Chương 4: Hắc Toàn Phong Tiểu Bạch

Phương Tà Chân không thèm để ý, cứ thế đi về phía trước.

Tiểu Bạch đưa tay ra.

Tay của y chặn ngay đường đi của Phương Tà Chân.

Phương Tà Chân bình tĩnh nói:

– Tay của ngươi không cần nữa à?

Đồng tử Tiểu Bạch thu nhỏ lại, chỉ nói:

– Xin dừng bước!

Phương Tà Chân cười nhạt:

– Nếu ta nhất định đi thì sao?

Tiểu Bạch nói:

– Ta sẽ chặn.

Phương Tà Chân ngẩng đầu lên nhìn trời, mệt mỏi nói:

– Tốt lắm.

Truy Mệnh đứng bên cạnh thấy Phương Tà Chân ngẩng đầu nhìn trời, nhịn không được thốt lên một tiếng:

– Cẩn thận!

Nhưng Phương Tà Chân đã xuất thủ.

Lần này, Truy Mệnh, Hồng Tam Nhiệt, Lưu Thị Chi, Trì Nhật Mộ bốn người, không ai không tận mắt thấy Phương Tà Chân xuất thủ.

Cũng không ai là không động dung.

Phương Tà Chân chỉ xuất một kiếm.

Một kiếm liền chém xuống tay Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch cũng không thu tay.

Đoản đao của y trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc đã kịp thời cản trên cánh tay.

Binh khí có câu:

nhất thốn đoản, nhất thốn hiểm. Tiểu Bạch nghệ cao gan lớn, giao thủ với người bất luận là đối phương có mạnh đến đâu, chỉ cần là bác đấu cận thân, y căn bản đều không sợ.

Có một số người trời sinh ra đã không sợ bất cứ thứ gì.

Kiếm thế của Phương Tà Chân đột nhiên biến đổi.

Lưỡi kiếm chuyển hướng công vào ngực Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch đưa tay hữu ra chặn đường, tay tả chấp đao cứu tay hữu, trước ngực lộ ra một kẽ hở nhỏ.

Phương Tà Chân chính là tấn công vào kẽ hở đó.

Tư thế của Tiểu Bạch đột nhiên biến đổi.

Tả thủ của y đã thu về nhanh như điện, chộp lấy lưỡi kiếm cũng nhanh như điện, giống như là một con độc xà chỉ cần ngẩng đầu phát xuất công kích, y liền tấn tốc bắt trúng chỗ bảy thốn trên mình nó vậy.

Lúc này, Truy Mệnh chợt thốt lên:

– Không được đâu!

Hai người bất đồ phân khai, tiếp đó là tiếng vải bị xé rách.

Tiểu Bạch đã lùi lại tám bước.

Áo bào đen trên mình y đã có ba bốn chỗ thủng, hắc y trước ngực cũng có hai chỗ bị rách.

Đó là do kiếm khí cắt rách.

Nhưng Phương Tà Chân còn chưa bạt kiếm.

Gã vác kiếm trên vai, nhìn Tiểu Bạch với vẻ hứng thú, mỉm cười nói:

– Không tồi. Võ công của ngươi có thể coi là không tồi đâu.

Ngay cả Lưu Thị Chi cũng đã từng bình luận về Tiểu Bạch thế này:

– Chuyện mà ngay cả Tiểu Bạch cũng sợ thì tuyệt đối không thể làm, bởi vì đó căn bản không phải là chuyện con người có thể làm.

Võ công của Lưu Thị Chi không thể coi là cao, song lời nói như kim thạch, kiến thức cực cao, trước giờ không nhận xét sai bao giờ. Lời nói của y ở Lan Đình Trì Gia có phân lượng thế nào thì trên giang hồ cũng có phân lượng thế ấy.

Người người đều biết dưới trướng Lan Đình Trì công tử có ba đại cao thủ. Lưu Thị Chi túc trí đa mưu, Tiểu Bạch có dũng có mưu, Hồng Tam Nhiệt hữu dũng vô mưu. Trì gia cũng vì vậy mà thanh thế càng ngày càng thịnh vượng.

Bất quá, lúc này đến cả Tiểu Bạch cũng phải lộ ra một loại thần sắc.

Thần sắc sợ hãi.

