Chương 14: Sát Thủ Tại Thế Giới Akame Ga Kill

Khi Chelsea vừa về đến nhà thì ai cũng chạy ra hỏi thăm cô bé có bị bọn cướp giở trò gì đồi bại hay không, mọi chuyện diễn ra rất bình thường cho đến khi cha của Chelsea xuất hiện.

Ông ta là một người đàn ông cao lớn, ít nhất cũng là mét chín trở lên, với bộ râu rậm rạp đã được tỉa gọn gàng, mái tóc đã bạc được vuốt keo, cặp mắt như nhìn thẳng vào tâm can của người đối diện khiến cho bất kỳ ai cũng khó lòng chiếm ưu thế khi đứng trước ông

Cha của Chelsea toả ra một khí thể của một người làm chính trị lâu năm, tuy Finn là một người nhiều kinh nghiệm nhưng đối với cha của Chelsea thì Finn chẳng là gì cả, đối với Finn thì ông ta phải gọi hai tiếng tiền bối.

Ông ta nhìn thẳng vào đứa con gái đang run cầm cập, ông trầm giọng hỏi:

-Ai ? Ai là người đưa con về, Chelsea ?

Dưới áp lực từ người cha của mình, Chelsea sợ hãi không thốt lên lời. Khi ông bố nhìn thấy con gái mình như thế, không những không hạ giọng xuống mà còn thẳng chân đá vào bụng Chelsea, khiến cô suýt chút nữa là nôn ra.

Mặc kệ đứa con gái mình ra sao, ông ta vẫn tiếp tục gặng hỏi:

-TA HỎI LẠI. NGƯỜI CỨU MÀY LÀ AI ?

Điều đó khiến Jack bắt đầu hoài nghi về câu chuyện của cô, liệu Chelsea có thực sự hạnh phúc khi sống với gia đình như trong nguyên tác hay không, hay đó chỉ là điều giả tạo do chính tay Chelsea tự thêu dệt lên. Chính Jack cũng không thể trả lời bây giờ vì cậu lúc này cũng chỉ là một người trong Akame ga kill mà thôi nên cũng không thể nào có được cái nhìn khách quan như khi còn làm đọc giả được.

Nhưng Jack cũng phải xác định mục tiêu của mình là bảo vệ Esdeath qua khỏi sự sụp đổ của đế quốc, chứ không phải là ngồi đây và trợ giúp Chelsea. Nhưng cậu tính không bằng trời tính, Jack vẫn quyết định giúp cô thoát khỏi căn nhà này một cách nhanh nhất qua con đường học vấn. Nhưng trước khi giúp Chelsea thì phải tiếp cận Chelsea cái đã.

Quay trở lại thực tại, Chelsea lúc này đã đứng lên sau cú đá của cha mình. Cô chầm chậm chỉ tay về phía Jack và Esdeath nói:

-Họ, chính hai bạn ấy đã giúp con trốn ạ.

Nghe thế ông già ấy trừng mắt và phát ra sát khí hướng về phía Jack và Esdeath. Nhưng hai người cũng chẳng vừa, Esdeath trực tiếp toả ra sát khí ngang ngửa với ông ta, khiến cho ông ta muốn tiến tiếp cũng khó.

Về phía cha của Chelsea, khi ông ta thấy được sát khí của Esdeath liền ngay lập tức thu hết sát khí của mình lại, vò ông tin chắc rằng cô bé tóc xanh này không phải là một nhân vật bình thường. Sau đó ông ta tiến lại, niềm nở một nụ cười nói:

-Nếu vậy thì mời hai con dùng bữa với bác. Coi như là phần quà cảm ơn ta đanh tặng cho hai đứa....Mà nhân tiện thì tại sao các con cứu được con gái ta thế ?

Lúc nghe ông ta nói vậy, Esdeath định mở lời thì ngay lập tức bị Jack ngăn lại, cậu dùng móng tay mình găm nhẹ vào da của Esdeath khiến cô dừng lại. Sau đó Jack ghé vào tay của Esdeath rồi thì thầm:

-Tôi thấy lão già này không hề đơn giản đâu. Qua sát khí mà ông ta toả ra, thì tôi biết được ông già đã từng tham gia chiến trận. Những trận chiến mà ông ta tham gia toàn là những trận lớn. Nên sau khoảng thời gian chinh chiến ông ta mới đúc ra một sát khí như vậy.

Esdeath cũng thì thầm vào tay Jack:

-Sao ngươi biết hay vậy ?

