Chương 28: Kẻ Địch Trên Bờ Và Dưới Nước

Cả đời Đoạn Mi Thạch quen dùng các phương pháp khác nhau để giết người.

Bản thân y cũng rất thích dùng các phương pháp khác nhau để giết người.

Nhưng hiện giờ là quyết đấu, không phải là ám sát.

Quyết đấu, ngược lại, là phương thức mà Sái Tuyền Chung quen dùng.

Mỗi người đều có phương thức và sở trường của riêng mình, tỷ như tinh thông hội họa vị tất đã thông hiểu âm luật, tinh thông âm luật vị tất đã thông hiểu hội họa, cùng lý lẽ như vậy, người có thể cứu người không nhất định dám giết người, kẻ dám giết người cũng không nhất định có thể cứu người.

Đoạn Mi Thạch sở trường ám sát, võ công tuy cao nhưng không lợi cho quyết đấu.

Huống hồ, trong trận chiến đêm qua, y đã bị thương dưới kiếm của Phương Tà Chân, võ công giảm một phần đáng kể.

Lòng tin của y càng giảm sút dữ dội hơn.

Y đã phạm tội, lại bị Truy Mệnh nắm được chứng cớ, càng hỏng bét là chứng cớ ấy lại do chính miệng y nói ra, hơn nữa, trước khi quyết đấu, y còn biết được hai đồng bọn võ công cao cường của y đều vô phương đến hiệp trợ cho y được.

Tất cả những điểm này đều ảnh hưởng đến đấu chí.

Vì thế y quyết định phải kích phát đấu chí của mình lên trước.

Vì thế y toàn lực tấn công trước.

Nếu chỉ luận xoa pháp, trên đương kim võ lâm, Đoạn Mi Thạch tuyệt đối có thể xưng là võ lâm đệ nhất.

Trên phương diện này, võ lâm không có ai tinh diệu bằng y, cũng quyết chẳng có người nào dụng cương xoa vừa thuần vừa luyện được như y, càng chẳng có ai có thể thi triển xoa pháp lang độc bằng y.

Quả nhiên Truy Mệnh chỉ có thể chống đỡ, vô phương hoàn kích.

Một chiêu cũng vô phương hoàn kích.

Đoạn Mi Thạch công liền một mạch bảy mươi tám chiêu, mới dần dần phát giác có gì đó không đúng.

Chiến cục có vẻ như là Truy Mệnh bị y công đến vô phương hoàn kích, nhưng trên thực tế, chỉ có mình y hao tổn khí lực.

Cương xoa của y thủy chung vẫn không chạm vào được tới chéo áo của Truy Mệnh.

Điều đáng sợ là, mỗi một chiêu công của y đều do đối phương dẫn phát. Càng đáng sợ hơn là y không thể tự khống chế, không thể dừng thế công lại ... Bởi vì một khi dừng lại, tất cả sát khí trong những sát chiêu mà y công vào khoảng không lúc nãy, sẽ đảo ngược lại ... Thứ lực phản hồi này, ngay cả Đoạn Mi Thạch cũng không chắc có thể chịu đựng được hay không.

Giờ y chỉ hy vọng Truy Mệnh hoàn kích càng sớm càng tốt.

Truy Mệnh càng sớm phản kích, thì lực phản kích sẽ không lớn đến vậy. Đoạn Mi Thạch cảm thấy những thế công mình vừa công ra tựa như một bờ đập ngăn nước vậy, nước càng lúc càng tích tụ nhiều, đến khi bờ đập bị vỡ thì mọi việc sẽ không gì cứu vãn nổi.

Nhưng y lại không thể giảm nhẹ thế công của mình.

Bởi vì thế công giảm nhẹ, sẽ không ngăn nổi Truy Mệnh phản kích.

Cùng lý lẽ ấy, y cũng không thể gia tăng công kích, bởi thế công càng mạnh, lực phản kích càng lớn.

Đoạn Mi Thạch tiến thoái lưỡng nan, công thủ đều không xong.

Y đột nhiên ném bỏ cương xoa.

Cây cương xoa này là độc môn binh khí của Đoạn Mi Thạch, trong giờ khắc sinh tử tồn vong này, y lại càng phải dựa vào nó.

