Bão Mina vượt biên, đến 5h30 chiều Đài quan sát khí tượng đã phát đi cảnh báo bão số 3. Bên ngoài trời mưa như trút nước vào cửa sổ, trong nhà u ám yên tĩnh.
Ôn Kiều mất cả buổi chiều, cuối cũng mới hiểu rõ, cô đã sống lại
Trong đầu cô vang lên lời cảnh báo.
- Lưu lại bên cạnh Phó Nam Lễ
- Lưu lại bên cạnh Phó Nam Lễ
- Nếu không cô sẽ chết!!
- Thật sự sẽ chết!!!
Ôn Kiều gõ đâu: "Biết rồi biết rồi, ngươi còn muốn nói bao nhiêu lần đây?"
Cái tên Phó Nam Lễ này nghe có vẻ quen thuộc, trong đầu cô chợt lóe lên một tia bạch quang, cô nhớ hình như kiếp trước mình đã từng nhìn thấy cái tên này trong tin tức, hai ngày trước khi điền đơn đăng ký thi vào đại học, Phó Nam Lễ , người thừa kế duy nhất của Phó gia, trên đường ến sân bay, anh ta đã chết trong một vụ tai nạn xe.
Ôn Kiều nhìn vào lịch trên bàn, được khoanh tròn vào ngày 24 tháng 6, ngày mốt, vậy là...
Tai nạn xe Phó Nam Lễ sẽ xảy ra tối nay.
Không nghĩ nhiều, cô lập tức cầm ô lao ra ngoài, đụng phải mẹ cô từ trong sân bước vào cửa.
Tô Vận ngăn cô lại: "Đây là bánh mì và sữa bò. Chúng chỉ mới hết hạn một ngày. Chủ siêu thị kêu mẹ mang về. Mẹ còn chưa ăn tối, tí nữa mẹ sẽ ăn cái này."
Ôn Kiều hất tay mẹ ra: "Mẹ, con có việc gấp, phải ra ngoài một chuyến."
Nói xong cô chạy ra ngoài, giọng mẹ cô yếu ớt sau lưng: "Trời đang mưa gió, con đi đâu vậy?"
Ôn Kiều thản nhiên bắt xe taxi, sau khi lên xe, cô buộc chặt ô, để dưới chân, lau nước mưa trên váy, "Bác tài, đi sân bay Đông Phổ."
Anh chủ gạt công-tơ-mét sang một bên, nhấn ga, chiếc xe lao vào làn mưa xối xả.
Tài xế này là người nhiều chuyện, vừa mở miệng đã không ngăn được.
"Cô gái nhỏ, em phải ra sân bay sao?"
"Ừm."
"Tới sân bay lúc này? Bắt máy bay? Hay là tiễn ai?"
"Đưa người."
"Cô đã nghe nói về Phó Nam Lễ, cơ trưởng của hãng hàng không Đông Xuyên chưa?"
Ôn Kiều cười, Phó Nam Lễ này còn là một người rất nổi tiếng.
"Nghe nói cậu ấy cao ráo, đẹp trai, là một soái ca nổi danh trong ngành hàng không. Quan trọng nhất là gia đình cậu ấy còn là tài phiệt thế gia. Nghe nói ông nội cậu ấy từng là không quân, di ngôn cuối cùng trước khi lâm chung của ông nội cậu ấy là hy vọng rằng cậu ấy là một phi công. Lúc này cậu ấy mới trở thành cơ trưởng. "
Ôn Kiều nhìn đồng hồ, vẻ mặt lo lắng: "Bác tài, lái xe nhanh hơn được không?"
Tài xế bấm điều hướng điện thoại di động bên người: "Đi vòng ngoài đi, không có tắc nghẽn, yên tâm đi, tôi đảm bảo sẽ đưa cô đến sân bay càng sớm càng tốt.
Ôn Kiều nhắm mắt lại và cố gắng nhớ lại tin tức về vụ tai nạn xe hơi của Phó Nam Lễ, đại khái là lúc mấy giờ, tai nạn ở đâu?
Rõ ràng đó chỉ là một mảnh ký ức nhỏ không dễ thấy trong cuộc sống, vậy mà cô thực sự nhớ ra được.
Lúc 7 giờ 30 phút, xe của Phó Nam Lễ va vào một chiếc xe bê tông trên quốc lộ 3 km bên ngoài Hoàn Bạch An, chiếc xe bị lật còn xảy ra nổ lớn, chết không toàn thây, thật sự là thê thảm
Ôn Kiều nhìn đồng hồ, đã bảy giờ.
"Bác tài, bác có thể ra khỏi vòng ngoài lúc bảy giờ rưỡi không?"
"Chà, không thành vấn đề lớn."
Chiếc taxi phóng hết tốc độ, những hạt mưa bay ngang qua cửa sổ, trong xe phát ra một bài hát tiếng Quảng Đông nhẹ nhàng, Ôn Kiều gấp đến độ hận không thể mọc thêm cánh tự bay đến đó.
Vòng ngoài có quá nhiều xe tải, thời tiết lại quá xấu, tài xế không dám chạy xe nhanh, khi ra khỏi vòng ngoài đã là 7 giờ 28.
Ôn Kiều liên tục thúc giục: "Bác tài, bác đi nhanh lên."
"Cô gái nhỏ, vẫn phải chú ý an toàn, không nhanh hơn được nữa."
"Ầm" một tiếng, ngay trước mặt cô, một chiếc xe Bentley va chạm với một chiếc ô tô chở bê tông đang vượt đèn đỏ đi ngang, xe ầm ầm đổ xuống đất, xen lần thành một mảng.
Ôn Kiều từ trõng kẽ ngón tay nhìn thế giới...