Kiếm của Phương Tà Chân chưa rời vỏ đã có thể cắt rách bảy tám chỗ trên y phục của y, mà hơn thế, ngay cả Tiểu Bạch cũng không biết mình bại dưới kiếm của Phương Tà Chân thế nào nữa.

Phương Tà Chân cười nhạt.

Sau đó gã lại quay về trạng thái ưu uất.

Một vẻ ưu uất anh tuấn.

Gã gác kiếm lên vai, tiêu sái bỏ đi.

Mặt Tiểu Bạch càng đen hơn.

Y đưa tay ra.

Vẫn là tay tả.

Tả thủ vẫn chắn đường Phương Tà Chân như trước.

Phương Tà Chân có chút kinh ngạc:

– Ngươi không sợ chết?

Tiểu Bạch đáp:

– Sợ.

Phương Tà Chân lại hỏi:

– Vậy còn dám cản đường ta?

Tiểu Bạch đáp:

– Công tử muốn lưu ngươi lại.

Phương Tà Chân hỏi:

– Lưu được không?

Tiểu Bạch lắc đầu:

– Lưu không được.

Phương Tà Chân hỏi tiếp:

– Nếu lưu không được, sao vẫn còn chưa tránh đường?

Tiểu Bạch đáp:

– Lưu không được cũng phải lưu.

Nhãn thần Phương Tà Chân đột nhiên nghiêm lại.

Có phải chiến ý của gã đã bị sự ương bướng cố chấp của Tiểu Bạch đánh thức?

Tiểu Bạch tiến thêm một bước nữa.

Trong một sát na đó, phát xuất ra bảy đạo sát đao mà bình sinh y rất ít thi triển.

Bảy đạo sát đao này, bình nhật ít nhất đã hủy đi hai mươi kình địch. Nhưng lần này, bảy đạo sát đao cùng lúc sử ra, không phải để sát nhân, mà là để lưu nhân.

Lưu giữ một người.

... Nhưng có lưu được không?

Tiểu Bạch khẽ rên một tiếng, người bay ra xa hơn mười thước.

Nhưng y vẫn đứng chặn trước mặt Phương Tà Chân.

Tay tả y vẫn dơ ra như trước. Nhưng hai lỗ mũi đã chảy ra hai hàng máu tươi, khoé miệng cũng có máu rỉ ra.

Phương Tà Chân nhìn y lắc đầu.

Tiểu Bạch cúi đầu. Đột nhiên hít sâu một hơi.

Sau đó chầm chậm thở ra.

Sau khi thở hết trọc khí, hai mắt y rực lên như có người châm lửa, ưỡn ngực đứng thẳng giống như một trái núi, trên mặt xuất hiện vẻ kiên quyết vô bì.

Tay tả của y đưa ra, vẫn chắn đường đi của Phương Tà Chân như trước.

Mắt Phương Tà Chân sáng rực.:

– Tốt, tốt lắm.

Người vẫn bước về phía trước.

Trì Nhật Mộ đột nhiên dương giọng nói:

– Tiểu Bạch, lùi lại.

Tiểu Bạch nhìn Trì Nhật Mộ với ánh mắt khó hiểu.

Trì Nhật Mộ thở dài:

– Lưu không được đâu.

Tiểu Bạch buông thõng tay xuống.

Phương Tà Chân mỉm cười, bước đi theo sau Truy Mệnh.

Truy Mệnh thấy Phương Tà Chân không xuất thủ nữa mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai người đi được một quãng khá xa. Khi tới gần thành môn, Truy Mệnh mới hỏi:

– Tại sao ngươi không đầu nhập về Trì gia? Đó là một nơi có thể phát huy hết thân thủ của ngươi kia mà? Lẽ nào ngươi muốn sống một đời trong tĩnh lặng như hiện nay?

Trên đường đi họ đã nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, không gì là không nói, song không ai nhắc lại chuyện vừa xảy ra bên trong quán trà.

Phương Tà Chân chau mày:

– Vì mấy tên công tử đó mà tranh danh đoạt địa có đáng không? Dù ta có muốn như vậy thì cũng phải ý đồ lấy được thiên hạ, lập nên tự thân chi nghiệp.

Truy Mệnh nghe xong, mỉm cười nói:

– Ngươi có cách nghĩ của ngươi, ta không miễn cưỡng. Nhưng nên nhớ một điều, trên thế gian này muốn tự lập môn hộ một cách triệt để, không dựa dẫm vào ai, tuyệt đối không dễ đâu!