Y vốn không thể ném bỏ nó.

Nhưng y lại kiên quyết ném bỏ.

Đoạn Mi Thạch vung tay ném cương xoa trong tay về phía Truy Mệnh, ngọn cương xoa lao đi như điện xẹt, liền bị Truy Mệnh tung cước đá bay ra xa, nhưng tất cả lực phản kích mà Truy Mệnh đã tích tụ từ nãy giờ liền đột nhiên giống như gặp phải một lỗ thoát nước đên bờ đập vậy, tuôn ra ào ào.

Đoạn Mi Thạch tiếp được bảy tám chiêu đã cảm thấy chống đỡ không nổi, đột nhiên kêu lớn một tiếng:

– Dừng tay! Ta có lời muốn nói!

Truy Mệnh liền dừng hết mọi thế công lại trong chớp mắt.

Một người có thể dừng thế công toàn lực của mình một cách đột ngột như vậy, có nghĩa là y căn bản còn chưa toàn lực tấn công, chưa toàn lực tấn công mà công thế đã như thế này, vậy thì nếu Truy Mệnh toàn lực tấn công thì uy lực sẽ thế nào? Đoạn Mi Thạch thầm chấn kinh trong dạ.

“Ngươi muốn nói gì nữa?” Truy Mệnh hỏi.

“Sớm biết thế này, chi bằng ta nhận lời ông chủ đi ám sát ngươi”. Đoạn Mi Thạch thở hổn hển:

“Chính là vì ta không muốn kết oán với Tứ Đại Danh Bộ nên mới đi giết Mạnh Tùy Viên, thật không ngờ vẫn bị dây vào ngươi”.

“Ta thà để ngươi đến giết ta còn hơn là để ngươi giết toàn gia Mạnh Tùy Viên, đó là những người vô tội”. Truy Mệnh trầm giọng:

“Cách duy nhất để ngươi bù đắp một phần tội nghiệt của mình chính là nói cho ta biết ai là ông chủ , đồng bọn của ngươi đang ở đâu?”.

– Ngươi muốn biết à?

Truy Mệnh đợi y nói tiếp.

“Vừa nãy, ta bảo ngươi dừng tay, ngươi liền lập tức dừng tay, vừa hay rất hợp với một chữ”. Đoạn Mi Thạch đột nhiên chuyển chủ đề, sau đó lại hỏi:

“Ngươi đoán xem đó là chữ gì?”.

Truy Mệnh nhạt nhẽo đáp:

– Ta không đoán, ngươi nói đi.

Đoạn Mi Thạch lập tức nói ra đáp án:

– Ngu!

Y lập tức hành động.

Nhảy xuống Tiểu Bích Hồ.

Đoạn Mi Thạch vừa chạm mặt nước, thân hình lập tức linh hoạt như một con cá, chìm xuống lòng nước, rồi không thấy nổi lên nữa.

Truy Mệnh lập tức tung mình nhảy theo.

Chàng vốn là đại vương truy tung, công phu dưới nước tự nhiên cũng không kém.

Nhưng khi chàng vừa rơi xuống nước, liền lập tức phát hiện có điều bất diệu.

Hai đạo ám kình thế tựa di sơn đảo hải đang ập về phía chàng.

Sở trường của Truy Mệnh là thoái pháp, không phải nội công, huống hồ ở trong nước thoái pháp không dễ thi triển. Cho dù là chưởng pháp cũng bị giảm bớt uy lực, ngay cả tránh né cũng thập phần bất tiện.

Huống hồ hai đại chưởng lực này không phải tầm thường, gần như là đã đem toàn bộ nước trong Tiểu Bích Hồ ép về phía Truy Mệnh, tựa hồ như không ép Truy Mệnh tan xương nát thịt thì không cam vậy.

