Chương 35: Thời gian quý giá, tốc chiến tốc thắng

“Mạo muội hỏi một câu, hai người nắm chắc bao nhiêu phần trăm có thể bắt được con quỷ hại người kia?”

Chu Thuần An nghe được vấn đề này từ khổ chủ không chỉ một lần, đã sớm có kinh nghiệm.

“Giữ gìn cân bằng hai giới âm dương là trách nhiệm của chúng ta, nếu như thực lực của tại hạ chưa thể xứng với kỳ vọng của các vị, bộ môn sẽ liên hệ với Thiên Sư có thực lực càng mạnh hơn tới xử lý. Đã tiếp nhiệm vụ ở bộ điều tra đặc biệt, thì không có đạo lý không hoàn thành đã rời đi. Về vấn đề này thì các ngài có thể yên tâm, chúng ta nhất định sẽ bắt được tà vật quấy phá!”

Chu Thuần An nói lời này chính là lời cam đoan.

“Không phải tôi nghi ngờ thực lực của hai người, chỉ là tưởng tượng đến mẹ tôi bị mấy thứ bẩn thỉu kia hại chết, sau khi chết còn chịu khổ, tôi làm con trai cứ nghĩ đến lại khó chịu.”

Lữ phu nhân cũng đứng bên cạnh nói: “Mấy ngày trước tôi cũng mơ thấy mẹ, bà cứ luôn nói là mình chết oan, là bị người hại chết, chỗ nào cũng thấy đau. . .”

Vợ chồng bọn họ nhìn thấy mấy người Chu Thuần An thì trong lòng khá bồn chồn.

Hai người trẻ tuổi giống như sinh viên ở trường đại học, cái tuổi này đã đi bắt quỷ thì có thể có bao nhiêu đạo hạnh?

Trong ấn tượng của bọn họ, đạo nhân có thực lực cường đại hẳn là phải mặc đạo bào, tóc tai bạc phơ, da dẻ trắng nõn mới đúng.

Thậm chí Lữ phu nhân còn nghi ngờ hai người này tới để tới lừa gạt tiền đặt cọc, nói không chừng không đánh lại lệ quỷ sẽ phủi mông rời đi.

Nghe được lời cam đoan của Chu Thuần An, trong lòng bọn họ mới thoải mái hơn.

Kiểu chất vấn này Chu Thuần An cũng đã nghe nhiều nên không muốn so đo cùng vợ chồng Lữ Tiến Trung.

“Người mất là thân nhân của hai vị, nóng lòng cũng là chuyện thường tình mà. Việc này không nên chậm trễ, hai vị có thể mang tôi đi nhìn nơi xảy ra chuyện sao?”

Lữ phu nhân gật đầu như giã tỏi.

Đang muốn lên lầu, Bùi Diệp đột nhiên đưa tay giữ chặt Chu Thuần An khiến hắn ngừng lại bước chân.

“Cha mẹ, sao hai người lại thật sự tìm hai tên lừa gạt tới thế?”

Sau tiếng bước chân cộc cộc, từ một phòng trên tầng hai có một cô gái diễm lệ mặc áo ngủ tơ tằm bước ra.

Đại tiểu thư Lữ gia, trang điểm tinh xảo yêu diễm, khi cô nàng đi tới gần, hai người lập tức ngửi thấy mùi nước hoa quý giá trên người đối phương.

“Tên lừa gạt cái gì? Hai vị Thiên Sư này thật vất vả mới mời đến để bắt quỷ trừ hại, bọn họ là tới cứu bà nôi của con.”

Lữ Tiến Trung có chút tức giận, muốn trách cứ nhưng lại ngại vó người ngoài nên không tiện nói thêm cái gì.

Lữ tiểu thư hừ lạnh: “Quốc gia bài trừ phong kiến mê tín, từ sau khi kiến quốc không cho động vật thành tinh! Hai người đi lừa gạt cũng không chú ý à, có đạo đức nghề nghiệp chút đi?”

Chu Thuần An nói: “ Nếu cô không tin, tôi có chứng minh do liên minh thiên sư phát.”