-Vì tôi là một sát thủ. Những sát thủ như tôi thì rất nhạy cảm với những sát khí của những chiến sĩ, sát khí của tôi đối lập hoàn toàn với ông ta nên khả năng cảm nhận cũng tốt hơn hẳn.

-Vậy à ! Vậy ngươi đỡ giúp ta nhá.

-Ừm đối với kẻ như thế này để tôi cho - Jack tự tin nói.

Cậu hằng giọng một chút để khiến cho chất giọng của mình trầm hơn một chút, tuy là giọng của cạu không thay đổi gì mấy nhưng nó có tác dụng rất lớn trong việc đàm phán, vì chất giọng trầm thì sẽ dễ dàng đạt được sự tin tưởng của người khác hơn.

Chỉnh lại giọng mình xong, Jack trả lời:

-Thực ra chúng cháu tìm được Chelsea lúc bạn ấy đang chạy trốn khỏi cướp, khi đó bọn cháu tiện tay giúp bạn ấy thoát khỏi thôi ạ.

Trong lúc nói thì Jack ra hiệu cho Esdeath tiến lại gần Chelsea và bắt cô diễn theo kịch bản mà cậu bày ra.

Đúng như những gì Jack dự đoán, ông bố quay sang hằng giọng với con gái của mình:

-Có đúng vậy không, Chelsea ?

Lúc này dưới sự bảo trợ của Jack và Esdeath thì Chelsea cũng bớt lo lắng hơn khi đối mặt với cha của mình, cô bé hạ giọng nói:

-V-Vâng ạ đúng như những gì cậu ấy nói ạ. Trong một khoảng khắc bọn cướp không để ý thì con liền trốn đi, sau đó gặp được hai người đó và họ đã mang con về.

Nghe xong mặt của ông ta nổi lên những cọng gân xanh, đồng tử của ông cũng mở rộng ra, nhìn ông cực lỳ tức giận. Và biết tại sao, nguyên nhân là bởi chính câu chuyện hư cấu mà cậu dệt lên đã khiến ông ta không thể nào nhìn thấu được thực lực của cậu và Esdeath, đương nhiên thứ giúp cậu và Esdeath tiếp cận được bàn ăn của gia đình này cũng không phải là Chelsea mà là chính thực lực của bọn họ, nhưng mà nếu thực lực của Jack và Esdeath không rõ ràng thì bọn họ phải nương nhờ quyền lực của Chelsea, mà khi như vậy thì họ đã khẳng định Chelsea trong nhà, một điều mà ông bố của cô không bao giờ chấp nhận.

Nhưng nếu không nương nhờ được thì Jack cũng lấy cái danh hiệu ân nhân của Chelsea để giúp cô bé này khẳng định quyền lực của mình trong chính ngôi nhà này, tính sao thì đây cũng là một kế vô cùng hoàn hảo với Chelsea, không những khiến cô thấy mình hữu ích trước mặt cha mà còn giúp Jack tiếp cận Chelsea dễ dàng hơn trong bữa ăn.

Thấy bọn trẻ diễn như thế, bố của Chelsea nhất thời không có cách đối phó nên đã cho phép Esdeath và Jack dùng một bữa tại gia đình, coi như một phần quà cảm ơn. Nhưng trước khi bước vào bữa thì ông ta dặn dò:

-Trong khi dùng bữa ở gia đình, hai đứa nhớ mặt một bộ đồ đàng hoàng, đừng có mặc những bộ đò nhà quê như thế nữa.

Jack nhanh nhão đáp:

-Vâng ạ !

Đợi ông ta quay đi, Jack mới dám tiến lại gần Chelsea mà nói:

-Chúng tôi hy vọng nhà cô sẽ chuẩn bị một bữa ăn ngon.

-Đương nhiên, tuy là tôi chưa từng được ăn với gia đình và cha bao giờ nhưng tôi xin đản bảo là đồ ăn sẽ chắc chắn ngon.

Nghe đến đây Jack ngớ hết cả người, chẳng lẽ Chelsea chưa từng được ăn một bữa nào với gia đình sao, chẳng lẽ cô bé này không thể nhận thức được là mình đang bị bạo hành một cách gián tiếp như vậy sao, hay là Chelsea biết nhưng lại vờ như không biết. Cho dù là bất cứ trường hợp nào thì cũng không quan trọng, cái điều quan trọng là Jack đã nắm được thêm một chút thông tin của Chelsea, tuy là câu hỏi đó chủ yếu là thử tinh thần của cô bé nhưng nó lại cung cấp thêm một số tin khá là đáng tin cậy.

Một tiếng thở dài cất lên, Jack tự nhẩm:

-Haiz đúng là trẻ con.

-Ngươi nói ai trẻ con ?