– Chính gì không dễ nên ta mới có hứng thú.

Phương Tà Chân dừng bước nói:

– Huynh phải vào thành?

Truy Mệnh nhìn gã nói:

– Đúng vậy.

Phương Tà Chân nói:

– Vậy chúng ta cũng phải chia tay ở đây thôi.

Truy Mệnh nói:

– Không chia tay ở đây thì cũng sẽ đến lúc phải chia tay mà thôi. Chi bằng chia tay ở đây cho xong.

Chàng hỏi Phương Tà Chân:

– Ngươi định đi đâu?

Phương Tà Chân đáp:

– Dạy học.

Rồi hỏi lại:

– Còn huynh?

Truy Mệnh đáp:

– Nha môn.

Nói đoạn bồi thêm một câu:

– Lần sau gặp mặt, nhất định sẽ uống với ngươi ba trăm chén.

Phương Tà Chân nói:

– Ta không thường uống rượu.

Gã ngừng lại giây lát rồi bổ sung:

– Nhưng huynh mời, ta sẽ uống.

Trong mắt Truy Mệnh tràn đầy tiếu ý:

– Bao nhiêu cũng uống?

Mắt Phương Tà Chân cũng có tiếu ý:

– Bao nhiêu cũng uống.

Truy Mệnh lùi lại, vẫy tay nói:

– Đừng quên ngươi phải cùng ta uống rượu.

Phương Tà Chân cũng nói với theo:

– Đừng quên huynh phải mời ta uống rượu.

Truy Mệnh cười lớn nói:

– Nhất định.

Phương Tà Chân chuyển thân bước đi.

Dọc Tây Hà đi đến một cái ngõ to mà chỏ, sau đó đi vào phố Đào Lý Tây, chính là trạch viện nhà Hùng viên ngoại. Hùng viên ngoại vốn là chủ sử Sử Bộ trong kinh, nay tuổi đã lớn liền từ quan về quê. Trong nhà có hai hài tử, tình tình nghịch ngợm hiếu võ, mãi mà vẫn chưa tìm được lão sư tốt. Hùng viên ngoại tình cờ gặp được Phương Tà Chân, vừa nhìn đã thấy gã là người khí chất tinh kì, học vấn uyên thâm, thế là liền dùng lễ mời về làm gia sư quản giáo hai đứa con nhỏ. Hai tiểu hài tử này đứa lớn tên Hùng Văn Công, đứa nhỏ tên Hùng Võ Đắc, cả hai đều kiêu ngạo đã quen, quậy phá dị thường, thường trượng ỷ vào mấy chiêu quyền cước bọn hộ viện dạy cho đánh cho các lão sư trước Phương Tà Chân chạy dài, hoặc giả chọc cho bọn họ tức điên lên mà bỏ đi. Kể từ sau khi Phương Tà Chân đến dạy học, hai đứa trẻ này liền bị trị đến nơi đến chốn, thay đổi hoàn toàn. Hùng viên ngoại đương nhiên cảm thấy nhãn quang của mình không tồi, đối với Phương Tà Chân tự nhiên cũng dùng lễ trọng mà báo đáp. Lão tuy biết rằng Phương Tà Chân không phải người tầm thường, song tuyệt đối không thể ngờ rằng Phương Tà Chân lại không tầm thường tới mức đó.

Ngày hôm nay, Phương Tà Chân giống như thường nhật, gõ nhẹ lên cửa nhà Hùng viên ngoại. Quản gia Phúc Đầu bước ra, vừa thấy Phương Tà Chân, liền vừa khách khí vừa nhiệt tình mời gã vào đại sảnh đường, một mặt quát bảo gia bộc đi truyền báo cho viên ngoại, một mặt nói với Phương Tà Chân:

– Phương phu tử, ngài cứ ngồi đây. Mời ngài ngồi đây. Lão gia nhà chúng tôi lập tức sẽ đến ngay, lập tức sẽ đến ngay.

Phương Tà Chân cảm thấy hôm nay trên dưới Hùng gia đều có vẻ bất bình thường, liền ngạc nhiên nói:

– Hôm nay hai vị thiếu gia không đến học à?