Lữ tiểu thư khoanh hai tay trước ngực, trên gương mặt diễm lệ tràn ngập khinh thường, “Thiên sư liên minh? Cái gì mà liên minh? Tôi thấy là tổ chức tà giáo thì có? Hai người còn không rời khỏi nhà tôi, tôi sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát nói các ngươi tuyên truyền mê tín phong kiến, truyền bá tư tưởng tà giáo! Gạt tiền nhà tôi? Trước khi lừa gạt cũng không nhìn xem trí thông minh của mình có đủ hay không!”

Lữ Tiến Trung đã tức đến mức mặt đều đen.

Con gái nhà mình tin khoa học, đối với tất cả mọi chuyện phong kiến mê tín đều luôn chán ghét.

Hắn tìm người liên hệ với bộ điều tra đặc biệt bị con gái phản đối mãnh liệt, hiện tại còn trực tiếp tranh chấp với Thiên Sư.

“Hai vị cao nhân thật có lỗi, con gái tội bị chiều thnhf hư, không hiểu quy củ ngành nghề của hai vị, nó nói loạn mấy lời mong hai vị không tức giận hơn!”

Lữ tiểu thư liếc mắt, đây thật sự là cha ruột của mình sao, làm ăn khôn khéo như vậy tại sao lại bị hai tên lừa gạt dỗ đến vòng quanh?

Cô nàng cũng không muốn lãng phí thời gian, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị báo cảnh sát.

“Cho các người thời gian rời khỏi nhà tôi, nếu không tôi sẽ thật sự gọi điện thoại báo cảnh sát tới bắt các người.”

Chu Thuần An nói: “ Lữ tiểu thư muốn gọi điện thoại thì gọi đi, nhưng mong cô đừng làm ảnh hưởng tới chúng tôi tra án, Lữ tiên sinh xin dẫn đường.”

Lữ tiểu thư thấy hắn không sợ hãi, trong lòng vô cùng tức giận.

Bùi Diệp chọc chọc Thương Thử Tiếu Bàng Tí trên vai Chu Thuần An một chút, đối phương bị dọa đến mức toàn thân xù lông.

“Nói với cô ta hai câu đi.”

Lữ tiểu thư dừng động tác bấm điện thoại lại, hỏi ngược lai: “Nói cái gì?”

Tiếu Bàng Tí cũng chảy nước mắt hỏi Bùi Diệp, “Tiền bối muốn nghe cái gì?”

Đám người: “? ? ?”

Lời mới vừa nói chính là. ..

Thương Thử?

Bùi Diệp tóm lấy Thương Thử tội nghiệp đã co lại thành một đoàn, mặt không chút thay đổi nói: “Nói cái gì cũng được, ví dụ như khen chị gái nhỏ này xinh đẹp chẳng hạn.”

“Không đẹp, nói không nên lời.” Tiếu Bàng Tí có chút khó khăn ôm móng vuốt nhỏ, “Các tiền bối ở cơ quan Yêu tinh dạy tôi rằng phải thành thật, con người không thích nghe lời nói dối.”

Lữ tiểu thư nhìn cái miệng Thương Thử không ngừng động đậy, lại nhìn Chu Thuần An và Bùi Diệp đều đang im lặng, loại bỏ khả năng dùng khẩu kỹ gạt người.

Mặt khác ——

“Tôi khó coi chỗ nào?”

Tiếu Bàng Tí hỏi lại bằng giọng với vẻ đương nhiên: “ Không có lông, xinh đẹp chỗ nào?”

Trong mắt một con Thương Thử tinh, đương nhiên Thương Thử cái mới đẹp mắt nhất.

Rụng hết lông rồi thì làm sao cũng không thể tính là xinh đẹp.

Thế nào mới gọi là xinh đẹp?

Đầu tiên phải có được một đôi mắt nhỏ đen láy, lỗ tai mọc ra lông ngắn mềm mại non mịn, chân phải ngắn, bàn chân phải rộng, cái đuôi thô ngắn, hình thể đầy đặn.