Nói rồi, Esdeath lấy tay mình véo cái má của Jack trước mặt Chelsea, Jack la lên đầy đau khổ, mặc dù làm vậy thì sẽ mất hết cả mặt nhưng nếu so với việc khiến Esdeath mất hứng thì mất mặt cũng chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng điều Jack không ngờ nhất là Chelsea không những không cười vào mặt cậu, mà còn lấy chiếc khăn tay của mình xoa nhẹ lên chỗ bị nhéo của cậu.

Vừa xoa, Chelsea vừa hỏi:

-Này cậu có sao không ? Đau lắm không ?

Còn về phía Esdeath khi chứng kiến cái màn quan tâm này của Chelsea, bỗng dưng Esdeath cảm thấy không cam lòng, cảm giác như cô mới vừa bị cướp mất thứ gì đó quan trọng vậy.

Nên ngay sau đó cô nắm áo của Jack rồi nói:

-Này chúng ta phải chuẩn bị cho bữa ăn chứ, ngươi cùng ta đi lựa đồ nào.

-Đừng, đừng k....

Chưa đợi Jack nói hết câu, Esdeath đã lôi cậu sền sệt về phòng tập thể để lựa đồ. Hai người bỏ lại Chelsea đang bơ vơ đứng giữa hành lang, còn về phía Chelsea, khi chứng kiến cảnh tượng này, cô nhịn được cười mà tự lẩm bẩm:

-Hai người này thú vị thật đó, mình chỉ mới thể hiện một chút quan tâm đến cậu ta thôi nhưng cô bạn kia đã kéo cậu ấy đi rồi.....Mà khoang, mình quên hỏi tên của hai người đó mất rồi.

Sau lần này, Chelsea cảm thấy tên Jack này có thứ gì đó rất thu hút cô, từ cách nói chuyện, cách ra quyết định y hệt một người đàn ông đáng tin cậy, nên cô rất mong chờ bữa tối hôm nay để có thể gặp lại Jack. Cô nàng tóc cam vui vẻ bước vào phòng của mình mà lựa đồ.

Bữa hôm nay là một bữ ăn cực kỳ quan trọng, lúc đầu cô chỉ định mời hai người này một bữa ăn nhỏ với mình thôi, nhưng sau khi cha của cô quyết định cả ba người sẽ được ăn cùng với gia tộc thì nó đã biến thành một chuyện khác. Nó phải nói là một dịp cực kỳ quan trọng đối với Chelsea, nó là một cột mốc đánh dấu trong cuộc đời của Chelsea. Nên cô phải lựa chọn đồ mặc một cách cực kỳ cẩn thận để không làm mất mặt của gia đình và mất mặt trước Jack.

Chelsea mở chiếc tủ đựng quần áo của mình ra, trong đó chỉ toàn là những bộ đồ rất bình thường, không bộ nào xứng với bộ mặt của gia đình cô được cả. Thế là cuối cùng cô quyết định phải lấy món đồ món đồ mà mẹ mình đã tặng hồi sinh nhật ra, món quà đó là một cái váy đơn giản nhưng nó luôn toát lên một vẻ rất là hoàng tộc, Chelsea quyết định rồi cô sẽ mặc chiếc váy này đến bữa tối.

Về phía Jack và Esdeath, thì khỏi phải nói, hai người này chỉ mặc áo của tộc Pất, thêm vào đó là hai chiếc băng quấn đầu có in hình tộc Partas, đây là loại trang phục mà Esdeath lựa chọn, vì cô muốn cho gia tộc Partas có tồn tại. Trước quyết định này của cô, Jack đành bó tay tuân theo.

Bữa tối bắt đầu, mọi người trong gia đình đã tập hợp lại. Gia đình của Chelsea gồm 3 người anh, 1 chị cả, 4 bà vợ và chủ gia đình này, bố của Chelsea, tất cả anh em của Chelsea đều có một điểm chung đó chính là đôi mắt màu cam đậm. Dường như không khí của anh em và mẹ kế của Chelsea không được tốt lắm, bọn họ nhìn cô như nhìn sâu bọ vậy, đây chính là thứ gọi là phân biệt giai cấp nhưng nó không những diễn ra ngoài xã hội mà nó còn diễn ra trong chính gia đình của Chelsea nữa, nghĩ đến đấy mà Jack cảm thấy khá thương xót cho idol của mình.