Truy Mệnh lập tức quyết định trong nháy mắt, thầm vận huyền công, Thiên Cân Trụy, Vạn Quân Áp, Hoành Đoạn Tử Kim Thung cùng lúc thi triển, thân hình trầm xuống mười lăm thước, hai chân vừa chạm xuống đất bùn dưới đáy hồ lập tức nhún mạnh, mượn lực phóng vọt lên, cùng lúc thi triển Phi Điểu Đằng Không, Tiềm Long Thăng Thiên, Lý Ngư Vượt Long Môn, Yến Tử Xuyên Vân Tung. "Vù!" một tiếng đã vọt lên khỏi mặt nước hơn trượng, lúc này hai đạo kình lực vừa công đến chàng mới nổ bung, tạo nên một bức tường nước khổng lồ cao sáu bảy thước.

Truy Mệnh tung người lên không, song tự biết không thể hạ thân xuống hồ được nữa.

Chàng lăng không tung hai chân liên hồi, đôi giày cỏ liền bay chếch ra, nhẹ nhàng rơi trên mặt nước, sóng nước trên hồ có dữ dội đến đâu thì hai chiếc giày cỏ vẫn như thuyền nan giữa cơn bão lũ, dập dềnh nổi trên mặt nước.

Truy Mệnh hít sâu một hơi, thân hình rơi chếch xuống, vừa hay rơi đúng vào một chiếc giày cỏ, mũi chân khẽ điểm mượn một chút lực rồi lập tức như đại bằng triển dực, kình ngư giỡn sóng bay chếch ra hơn trượng, thân hình trầm xuống, mũi chân lại điểm khẽ vào chiếc giày thứ hai, mượn lực bay lên trên bờ.

Truy Mệnh vừa đặt chân lên bờ, lập tức quay người lại, toàn bộ tinh thần đều tập trung lên mặt hồ.

Võ công dưới nước của Đoạn Mi Thạch xuất thần nhập hóa đến như vậy là điều Truy Mệnh không liệu trước được.

Chỉ là bất kỳ ai cũng cần phải hô hấp.

Công phu dưới nước của Đoạn Mi Thạch có cao đến đâu cũng phải nổi lên để đổi khí.

Chỉ cần y nổi lên, cho dù chỉ là trong một sát na, Truy Mệnh cũng sẽ không bỏ qua.

Chàng đã sai lầm một lần.

Chàng không nên dừng tay.

Chàng không thể sai tiếp lần thứ hai.

Chàng nhất định phải bắt Đoạn Mi Thạch về quy án.

Đoạn Mi Thạch, ngươi đang ở đâu? Tại sao lại không nổi lên?

Truy Mệnh nhìn chằm chằm vào mặt hồ, trên trán, trên cổ không biết là mồ hôi hay là nước hồ?

Xa xa có một nhóm nữ tử đang chèo thuyền, tiếng ca truyền đến vang vang.

Bọn họ hiển nhiên đang ca hát rất vui vẻ, không biết ở đây đang có một trận đấu thập phần hung hiểm.

Truy Mệnh đứng bên bờ hồ.

Đừng nói là Đoạn Mi Thạch nổi lên, cho dù là một con cá nổi lên đớp khí chàng cũng có thể phân biệt được rõ như lòng bàn tay.

Chàng chỉ đợi Thạch lão yêu trồi lên.

Nhưng tại sao y vẫn không nổi lên?

Đoạn Mi Thạch cuối cùng cũng trồi lên mặt nước để đổi khí.

Y đã nín hơi quá lâu rồi, một mạch bơi hơn mười trượng, mới nhịn không được mà nổi lên thở một hơi dài.

Truy Mệnh lập tức phát động.

Lần này là toàn lực phát động.

Toàn diện phát động.

Toàn thân chàng vọt lên, cùng lúc vung chưởng đánh vỡ chiếc hồ lô đeo bên hông.

Hồ lô vỡ ra làm bốn mảnh, chàng tung mình ra xa hơn ba trượng, ném một mảnh hồ lô trong tay ra rơi trên mặt nước, mũi chân khẽ điểm, mượn lực tung mình lên phía trước, cứ thế liên tục bốn lần nhấp nhô, chưa đầy ba cái nháy mắt đã đến chỗ Đoạn Mi Thạch nổi nên rồi.

Đoạn Mi Thạch cảm thấy kình phong ập tới hậu não, lập tức biết chuyện chẳng lành, đến thở cũng chẳng kịp, lập tức rùn người chìm xuống nước.