Phúc Đầu lắc lắc đầu:

– À à. Vâng ... vâng ... vâng ... Không ... không ... Chuyện này, chuyện này ...

Lúc này Hùng viên ngoại đã vội vội vàng vàng chạy ra, vừa thấy Phương Tà Chân đã cười hớn hở, vái dài một cái:

– Phương đại hiệp xin chớ trách, lão khiếu tuổi già mắt hoa, không nhận ra oai danh của đại hiệp, dám mời đại hiệp khuất thân mà dạy dỗ cho hai tên khuyển tử. Thực là ... xin đại hiệp mở lượng hải hà ... chớ nên để bụng Hùng gia chúng tôi!

Phương Tà Chân ngẩn người:

– Đông ông, lời này của ngài có ý gì?

Hùng viên ngoại chỉ mỉm cười :

– Không có ý gì cả. Lão khiếu đâu dám có ý gì khác. Chỉ là khiến đại hiệp phải thiệt thòi trong thời gian vừa qua, lão khiếu thực là quá mê muội vô thức. Đây là ...

Lão nói đến đây liền gọi gia nhân mang lên một trăm lượng bạc đã chuẩn bị từ trước.

– Một chút tấm lòng của lão khiếu, mong tiên sinh ... mong Phương đại hiệp nể mặt mà thu nhận.

Nói đoạn kêu gia nhân mang mâm bạc dâng lên trước mặt Phương Tà Chân.

Phương Tà Chân đã hiểu rõ mấy phần. Gã dạy học ở Hùng phủ, gia chủ dù hậu đãi đến đâu mỗi năm cũng chỉ được chừng hai ba chục lượng, nay Hùng viên ngoại lại cho mình một món tiền lớn như vậy, tự nhiên là bên trong phải có nội tình. Nghĩ vậy liền nói:

– Đông ông, có phải tại hạ tài thô học thiển nên ngài muốn từ chối không để ta dạy học cho hai công tử nữa?

Hùng viên ngoại lo lắng đến toát cả mồ hôi:

– Phương hiệp sĩ, xin ngài chớ nói như vậy. Trước đây lão khiếu không biết tội, giờ đây dã nhận rõ thân phận, làm sao dám làm trễ nải bước đi của ngài nữa ... Phương đại hiệp, chuyện này ... chuyện này ... lão khiếu dù thế nào cũng không dám cùng Trì gia tranh giành đâu!

Phương Tà Chân vừa nghe lời này, lập tức đã hiểu rõ mấu chốt vấn đề. Sắc mặt gã thoáng trầm xuống:

– Ta tuyệt đối không có ý đến Trì gia, Đông ông không cần phải suy nghĩ chuyện này nữa.

Hùng viên ngoại nghe xong thì càng lo lắng, vội nói với vẻ van nài:

– Chuyện này lại càng không được. Trì nhị công tử là nhân trung long phượng, lại là đại phú đất Lạc Dương. Gần đây nghe nói hoàng thượng định tuyển chọn người gia phong làm Lạc Dương Vương, xem ra Trì công tử đã chắc đến nửa phần rồi. Người mà Trì công tử xem trọng, lão khiếu đây dù gan to bằng trời cũng không dám lưu giữ.

Chuyện này tuyệt đối không thể, chỉ mong Phương đại hiệp đại nhân đại lượng, nhớ chút tình cố cựu mà nói vài câu tốt đẹp cho lão khiếu trước mặt Trì công tử, thì lão khiếu đã cảm kích vạn phần rồi.

Phương Tà Chân không nhận bạc của Hùng viên ngoại, quay người rời khỏi Hùng phủ. Trên đường, gã cảm thấy trong lòng có chút bực bội, liền đi đến Y Y Lầu.

Y Y Lầu là thanh lâu nổi tiếng nhất trong thành.

Lão tú bà vừa thấy gã, biết ngay gã đến tìm Tích Tích, nên liền cười cầu tài dẫn Phương Tà Chân lên trên lầu gặp Tích Tích. Bởi vì Phương Tà Chân trước giờ không giàu có gì, nhưng cũng không phải hạng bần hàn, mà Tích Tích cũng luôn có biệt nhãn đối với y, nên tú bà và những người trên lầu đối với Phương Tà Chân chẳng nhiệt tình gì, nhưng cũng không đến nỗi lãnh đạm.