Thức ăn được mang lên, những món trên bàn toàn là những món đặc biệt hiếm trong thế giới, chúng đều là thịt và nội tạng của quái thú đặc chủng, rau củ thì toàn là những loại quý hiếm nhất. Tuy đầu bếp đã tinh tế làm xấu đi cách trang trí của món ăn nhưng không thể nào giấu được chất lượng của nguyên liệu, Jack từ đó cũng phải cảm khái về độ giàu của gia tộc này.

Nhìn sang Chelsea, Jack thấy được vẻ háo hức khi lần đầu thấy những món này, đối với cô bé Chelsea này mà nói, thì bữa ăn này không khác gì là vàng cả. Cậu ghé miệng mình gần tai của Chelsea rồi thì thầm:

-Lúc trước cậu ăn như thế nào, mà nhìn cậu có vẻ thèm quá vậy ?

Chelsea cũng thật thà mà thì thầm với Jack ngồi kế bên cạnh:

-À ! Lúc trước tớ chỉ ăn đồ thừa chế biến lại thôi, nên đây là lần đầu tiên tớ được nhìn những món ngon như này.

Nghe Chelsea nói như vậy, Jack mới nhận ra cô nàng đáng thương đến mức nào, cô không những bị ngược đãi mà còn không biết mình bị ngược đãi. Sâu trong ánh mắt của Chelsea nói rằng chuyện này là ổn.

Sau khi nhận ra khó khăn của Chelsea thì cuộc ăn chính thức bắt đầu. Đầu tiên chủ gi đình này kêu quản gia rót một chút rượu cho mọi người, những người không thể uống được rượu thì thay thế bằng nước ép trái cây, sau đó ông ta đứng lên đọc một bài nguyện, Jack và Esdeath cũng tập tành làm theo y hệt mọi người.

Sau khi cầu nguyện xong thì mọi ngườu bắt đầu ăn. Lúc này cha của Chelsea mới lộ rõ ý định, ông ta luôn ném cái ánh nhìn thăm dò về phía Jack và Esdeath, việc đó cũng mang lại một chút thông tin về tính cách của Esdeath, theo những gì ông ta quan sát được thì Esdeath là một con quái vật tôn sùng sự tra tấn, nhưng với Jack thì ông ta không thể thăm dò được một chút nào cả, theo góc nhìn từ ông ta thì Jack chẳng khác nào một tảng đá cả, vừa lạnh lùng vừa vô tri.

Sau khi nhìn cào thâm tâm của hai đứa nhóc thì ông ta có chút thoả mãn, dù sao mục đích chính cũng là thăm dò Jack và Esdeath. Nhưng đây chỉ mới là ải đầu tiên trong bữa ăn, ải thứ hai chính là những đứa con trai ngu ngốc của lão.

Thằng con trai cả lúc này không thể chịu được nữa, mà đạp bàn đứng dậy nói:

-Sao cha lại mời đứa con hoang và hai đứa làm công đến bữa tối của gia đình mình hả, cha biết điều đó là sỉ nhục lắm không ?

Tuy hùng hổ là thế, nhưng ông cha già này cũng là một người dễ dãi, ông hằn giọng đáp ngay với đứa con trai của mình:

-Đây là bữa tối để chúc mừng đứa em của con đã thoát được đám cướp.

-Vậy thì đâu nhất thiết phải mời đám dân đen tới dùng bữa.

Nghe đứa con trai của mình nói như vậy, trán của ông ta lập tức nhăn lại, bàn tay bóp chặt đến mức làm vỡ cái ly rượu đang cầm, ông ta hằng giọng nói:

-CON QUÊN TRUYỀN THỐNG CỦA GIA ĐÌNH TA RỒI HẢ ? NẾU KHÔNG NHỚ THÌ TA SẼ NHẮC CHO CON NHỚ, KẺ CÓ ƠN VỚI GIA ĐÌNH TA THÌ PHẢI ĐƯỢC BÁO ĐÁP.

Ông nói xong, đứa con cũng không dám hó hé gì thêm nữa, chỉ còn lẳn lặn ăn trong cái vẻ bực bội.

Mọi người ai đều trong có vẻ rất tức tối về hành động của ông già, nhưng bọn họ cũng không dám hé răng nửa lời vì khi nói ra thì sợ rằng làm ông già phật lòng, nên bọn họ cũng đành im miệng mà ăn.

Tội nghiệp vẫn là Chelsea, tâm lý của một cô bé vẫn chưa phát triển một cách đầy đủ để chống lại áp lực này, thế nên để giúp cô bình tĩnh hơn, Jack đã lấy ra một cây kẹo mút từ trong túi quần ra đưa cho Chelsea rồi thì thầm vào tay cô:

-Nếu có gì căn thẳng quá thì nắm chặt cây kẹo mút.

