Chương 70: Khuất Phục

Hai ngày sau, Tống Lục Tài cuối cùng cũng mở mắt, hắn ngồi dậy khó chịu vì cái mùi thuốc thử trùng của bệnh viện qua đầu mũi này bèn nheo mắt tự hỏi

"Tại sao ta lại ở bệnh viện chứ?"

Rồi hắn liếc mắt qua chợt thấy một người phụ nữ có mái tóc vàng óng mượt đang ngồi trên ghế, khuỷu tay chống vào cạnh bàn gần giường hắn mà kề vào đầu, cô nhắm mắt ngủ thiếp đi thì hắn bèn lẩm bẩm

"Còn người phụ nữ này là ai?"

Bỗng hắn dần nhớ lại mấy hôm trước mình vừa bị một chiếc xe bất ngờ tông trúng nên kết quả bây giờ mới thành ra thế này, hắn bước chân xuống giường, tay rút mạnh ống truyền nước biển ra rồi sờ tay vào người mình cảm thấy trống rỗng. Chợt nhìn lên trên bàn cạnh chỗ Vô Dao gác tay ngủ là ví tiền và điện thoại của hắn, bèn đứng dậy đi lại cầm ví mình lên kiểm tra thì thấy vẫn còn nguyên vẹn. Cả điện thoại cũng không có gì bất thường thì Vô Dao chợt mở mắt, ngẩn mặt lên nhìn Tống Lục Tài đang đứng trơ trơ trước mặt mình, vội vui mừng hỏi

"Anh tỉnh rồi à?"

Hắn nheo mắt nhìn cô nói

"Cô là người tông trúng tôi đấy à?"

Cô đứng dậy đáp

"Đúng vậy, khi ấy thành thật xin lỗi, do anh bước ra đường như vậy nên tôi không kịp thắng phanh, cũng may bác sĩ nói anh không sao cả"

Hắn nhét ví vào túi quần của mình, sau đó nheo mắt nhìn cô nói

"Thì ra cô là người làm ta nằm ở cái bệnh viện chết tiệt này, mấy tuần trước đã bị tên khốn kia đánh hộc cả máu mới vào đây, bây giờ lại tới cô"

Vô Dao chớp mắt ngạc nhiên, tay thò ví trong túi xách mình hỏi

"Mà anh muốn bồi thường bao nhiêu tôi sẽ gửi, vốn định gọi người nhà anh đến nhưng tôi kiểm tra anh chẳng lưu số ai trong điện thoại cả nên mới đành tạm thời chăm sóc anh đến khi anh tỉnh lại rồi sẽ đưa tiền sau"

Bỗng hắn bất ngờ gào lớn

"Im đi"

Cô giật mình, hắn quay lưng tiếp lời

"Ta không cần tiền bồi thường, giờ chỉ cần thoát khỏi được cái bệnh viện khó chịu này là tốt lắm rồi"

Hắn vừa bước đi thì cô lên tiếng

"Khoan đã"

Hắn ngạc nhiên, quay mặt lại vênh váo đáp

"Gì hả?"

Vô Dao nheo mắt nhìn hắn nói

"Anh không biết phép tắc lịch sự sao? Gào lớn vào mặt một cô gái như vậy thật thiếu lễ độ"

Hắn cười cợt nghiêng đầu hỏi

"Lịch sự? Ta chưa bao giờ biết thế nào là lịch sự cả, hay cô đang muốn dạy đời ta"

Vô Dao nheo mày

"Tôi cho anh xin lỗi tôi một câu, nếu không thì đừng hòng rời khỏi đây"

Hắn bật cười cợt hỏi

"Haha, cô muốn chết sao? Chẳng ai làm ta phải cúi đầu nói câu xin lỗi, với lại một con ả phụ nữ yếu đuối như cô thì làm gì được Tống thiếu này hả?"

Vô Dao sực nheo mày hơn

(Cái tên này, đúng là không dạy một bài học là không được)

Rồi hắn giương mắt nhìn cô nói

"Trông cô cũng xinh đẹp, tốt nhất khôn hồn thì mau khóa cái mồm mình lại và đừng nói thêm bất kì câu nào nữa, nếu không gương mặt này..."

