết xoa xoa đầu cậu, ánh mắt có phần áy náy.

Thật ra ngay từ đầu Lương Viễn Triết đã biết, Mục Nhiên rất muốn vào chung trường đại học với mình. Nhưng trường quân đội là giấc mộng từ nhỏ, nếu từ bỏ, có lẽ sẽ phải hối hận cả đời.

“Thật xin lỗi, không thể học chung đại học với cậu.” Lương Viễn Triết kéo chăn từ trên đầu cậu xuống một chút. “Chờ tôi vài năm, được không?”

Mục Nhiên vươn tay sờ sờ mặt hắn, trong lòng có chút khổ sở.

“Cho dù không học chung một trường, chúng ta vẫn ở cùng một thành phố mà.” Lương Viễn Triết cụng trán với cậu. “Tôi có cơ hội liền chuồn ra tới gặp cậu, được không?”

Mục Nhiên ôm cổ hắn, thật rầu rĩ đáp ứng.

“Không được u sầu.” Lương Viễn Triết hôn hôn miệng cậu, xuống giường lấy một hộp nhỏ ra từ chỗ nào đó. “Vốn định trở về mới đưa cho cậu, hiện tại đưa trước vậy.”

Bên trong là một khối đá nho nhỏ, màu xanh trắng, mơ hồ là hình dáng của một người.

“Xấu chết.” Mục Nhiên bật cười.

“Học từ huấn luyện viên, khắc mười mấy cái, cái này là được nhất.” Lương Viễn Triết xoa bóp cằm cậu. “Đừng tức giận, nha?”

“Vốn cũng không tức giận mà.” Mục Nhiên ôm cổ hắn. “Tôi sau này sẽ học trường cách vách trường cậu!”

Lương Viễn Triết cười gật gật đầu, nghiêng qua hôn cậu.

Áo ngủ gấu của Mục Nhiên có lông mịn, còn có một cái đuôi nhỏ rất đáng yêu. Vì vậy đêm nay, Mục gấu nhỏ bị Lương Viễn Triết rà qua rà lại, hôn đến hôn đi, sờ tới sờ lui, ép buộc thật lâu mới yên tĩnh lại.

Ngày hôm sau, hai người đến giữa trưa mới rời giường, đến lúc về tới nhà cũng đã bốn giờ chiều.

Lương Viễn Triết vốn muốn mang cậu ra ngoài ăn nhà hàng, kết quả bị Mục Nhiên cự tuyệt, nói muốn tự làm.

“Cậu thích ăn gì?” Mục Nhiên hỏi.

“Thịt bò hầm khoai tây, sườn kho, và cả vịt nướng.” Lương thiếu gia là động vật ăn thịt.

Mục Nhiên nhanh chóng lên danh sách mua sắm, kéo Lương Viễn Triết đi Carrefour (1).

Thời gian cuối năm, siêu thị đang có chương trình khuyến mãi, Mục Nhiên căn cứ vào nguyên tắc cần kiệm của quản gia, mua một đống đồ khuyến mãi lớn, nhưng ở trong mắt Lương Viễn Triết toàn là không dùng được.

“Vì sao phải mua giấy vệ sinh nhiều như vậy?” Lương thiếu gia khó hiểu.

“Giá rẻ.”

“Ba chai chất tẩy rửa này thì sao?”

“Khuyến mãi.”

“Bốn chai dầu hào?”

“Giảm giá.”

“Tẩy nhà vệ sinh?”

“Mua một tặng một.”

“… Đồ lót giữ ấm màu trắng nhìn như củ hành lá này là sao nữa??” Lương Viễn Triết nghiến răng nghiến lợi. “Nói trước, lão tử sẽ không cho phép cậu mặc cái loại này.”

“Không phải tôi mặc, mua cho cậu.” Mục Nhiên chột dạ giải thích. “… Cho dù hình dáng có chút khó coi, nhưng mặc ở phía dưới cũng không có ai nhìn thấy, cũng không ai biết. Cái này rất rẻ đó…”

“Cậu bỏ nó lại đi.” Lương Viễn Triết áp lực rít gào.

“Thật sự không cần sao?” Mục Nhiên lộ ra biểu tình đáng tiếc.

Lương Viễn Triết kéo Mục Nhiên nhanh chóng đến xếp hàng trước quầy thu ngân, cứ để cậu ấy tiếp tục đi dạo, không biết lại có thể nhìn trúng vật cổ quái gì nữa.

Hai người mua đồ đặt vào trong ba túi lớn, Lương Viễn Triết để lại túi nhẹ nhất cho Mục Nhiên, bản thân cầm lấy hai túi.

Lúc đi ngang quầy thu ngân, siêu thị vừa lúc có tổ chức chương trình khuyến mãi, mua hơn 300 đồng có thể rút thẻ cào. Vì thế Mục bảo bảo luôn yêu thích giải thưởng lập tức chạy tới, cầm hoá đơn xếp hàng.

Lương Viễn Triết bất đắc dĩ, đành phải buông túi đồ chờ cậu.

“Tôi trúng thưởng rồi!” Sau khi cào thẻ, Mục Nhiên thật kinh hỉ kêu lên.

“Thật sao?” Lương Viễn Triết ngoài ý muốn.

“Thật sự thật sự!” Mục Nhiên tâm tình tốt, theo nhân viên đi lĩnh thưởng, một lúc sau liền bưng ra một thùng dầu thực vật lớn.

Lương Viễn Triết dở khóc dở cười, cậu chỉ trúng một giải thưởng nhỏ thôi mà.

Cánh tay nhỏ nhỏ của Mục Nhiên không đủ lực, hơn nữa còn mang theo một túi đồ lớn, vì vậy thùng dầu lớn kia đương nhiên là rơi vào tay Lương Viễn Triết.

“Oa, lực mạnh quá.” Mục Nhiên tán thưởng.

Lương Viễn Triết bề ngoài bình tĩnh nội tâm vặn vẹo, thật cmn nặng nha…

Sau khi về nhà, Mục Nhiên vui sướng cất dầu vào nhà bếp, xắn tay áo chuẩn bị bữa tối.

Lương Viễn Triết tựa vào sô pha, vô lực bóp cánh tay. Người khác khi yêu đương, nhiều nhất cũng chỉ là mang bạn gái đi mua quần áo giầy dép linh tinh. Chính hắn thì ngược lại, yêu phải người cuồng đi siêu thị, mua về một thùng dầu thực vật rồi một đống đồ tẩy rửa này nọ.

“Ây da, quên mua nước tương.” Mục Nhiên ló đầu ra khỏi phòng bếp. “Nếu không… chúng ta đi siêu thị một chuyến nữa đi.”

Lương Viễn Triết mặt đen thui, nằm ở sô pha giả chết.

Sao lại không thích đi siêu thị chứ? Mục Nhiên thở dài, lùi về phòng bếp tiếp tục nấu ăn.

————————————————-

Chú thích: (1) Carrefour: siêu thị đa dụng có nguồn gốc từ Pháp.