Chương 10: Quỷ thời đại mới cần văn minh lễ phép

Suy nghĩ xâu xa của Lôi Nhã Đình không duy trì được bao lâu, trong nhóm Thần Tiên kia lại có người phát hồng bao!

Bùi Diệp nằm ở giường dưới, phát hiện tinh thần của Lôi Nhã Đình thoáng hỗn loạn, hô hấp hơi ngừng lại thì cô liền biết nữ chính nằm giường trên lại bắt đầu đoạt hồng bao rồi.

Em gái à, cô tỉnh táo một chút đi mà!

"Thần Tiên mà rảnh rỗi như vậy sao?"

Dùng đầu ngón tay đếm một chút, hôm nay các thần tiên đã phát ít nhất ba lượt hồng bao.

Lần đầu tiên là Tụ Vận phù, Lôi Nhã Đình trúng thưởng hơn bốn vạn, tổn thất 23 giờ khí vận —— cái giá này không biết là có lời hay không.

Lần thứ hai là Thần Tiên thủy, Lôi Nhã Đình dùng hai lần bị giảm hai ngày tuổi thọ —— đối với tiểu nữ sinh nghiệp dư thì có thể không tính là gì.

Lần thứ ba này sẽ là vật gì?

Bùi Diệp miên man suy nghĩ, nữ chính ở giường trên lại phát huy tốc độ tay sau hơn hai mươi năm độc thân, tay lanh mắt lẹ cướp được hồng bao do【 Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn 】 phát.

【 Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn 】: Hồng bao này của ngươi? ? ? Ngươi lại đi đâu nhặt đồ đệ rồi? @ Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn

【 Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn 】: Mấy hôm trước vô tình thu được một tiểu bối, chỉ là đứa bé kia có thiên phú vô cùng tốt, mấy tâm pháp cơ sở không cần mấy ngày đã hiểu hết, tất cả tâm pháp và tư liệu sơ cấp mà ta chuẩn bị cũng không dùng được. Trong nhóm không phải có mấy vãn bối có thực lực Địa Tiên sao, những công pháp này có chút ích lợi cho bọn hắn tu luyện, ném đi rất đáng tiếc.

【 Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn 】: Xời, một đám gà con chân ướt chân ráo, cái gọi là thiên phú mạnh cũng chỉ thường mà thôi.

Thấy trong nhóm có hai vị lão đại muốn cách không đánh nhau, chúng tiên đều run lẩy bẩy, thi nhau tìm cớ đóng giao diện nhóm chat lại.

Lôi Nhã Đình thấy trong nhóm đã không có động tĩnh gì nữa, cũng vụng trộm đóng giao diện chat rồi mới lấy ra hồng bao vừa cướp được.

Đây là một khối ngọc giản, nghe nói là tâm pháp nhập môn cơ sở mà Thần Tiên chuẩn bị cho đồ đệ để tu tiên.

Lôi Nhã Đình lật đi lật lại mãi mà vẫn không biết cách dùng như thế nào, trong đầu cô ta lại đột nhiên nghĩ đến kịch bản trong tiểu thuyết tu chân, thế là cô ta nhịn đau dùng dao rọc giấy nhỏ cắt qua ngón tay của mình, sau đó bôi máu lên trên ngọc giản.

Một tia sáng trắng thoáng lóe lên rồi lập tức biến mất.

Ngọc giản kia hóa thành một tia sáng chui vào mi tâm Lôi Nhã Đình.

Trong nháy mắt, vô số nội dung huyền ảo xuất hiện trong đầu của cô ta, mỗi một chữ đều khắc sâu.

【17:33 phút, nữ chính Lôi Nhã Đình học tập một bộ tâm pháp nhập môn tu tiên, -1 25 điểm khí vận, - 666 điểm công đức】

Bùi Diệp nhìn hệ thống ghi chép nhảy ra, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.

Lôi Nhã Đình nằm ở giường trên lại đang mừng thầm, dưới giường đột nhiên truyền đến tiếng BGM đinh tai nhức óc khiến người ta nổi tiếng.

"Chết cũng muốn yêu! ! !"