Chính hành động đã tới thêm vào tâm hồn nhỏ bé của Chelsea một tình yêu non nớt, tuy Jack cảm nhận được điều gì đó không đúng lắm với biểu cảm của Chelsea nhưng cậu cũng chẳng để tâm là mấy, vì cậu còn phải tập trung vào cuộc chiến trên bàn nữa.

Tay Jack nhẹ nhàng cắt miếng thịt bò một cách tao nhã, từng hành động dù là nhỏ nhất của Jack như lau miệng hay uống nước đều toát lên một vẻ tinh tế quý tộc. Chỉ là những hành động nhỏ như thế mà Jack đã ghi không ít điểm với chị cả của Chelsea, một người vốn yêu thích sự nho nhã, cô chị của Chelsea trong bữa ăn cũng không ít lần lướt mắt nhìn Jack, còn cậu cũng nhận ra sự để ý của cô nhưng Jack cũng không để tâm lắm, điều cậu để tâm giờ đây đó chính là sự để ý của bố Chelsea. Sau một hồi thì cuối cùng cuộc chiến tâm lý của jack với bố của Chelsea chính thức bắt đầu, Jack đang tung những đòn đánh thăm dò đầu tiên bằng ánh mắt và cử động nho nhã, ông ta cũng không kém cạnh, cha của Chelsea tung ra những ám hiệu chỉ trong giới quý tộc mới hiểu được để tấn công Jack, đương nhiên với kinh nghiệm của mình, Jack hoàn toàn hiểu rõ được toàn bộ những ám hiệu mà ông ta đưa ra.

Những ám hiệu đó cao tay tới nỗi, trên bàn ăn gần mười người mà chỉ có hai người hiểu rõ, chuyện chiến đấu này không dừng lại mà nó còn tiếp diễn mạnh mẽ hơn. Dần dần thì hai người bắt đầu lôi những ám hiệu trên chiến trường ra mà xỉa xói, tới lúc này thì có thêm một người nữa hiểu ám hiệu đó chính là Esdeath, nhưng cô cũng chỉ hiểu một phần rất nhỏ thôi, nên cũng không có can dự vào cuộc chiến của hai người.

Cuối cùng sau 1h thì họ cũng ăn xong, cuộc chiến cũng kết thúc. CCha của Chelsea chủ động bước vói Jack, bắt tay cậu nói thầm:

-Đúng là cậu là người cứu lấy con gái của ta, những người nào không chinh chiến trên chiến trường thì gần như không thể hiểu những ám hiệu mà ta đưa ra.

-Đúng thì sao ? Tôi chỉ muốn nói là ông đừng làm khổ Chelsea nữa.

Nói rồi, ông ta quay đi, để ba đứa nhóc lại một mình. Lúc này Chelsea mới kéo tay của Jack nói:

-Cậu muốn xem chỗ mình học không ?

-Tại sao tôi lại muốn xem chỗ học của cô nhở ?

-À ừm thì vậy thôi.

-Tôi đùa thôi, cho tôi xem đi.

Sau đó Chelsea dẫn Jack và Esdeath vào một căn phòng khá nhỏ, trong đó là một cái giường, một cái tủ chứa đầy sách, một cái tủ nhỏ chứa hai ngăn để đựng quần áo, và một cái bàn, thế là hết. Ngoài sự riêng tư ra thì nó cũng gần như tương đồng với chỗ tập trung của Jack và Esdeath.

Trong đống sách đó, Esdeath có chú ý một quyển, nó có tên là Sự tích 12 vị vua. Chelsea rất phấn khích khi Esdeath cầm quyển sách đó, cô nói:

-Cậu có hứng thú với quyển đó à, tớ đọc được một nửa rồi đó, có cần tở kể cho cậu nghe không ?

Esdeath nhíu mài hỏi lại:

-Cô đọc bao lâu rồi ?

Chelsea phấn khích trả lời:

-2 tháng đó !

-Vậy à, tôi chỉ cần 2 tiếng đã đọc xo...

Esdeath chưa kịp nói hết thì Jack đã bịp miệng Esdeath lại nói:

-Này đừng làm người khác cảm thấy hụt hẫn chứ Esdeath.

Nhưng trái với suy nghĩ của Jack, Chelsea không những không có ác cảm mà còn phấn khích hỏi:

-Mấy cậu thực sự đã đọc quyển này chỉ trong 2 tiếng thật à ?

Jack đành trả lời:

-Ừ đúng rồi.

Chelsea nặn ra vẻ mặt cực kỳ mong chờ hỏi:

-Vậy chỉ tớ được không ?

-Ừ....thì...được.

-Tốt quá