Hắn vừa nói vừa đưa tay đến nâng cằm cô lên nhếch môi tàn ác

"Gương mặt này mà bị ta hành hạ thì thật đáng tiếc"

Cô sực nheo mắt nhìn hắn rồi bất ngờ giơ chân lên đá gót giày vào bụng hắn khiến hắn hộc nước bọt mà lùi người ra sau, gập người nghiếng răng nhìn cô trỏ tay kinh ngạc

"Cô...cô dám..."

Chưa kịp nói hết câu, cô đã bước tới đá tiếp vào mặt hắn khiến hắn ngã lăn ra đất sau đó ra lệnh

"Mau xin lỗi tôi ngay, nếu không tôi sẽ cho anh một bài học"

Chợt hắn ôm mặt mình lăn người qua lại, thay vì van xin tha thứ, hắn đột nhiên lại trở nên thích thú hơn mà bật cười thật lớn nói

"Xin lỗi cái đách, cô nghĩ cô là ai hả?"

Vô Dao bèn nheo mày, cô không hiểu tên này là kiểu người gì? Tại sao càng đánh hắn lại càng cười nhiều hơn như thế? Tiếng cười của hắn cứ liên tục vang lên làm cho con người cô phải đến mức khó chịu

Cô bèn lên tiếng hỏi

"Anh là cái thứ gì vậy? Tại sao lại còn cười được chứ?"

Hắn không đáp, vẫn nằm dưới đất ôm bụng mình phì cười như một tên điên, hết cách, cô đành sử dụng chịu cuối cùng của mình đó là giật cả ống truyền nước biển ra, leo lên người Tống Lục Tài bất ngờ ngồi đè xuống, trói chặt hai cổ tay hắn lại với nhau khiến hắn ngạc nhiên nheo mày nói lớn

"Cô đang làm cái gì vậy? Con đàn bà khốn"

Cô nheo mắt, hai tay kéo mạnh thắt chặt sợi dây vào cổ tay hắn đáp

"Tôi sẽ dạy anh biết thế nào là thái độ lịch sự"

Hắn nheo mày cắn răng giẫy giụa, chân đạp về phía sau lung tung

"Buông ra, buông ta ra"

Khi tay hắn đã bị trói chặt, bỗng có hai người vệ sĩ từ bên ngoài mở cửa đi vào lên tiếng

"Chị Dao, đã đến giờ về...rồi"

Chợt bọn họ ngạc nhiên khi thấy cô đang ngồi trên người Tống Lục Tài, hắn nghiếng răng nhìn cô phía trên, hai tay bị trói chặt bất lực lây mạnh người giẫy giụa gào lớn

"Con đàn bà chết tiệt, mau thả ta ra, nhanh lên"

Cô dùng sức nắm mạnh cổ áo hắn bật dậy rồi nhìn hai người vệ sĩ đang ngơ ngác đứng ngay cửa lên tiếng

"Mau tới đây bắt lấy hắn cho tôi"

"Ơ nhưng mà tên này..."

Một người vệ sĩ trỏ tay vào hắn trơ mắt khó hiểu thì cô bèn đáp

"Hắn ta vừa sàm sỡ tôi, không thể tha thứ được nên tôi sẽ bắt hắn về nhà trị tội"

Chợt Tống Lục Tài nheo mày quát

"Cô bị điên à? Ta sàm sỡ cô khi nào?"

Bỗng hai người vệ sĩ gật đầu vâng lời liền đi đến kìm hai bên vai hắn đứng dậy, đẩy mạnh lưng bước đi thì hắn gào lớn

"Buông ra, lũ khốn, tưởng làm như vậy thì tao sẽ sợ sao? Tụi bây sẽ phải hối hận nếu như để tao thoát ra khỏi đây"

...