"Không phát huy ra vô cùng tinh tế không thoải mái —— "

Bạch Hiểu Hiểu vừa bị thua cược đang cực kỳ buồn bực, lúc này nghe được là tiếng điện thoại di động của Bùi Diệp vang lên, cô ta giận dữ bĩu môi, " Đồ nhà quê, thay nhạc chuông thì chết à!"

Dọa chết người được chứ?

Bùi Diệp liếc qua màn hình điện thoại.

Là Bạch tỷ kia gọi tới, chắc là do cô ta sợ Bùi Diệp lại cho bọn họ leo cây.

"Em không quên giờ đâu, nhất định sẽ đến, vâng, sẽ không đến trễ."

Cúp điện thoại di động rồi bỏ vào túi áo, Bùi Diệp đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, từ đầu tới cuối không thèm liếc Hiểu Hiểu một cái.

"Kiểu người gì thế!"

Bạch Hiểu Hiểu tức giận đến mức trợn trắng mắt.

"Quả nhiên là nha đầu không cha không mẹ, không có tiền cũng không có giáo dục gia đình, có mấy thứ đã bắt đầu chảnh lên trời."

Lời này chính là mắng Bùi Diệp, nhưng cô ta còn chỉ cây dâu mắng cây hòe là Lôi Nhã Đình.

Bạch Hiểu Hiểu thầm tức giận, đám bạn cùng phòng đều có đức hạnh này, cô ta nhất địn phải xin dì quản lý ký túc xá đổi phòng ngủ, MMP.

Bùi Diệp rời đi không tới vài phút, ngoài cửa sổ vang lên ba tiếng gõ rất có tiết tấu.

Mấy người trong phòng không thèm để ý, phòng ký túc này ngay sát tường vây trường học, ở gần đây còn có một trường tiểu học, đám học sinh tan học thỉnh thoảng sẽ nghịch ngợm cầm đá ném cửa sổ.

Một lát sau, cửa sổ lại vang lên ba tiếng gõ.

Bạch Hiểu Hiểu vốn đang tức giận lập tức gắt gỏng, "Những người lớn trong mấy nhà kia không biết dạy dỗ đám gấu con nhà mình à? Để chúng nó lấy đá ném cửa sổ suốt ngày, gõ cái gì mà gõ, gõ chuông tang à!"

Tất cả mọi người đều biết Bạch Hiểu Hiểu bởi vì bị thua Lôi Nhã Đình mà mất hết mặt mũi nên mới nóng nảy như thế, cũng ai không lên tiếng khuyên cô ta.

Chu Tuệ Vinh là trưởng phòng ngủ cười nói, " Để tôi mở cửa sổ quát chúng mấy câu, Hiểu Hiểu đừng tức giận nữa."

Chu Tuệ Vinh kéo rèm cửa sổ ra, ánh mắt lướt qua tường vây nhìn xuống đường phố, không có ai.

Chu Tuệ Vinh chỉ nghĩ là đám gấu con nghịch ngợm ở dưới đã đi rồi, thế là lại đưa tay kéo rèm cửa lại.

Không đợi cô ta quay người, cửa sổ lại bị gõ vang.

Đây đã là lần thứ ba rồi, cho dù là Chu Tuệ Vinh cũng bắt đầu hơi tức giận, cô ta lại kéo rèm cửa sổ ra rồi mở cửa sổ ra, thò đầu ra ngoài nhìn nhìn.

"Không có người nào mà —— Tiếng gõ này từ đâu tới?"

Rõ ràng lúc này đang là mùa hè nóng bức, nhưng Chu Tuệ Vinh lại đột nhiên rùng mình một cái, giống như có một đợt âm phong vừa quét qua gáy cô ta.

Chu Tuệ Vinh không nhìn thấy, hai nhân ảnh mỗi người bám một cánh cửa sổ, chậm rãi bò vào trong phòng.

Nữ quỷ không có mắt không có lưỡi ô ô hai tiếng.

Thiếu niên mặc quần áo bệnh nhân cũng chậm rãi trả lời.

"Nơi này là phòng ngủ của nữ sinh, tao lại là nam quỷ, muốn vào phòng đương nhien cần gõ cửa, được người trong phòng cho phép mới có thể đi vào, cái này gọi là phong độ thân sĩ."

Nữ quỷ lại ô ô hai tiếng.