Dù nhìn từ góc độ nào thì, vị Lữ tiểu thư trước mắt này cũng không phù hợp với thẩm mỹ của hắn.

Không chỉ không xinh đẹp, mà còn xấu đến đòi mạng!

Hắn là một con yêu tinh lương thiện, nhân loại đều là trái tim thủy tinh, ví dụ như những từ để hình dung con người quái dị là không có thể tùy tiện nói với nữ giới nhân loại.

Đám người: “. . .”

Lữ tiểu thư cả kinh đến mức đánh rơi cả điện thoại xuống đất, ngay cả tiếng lăn xuống dưới lầu cũng không chú ý.

Thương Thử. ..

Thật sự mở miệng nói tiếng người. ..

Bùi Diệp dùng phương thức đơn giản nhất đánh nát tam quan hơn hai mươi năm của Lữ tiểu thư, hời hợt nói, “Đây là một con Thương Thử thành tinh.”

Lữ tiểu thư nắm chặt tay vịn cầu thang, sợ mình không nắm chắc sẽ ngã xuống cầu thang.

“Trên đời này có yêu tinh tự nhiên cũng có quỷ, cũng sẽ có Thiên Sư xử lý chuyện linh dị.” Bùi Diệp hỏi nàng, “Lữ tiểu thư còn có nghi vấn gì không?”

Lữ tiểu thư: “. . .”

Chu Thuần An nhìn Tiếu Bàng Tí bị Bùi Diệp tóm gáy, tren gương mặt trẻ trung hiện lên vẻ phức tạp.

Bùi Diệp ném Thương Thử đã co lại thành chim cút cho Chu Thuần An.

“Thời gian của Thiên Sư rất quý giá, ra sân đều tính theo phút, chúng tôi không cần thiết lãng phí thời gian vào chuyện miệng lưỡi này.”

Không tin thì lấy ra chứng cứ để bọn hắn tin, đơn giản thô bạo hiệu suất cao, quan trọng yếu nhất chính là không cần giải thích nhiều lời.

“Tiền bối nói rất có đạo lý, vãn bối thụ giáo.”

Lữ Tiến Trung vốn cho rằng Chu Thuần An mới là chủ đạo, hiện tại xem thì mới thấy là Bùi Diệp cầm đầu.

So với Bùi Diệp cao lãnh, phản ứng của Chu Thuần An đã ồn hòa dịu dàng ấm áp hơn nhiều.

Trong lòng Lữ tiểu thư tràn đầy phức tạp, tam quan bao năm bị đánh đổ, nhưng cô ta không thể không tiếp nhận hiện thực.

“Bà nội tôi. . . Thật sự bị quỷ hại?”

Lữ tiểu thư không dám tới gần Bùi Diệp khoanh hai tay trước ngực ra vẻ đại lão, ngược lại Chu Thuần An dễ nói chuyện hơn nhiều.

Lữ Tiến Trung quát lớn, “Noãn Noãn, đừng quấy rầy đại sư!”

Chu Thuần An nói: “ Không sao, không có việc gì.”

“Nơi đây chính xác là có lệ quỷ!” Hắn thu lại la bàn dò xét, vẻ mặt ngưng trọng nói cùng Lữ Tiến Trung tiên sinh: “ Bình thường âm vật dừng lại ở nơi nào thì nơi đó liền sẽ nhiễm khí tức của âm vật, loại tình huống này chỉ cần để ánh nắng chiếu thẳng vào một hai ngày là có thể tan hết. Nhưng chuyện này đã xảy ra nhiều như vậy ngày, nơi đây vẫn còn có âm khí lưu lại, có thể thấy được chấp niệm trong lòng tà ma sâu bao nhiêu. Chấp niệm qua sâu dễ dàng rơi vào Tà đạo rồi đả thương người, theo ý tôi, sợ là khó đối phó. . .”

Lữ Tiến Trung nghe xong lời này, trong lòng đã lạnh một nửa.

---------

Người dịch: Thờisênh239

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com