Còn những nữ tử thanh lâu ở đây thì đều điên đảo trước vẻ anh tuấn, tiêu sái của Phương Tà Chân.

Phương Tà Chân cũng không tìm ai khác, chỉ tìm một mình Tích Tích.

Những nữ tử khác biết Tích Tích và Phương Tà Chân có quan hệ, nên cũng không lôi kéo gã ... mà cho dù có muốn lôi kéo, cũng lôi kéo không nổi.

Tích Tích là nữ tử xuất sắc nhất trong Y Y Lầu.

Nghe nói Lão Công Tử Hồi Ứng Thiên đã dùng nửa tòa thành để đổi lấy mắt xanh của Tích Tích, song Tích Tích căn bản không động tâm. Lư thị lang từng dùng mười hai xe trân châu bảo ngọc muốn cưới Tích Tích về làm thiếp, song Tích Tích cũng không để mắt đến.

Nàng để mắt đến một mình Phương Tà Chân.

Phương Tà Chân bước lên lầu, Tích Tích Tích dẫn gã vào Thu Thiền Hiên. Phương Tà Chân bước vào liền bắt đầu uống rượu.

Tích Tích vừa nhìn đã biết hôm nay gã không được vui.

Nàng liền muốn đem vui vẻ lại cho gã.

Nàng đàn tỳ bà, hát ca, lại còn đem bánh ngọt do đích thân nàng làm đưa lên tận miệng cho Phương Tà Chân.

Nàng thấy được Phương Tà Chân chỉ vì lịch sự mà cố ăn một chút.

Rất nhanh sau đó, nàng đã biết hôm nay mình không thể trị được nỗi buồn của Phương Tà Chân.

Trước đây, Phương Tà Chân cũng thường mang theo một ít không vui đến tìm nàng, song lần nào Tích Tích cũng có thể khiến gã vui trở lại, ngoại trừ một chuyện mà Tích Tích biết mình không thể nào giúp gã được.

Nàng liền hỏi:

– Lại nhớ nàng ta à?

Bàn tay đang cầm chén rượu của Phương Tà Chân khẽ run, song gã vẫn ngửa cổ uống cạn, rồi dùng tay lau lau hai bờ môi.

Nàng nhìn thẳng vào gã hỏi:

– Bao giờ thì chàng mới quên được nàng ấy?

Phương Tà Chân cười mơ hồ, lại cúi xuống rót rượu. Rượu tràn ra khỏi ly, đổ xuống mặt bàn.

Tích Tích giật lấy hồ rượu, rót cho gã rồi dùng thanh âm nhỏ nhẹ, ôn nhu tựa làn nước hỏi gã:

– Đến khi nào thì trong lòng chàng chỉ có ta mà không có nàng ấy?

Phương Tà Chân lắc đầu, trong lòng chợt sinh một cảm giác tiếc thương vô hạn, dùng bàn tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tích Tích, ôn hòa đáp:

– Không phải nàng ấy, không phải ta nhớ nàng ấy.

Tích Tích có chút ngạc nhiên, tròn mắt nhìn gã.

Phương Tà Chân thở dài, đột nhiên trầm giọng hỏi:

– Ta thất ý như vậy, bần cùng như vậy ... nàng theo ta thì có lợi gì chứ?

Tích Tích cười.

Nàng cười thật tươi.

Nhìn nàng cười tươi như vậy, không một nam nhân nào là có thể không động tâm.

– Ta là oán quỷ, ta đã chọn trúng chàng rồi.

Tích Tích dùng ngón tay dài thanh tú chỉ vào mi tâm gã nói:

– Ta thích chỗ này.

Lại dùng tay vuốt vuốt cặp mắt gã, nói với vẻ quý trọng:

– Ta thích chỗ này.

Rồi vuốt dọc sống mũi gã:

– Ta cũng thích chỗ này.

Cuối cùng chỉ tay vào miệng gã nói:

– Ta thích cả chỗ này nữa.

Mỗi lần nàng nói, nhu tình trong mắt lại sâu thêm một chút. Sau cùng nói ra một câu càng khiến người ta động tình hơn nữa:

– Mấy điểm lợi ấy còn chưa đủ sao?

Nói đoạn hé miệng cười tươi như hoa.