Thiếu niên nói, " Đối với loài quỷ như chúng ta thì gõ cửa sổ cũng giống như con người gõ cửa. Quỷ là không đi cửa của người, không thấy những con ma trong phim đều đi cửa sổ à?"

Chu Tuệ Vinh mở cửa sổ cho bọn hắn, đây chính là cho phép bọn họ vào.

Nữ quỷ: ". . ."

Nhưng bọn họ là quỷ mà, xuyên tường qua không được sao?

Thiếu niên thận trọng nói, " Chúng ta là quỷ thế kỷ hai mươi mốt, là thời đại nói văn minh hiểu lễ phép, không giống những lão quỷ bất tử thô kém kia."

Bò qua cửa sổ vào trong, thiếu niên đứng lên nhìn quanh một vòng, bên tai tái nhợt thoáng ửng đỏ.

Phòng ngủ có sáu nữ sinh, bởi vì trời nóng nên họ đều mặc quần ngắn, áo ngắn tay, để lộ ra đùi và cánh tay khiến nam quỷ thấy mà thẹn thùng.

Nữ quỷ ô ô.

Thiếu niên gật đầu đồng ý.

"Đúng vậy, người sống thật sự quá giảo hoạt, chúng ta vồ hụt rồ."

Vì tìm tới nơi ở của Bùi Diệp, hai con quỷ từ bệnh viện hỏi thăm quỷ khắp nơi mới đi đến nơi này, không ngờ tới đây lại vồ hụt.

"Người sống có một câu gọi là ' Hòa thượng chạy được miếu không chạy ', chúng ta cứ ở lại phòng ngủ chờ cô ấy trở lại."

Thiếu niên bò lên trên giường của Bùi Diệp, hai tay vòng đầu gối, ngoan ngoãn ngồi xuống, nữ quỷ cũng học theo, tóc đen rối tung vương khắp giường chiếu.

Nữ quỷ nói chuyện với thiếu niên.

Thiếu niên nói " Ngồi ở trên giường của nữ sinh đúng là không lễ phép, nhưng trong phòng cô ấy cũng không có phòng khách hay ghế sô pha đãi khách, chúng ta chỉ có thể ngồi ở chỗ này."

Nữ quỷ: ". . ."

"Mày là thủ hạ của tao, cô ta khi dễ mày, tao phải thay mày lấy lại danh dự, hù chết cô ta!"

Mấy nữ sinh lúc trước còn thấy rất nóng mà giờ lại đột nhiên lại có vẻ lạnh đến có chút quái dị.

"Các cô có cảm thấy lạnh hay không?"

Chu Tuệ Vinh mờ mịt hỏi bạn cùng phòng.

"Mở điều hòa đi."

"Cái điều hòa rách kia đã hỏng vài ngày mà chưa có người đến sửa đấy! "

"Có hơi lạnh cũng tốt mà, nói không chừng điều hoà không khí đã tự sửa được rồi."

Chu Tuệ Vinh: ". . ."

Nói thế hình như rất có đạo lý.

"Loại hội sở cao cấp này chắc em chưa từng tới nhỉ? Nếu như em được một anh chàng cao phú soái nào đó coi trọng, về sau có thể thường tới."

Bạch tỷ hôm nay ăn mặc khá già dặn, ngày thường thường trang điểm mắt khói cũng đổi thành kiểu trang điểm mắt hồng học được trên mạng, cũng có mấy phần cảm giác thanh tân.

Bùi Diệp đi sau lưng chị ta, yên lặng liếc nhìn hoàn cảnh chung quanh, mím môi không nói.

"Đúng là chưa từng tới."

Làm một trong các đại lão tiền nhiệm Liên Bang, phụ cấp và tiền lương của Bùi Diệp vốn không thấp, đương nhiên sẽ không tới hội sở ở nông thôn tiểu trấn trên các tinh cầu xa xôi.

Bạch tỷ bày làm ra dáng vẻ chủ nhà, dẫn Bùi Diệp lên một phòng bao trên lầu hai.

Đẩy cửa ra, mùi rượu và thuốc lá nồng nặc hòa vào nhau cùng cuốn tới đập vào mặt.

---------

Người dịch: Thờisênh239

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com