Phía dưới xe, vừa tống hắn vào trong thì Vô Dao đã ngồi bên cạnh hắn chéo chân khoanh hai tay thanh cao nói

"Bây giờ anh đã lọt vào tay tôi thì sẽ do tôi dạy dỗ, tôi nghĩ ba mẹ anh không có thời gian dạy anh thì phải"

Hắn tức giận, ngồi co một góc khi hai tay bị trói chặt, bật đưa chân lên tính đạp về phía cô thì cô đã bất giác sớm nhận ra, liền nhanh chân hơn mà giơ lên đạp thẳng vào mặt hắn khiến hắn đập đầu ra cửa sau lưng mấp môi nhỏ giọng

"Đáng...chết"

Cô cười nhẹ

"Đừng có giở trò, bây giờ cho đến khi anh chưa nói được câu xin lỗi tôi, tôi sẽ không tha cho anh"

(Cũng may năm 17 tuổi mình đã đi học võ, nếu không thì bây giờ không thể nào xử lí anh ta được rồi)

Buổi chiều đến, Vô Dao vừa bước vào nhà kho lấy ra một cái lồng sắt cỡ lớn đặt trước mặt Tống Lục Tài đang bị hai người vệ sĩ kìm chặt vai, hắn đưa mắt nhìn cái lồng ấy giẫy giụa đá chân qua lại cắn răng hỏi

"Cô tính làm gì vậy hả?"

Cô bật cười, tay vừa mở cái lồng đó ra đáp

"Hồi xưa tôi dùng nó nhốt mấy con chó dữ, bây giờ đành đem ra cho anh sử dụng rồi"

Hắn sực nói lớn

"Con đàn bà chết tiệt, cô điên sao?"

Cô đưa mắt nhìn hắn nhếch môi lên tiếng

"Mau đem hắn ta vào đây"

"Vâng"

Hai người vệ sĩ kéo mạnh người hắn đến cái lồng lớn đó thì hắn chống cự, răng nghiếng thật chặt, hai chân cựa sát suốt đất về phía trước vì không muốn bước đi, bật gào thét

"Cô tưởng cô là ai mà dám bắt Tống Lục Tài ta chui vào cái lồng sắt này? Thả ta ra"

Khi thấy hắn bị đẩy người đến trước cửa lồng, Vô Dao nhếch môi rồi giơ chân lên đá gót giày mình vào bắp chân hắn phía sau khiến hắn khuỵu gối xuống, sau đó đạp mạnh mông hắn vào cái lồng sắt kia mà khóa chặt cửa lại, hắn vừa quay ra nắm hai song sắt gào lớn

"Thả ta ra"

Cô che miệng bật cười

"Đúng là rất giống chó, nếu anh không xin lỗi tôi, tôi sẽ mãi mãi không thả anh ra đâu"

Hắn nhăn mặt tức tối

"Đồ sư tử hà đông, ít nhất cũng phải để ta đi vệ sinh chứ"

Cô ngạc nhiên

"À quên mất"

Bỗng dưng cô cầm một cái chai nhựa ném qua song sắt cho hắn rồi tiếp lời

"Đi tạm vào cái chai này đi, vì thái độ cư xử của anh không giống người nên tôi không thể nào cho anh dùng nhà vệ sinh được"

Hắn cắn răng càng thêm tức giận, cả đời hắn chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế này, bây giờ lại bị một người phụ nữ ném một cái chai nhựa vào rồi bắt hắn đi như thế khác gì bị cầm tù.

Sau đó cô đặt tay lên môi nói

"Cũng may là anh Khiết Tường dọn ra chung cư ở, nếu không về nhà sẽ thấy kinh hoảng mất"

Rồi cô nhìn hai người vệ sĩ tiếp lời

"Mau lôi cái lồng sắt này vào nhà đi"

"Vâng thưa chị Dao"

Họ vừa đáp, đi tới nhấc hai bên song sắt lên đưa hắn đi vào nhà thì hắn gào lớn

"Thả ta ra, ta mà thoát ra khỏi đây các ngươi sẽ phải chết"

Hắn càng gào khô hốc cả họng, cô lại bật cười thích thú.

Một lúc sau, chiếc lồng sắt được đặt ngang nhiên trong phòng cô, dự định sẽ để bên ngoài phòng khách nhưng cô lại sợ thay Khiết Tường trở về nhà bất ngờ mà phát hiện được, chắc chắn anh sẽ rất nổi giận.

Thế là tên cầm thú kia lại bị khuất phục, ngồi trong chiếc lồng lớn như một con thú nuôi.