Phương Tà Chân thấy nàng diễm dung diễm sắc, hơi thở như lan, trong lòng cũng thoáng động tâm, đưa tay vuốt vuốt mái tóc mây, phát giác Tích Tích đã nằm gọn trong lòng mình như một con mèo ngoan ngoãn từ lúc nào không biết.

– Kỳ thật ở với ta không có điểm gì tốt cả, thật đấy!

Tích Tích cười tinh nghịch, giống như một tiểu nữ tử được nghe người lớn kể chuyện, nhưng trong nét cười cũng có nét giận dỗi, cũng có nét giảo hoạt:

– Được lắm. Chàng nói cho ta biết đi, chàng có bản lãnh nhất, ta không theo chàng thì theo ai?

Phương Tà Chân mỉm cười:

– Theo Lư thị lang, có vinh hoa phú quý bất tận. Theo Hồi công tử, gấm vóc ngọc ngà không thiếu, còn có ...

– Được lắm. Chàng muốn ta lỡ dở cả đời chứ gì.

Tích Tích ra vẻ trì chiết nói:

– Bọn họ tốt như thế thì chàng đi mà lấy họ đi! Lư thị lang đó tuổi đáng làm ông nội ta rồi. Chưa gả đi thì đương nhiên là hứa này hứa nọ, phú quý thiên kim, một khi đã vào nhà người ta ... chuyện khác còn chưa nói, riêng việc phải đi làm quen với mười bốn bà vợ của ông ta đã khiến ta mệt chết đi rồi. Hồi công tử là người lớn tuổi nhất trong Lạc Dương Tứ Công Tử, cũng là người đáng ghét nhất, sau lưng y ai cũng gọi là Độc Thủ Công Tử. Chàng thật là xấu xa, lại muốn bức ta gã cho một gã độc thủ lang quân. Hứ ...

nếu bọn họ thật sự thiên y bách thuận, vừa có áo đẹp vừa có cơm ngon, lại có người hầu kẻ hạ thì sao ta lại không gả cho họ chứ? Nếu như đã không muốn nhìn thấy mặt ta nữa thì Phương công tử không cần lao giá đến Y Y Lầu này nữa, thường đến tìm nữ tử khổ mệnh này làm gì ...

Nói đoạn, trên khoé mắt đã thoáng ửng hồng như muốn khóc.

Phương Tà Chân vội nói:

– Nàng làm sao vậy? Ta chỉ là tự trách mình bần hàn, không muốn liên luỵ đến nàng thôi.

Tích Tích nhoẻn miệng cười:

– Thân thế này của ta cũng đâu hơn gì chàng?

Phương Tà Chân đột nhiên nói:

– Nói thật nhé, nàng có muốn ta có công danh phú quý không?

Tích Tích đáp:

– Nói thật, chàng không nói đến công danh phú quý được đâu. Chúng ta quen nhau đã ba năm rồi, ta biết chứ, công danh phú quý không phải là ta có muốn hay không, mà là chàng có cần hay không mà thôi ...

Đột nhiên nàng nghĩ đến một chuyện, cười cười nói:

– Nói đến đây mới nhớ, hôm nay có mấy vị quan gia đến đây tìm chàng, còn tìm đến cả ta để hỏi thăm nữa, trong đó có cả Gia Cát Lượng của Trì công tử, Lưu tiên sinh đấy.

Phương Tà Chân vừa nghe, sắc mặt liền biến đổi. Mụ tú bà ở dưới lầu chợt lớn giọng vui mừng gọi:

– Tích Tích, Tích Tích! Mau mời Phương công tử quá bộ ra đây, có quý khách đến tìm y này!

Phương Tà Chân rót một ly rượu đầy, ngửa cổ uống cạn, đặt hồ rượu xuống bàn đánh "binh" một tiếng, sau đó đứng vọt dậy.

Tích Tích giật thót mình.

Nàng rất ít khi thấy Phương Tà Chân tức giận như vậy.

Phương Tà Chân dang tay đẩy hai cánh cửa hiên ra.

Mụ tú bà và mấy tên bộc nhân đang xun xoe dẫn mấy người bước lên.

Phương Tà Chân đưa mắt nhìn mấy người đang đi lên, người đi đầu tiên chính là Lưu Thị Chi.

Phương Tà Chân lạnh lùng hỏi:

– Các ngươi đến làm gì?