Một lúc sau Vô Dao vừa bước ra khỏi nhà tắm với vóc sáng mỹ lệ chỉ khoác mỗi cái khăn tắm quanh người. Mái tóc vàng đung đưa óng ả liếc mắt nhìn hắn đã ngồi dựa lưng ra sau, đôi mắt nhắm lịm đi nhưng đó là do hắn chỉ giả vờ ngủ, chỉ cần cô mở khóa chiếc lồng này hắn sẽ nhanh chóng đớp lấy cơ hội mà thoát thân. Cô tiến lại rồi ngồi xuống trước lồng sắt, tay giơ lên chiếc chìa khóa đung đưa trước mặt hắn giễu cợt lên tiếng

"Hiện tại chìa khóa trên tay tôi, sao anh không xin lỗi tôi dù chỉ một câu, biết đâu...tôi sẽ thả anh ra ngoài"

Hắn nheo mày mở mắt ra nói

"Im đi, ta có chết cũng chẳng hạ đầu xin lỗi bất cứ một ai"

Nghe vậy cô đứng dậy

"Vậy sao? Thật đáng khâm phục"

Rồi cô ngã người lên giường mình nói

"Vậy tôi ngủ đây, ngủ ngon nhé tiểu bảo bối"

Câu nói ấy chợt khiến Tống Lục Tài như bị sỉ nhục. Cái gì mà "Tiểu bảo bối", nó là cái tên dành cho hắn sao? Nghe thật mềm nhũng không đúng với khí chất tàn bạo của hắn, hắn cao mày không vui

"Cô đang giỡn mặt với ta sao? Đừng gọi ta bằng cái tên đó'

Cô bật cười

"Tiểu bảo bối là tên chú chó tôi từng nuôi, xem ra anh cũng rất hợp với cái tên đó"

"Im ngay"

Hắn gào lớn, hai tay nắm vào song sắt nói tiếp

"Ta mà thoát ra khỏi đây cô sẽ là người bị ta giết đầu tiên"

Cô ngạc nhiên

"Vậy à, xem ra anh cũng không tệ đấy, cứ ngoan ngoãn ở trong đấy đi đã rồi hẵn đòi giết tôi"

Bỗng điện thoại cô vang lên, cô ngạc nhiên khi máy reo đến lại là Khiết Tường, bèn nhanh chóng cầm lên đi ra ban công bắt máy lên tiếng

"Alo, anh Tường"

Giọng Khiết Tường bật hỏi

"Vô Dao, em chưa ngủ sao?"

Cô lấp mấp

"À...ừ em định ngủ đây, đang hóng gió ngoài ban công một lát thì anh gọi tới, có chuyện gì sao?"

Anh đáp

"À anh muốn hỏi là..."

Đột nhiên tên Tống Lục Tài đập tay vào song sắt gào lớn

"Thả ta ra, mau thả ta ra"

Vô Dao bỗng giật mình thì Khiết Tường ngạc nhiên vọng giọng qua điện thoại bèn hỏi

"Vô Dao, vừa rồi anh nghe thấy tiếng ai đó, em đang ở cùng ai vậy?"

Cô lấp mấp

"À...em đang coi phim ấy mà, nhân vật chính đang bị bắt giam trong lồng sắt và kêu cứu"

Nghe vậy anh đáp

"Vậy à, anh muốn hỏi là con gái như tụi em thường thích những gì? Vì anh muốn tạo bất ngờ cho Nhiên Nhiên"

Vô Dao bật cười xoay người lại, tay ôm quanh bụng mình

"À cũng dễ thôi, nhưng theo em nghĩ Tinh Nhiên không thích quà cáp gì to lớn đâu, anh nên đưa em ấy đi xem phim chẳng hạn"

"Xem phim? Anh biết rồi, cảm ơn em"

Anh vừa đáp, sau đó tắt máy mất.

Vô Dao chợt thở dài đi vào, nheo mắt nhìn Tống Lục Tài đang cắn răng nhìn cô, hắn lại quát lớn

"Con khốn kia, ta đã bảo thả ta ra, cô bị điếc à?"

Cô nheo mày

"Im đi"

Hắn ngạc nhiên thì cô tắt đèn mất. Kéo chăn lên người ngủ thật ngon khiến hắn cắn răng ngồi trong lồng sắt bất lực lẩm bẩm

"Chết tiệt con ả đần độn, ta không tha thứ cho cô đâu"