Truy Mệnh biết nếu lần này lại để y chạy thoát, e rằng khó có cơ hội bắt lại, vì thế khi tung người lên lần thứ tư, thân hình còn chưa trầm xuống thì chàng đã tung ra hai cước, một trước một sau đá vào chỗ Đoạn Mi Thạch vừa nổi lên hít thở.

Truy Mệnh thi triển võ công đăng bình độ thủy giữa mặt hồ không có điểm đặt chân chính là chỗ hơn người trong khinh công của chàng, nhưng chỉ trong sát na mà có thể sử ra liên hoàn thoái pháp xuống mặt nước, mới chính là chỗ cao mình trong thoái pháp của chàng.

Người trong nước hự nhẹ một tiếng, đã bị chàng đạp trúng một cước.

Tuy Thạch lão yêu đã đảo người trong nước, nhưng khi còn ở trên không Truy Mệnh đã nhận chuẩn huyệt đạo, một cước này đã đá trúng vào huyệt Thân Trụ ở sau lưng y.

Cùng lúc, cước thứ hai của Truy Mệnh đã móc tới, đá tung người y lên khỏi mặt nước.

"Vụt!" Đoạn Mi Thạch bay lên không trung, Truy Mệnh một tay tóm chặt lấy ngực y, tay còn loạt xé xoạt một mảnh y phục, trong chớp mắt đã xé thành bốn mảnh, hét lớn một tiếng, vung tay ra một cái, mảnh y phục bay ra lướt trên mặt nước. Truy Mệnh hít sâu một hơi, tung mình bay lên, điểm chân lên mảnh vải, mượn lực nhấp nhô bốn lần, chưa đầy nháy mắt đã nhảy lên trên bờ.

Truy Mệnh từ bờ hồ phóng ra giữa hồ, từ giữa hồ lại phóng về bờ hồi, đi về hơn ba mươi trượng, chàng chỉ dùng vật nhẹ làm chỗ mượn lực, đi về như bay, lại bắt được Đoạn Mi Thạch trở về, bên hông cắp một người mà khinh công vẫn không hề giảm sút.

Chàng vừa hít một hơi thanh khí thì đột nhiên phát giác sau lưng có tiếng động khẽ, thanh âm này thập phần nhỏ bé, thập phần nhẹ nhàng, giống như một cánh hoa rơi xuống mặt tuyết dày vậy, thậm chí chàng còn ngửi được cả mùi hương nữa.

Truy Mệnh chấn động, chợt cảm thấy nguy cơ đến từ phía sau.

Không chỉ là nguy cơ, hơn nũa còn là sát cơ. Chàng vội quay đầu, chính vào sát na đó, chàng thấy một người đang dương tay về phía mình.

Sắc trời u ám.

Độc sa tựa như một đàn cào cào khổng lồ bay về phía Truy Mệnh.

Thứ độc sa đáng sợ này, hoàn toàn không thể chống đỡ, ngăn cản hay né tránh.

Truy Mệnh vội thổi phù một tiếng, một vòi rượu phun ra từ trong miệng, hóa thành muôn vạn điểm mưa bắn về phía mặt và thân người kia. Chàng cũng không kịp để ý xem có trúng đối phương hay không, tung người về phía sau, hạ thân rơi xuống nước.

Trong nước đột nhiên cuộn lên hai đạo ám kình.

Truy Mệnh vội quay người, chàng liền nhìn thấy một người.

Một hắc y mông diện nhân, chỉ để lộ ra hai con mắt, đôi mắt này không biết có phải vì bị nước hồ vào hay không, mà ánh lên màu xanh như mắt mèo.

Kình đạo cuồn cuộn đánh tới chính là từ song chưởng của y.

Thì ra hai đạo kình lực vừa nãy không phải do Đoạn Mi Thạch phát ra, mà là do người này kích động.

Truy Mệnh người ở dưới nước, công lực giảm một phần lớn, muốn đối phó kẻ tinh thông thủy tính này chỉ sợ không dễ, huống hồ bên hông chàng lại còn cắp thêm một người.

Nhưng chàng đã lập tức làm một chuyện.

Lúc này chàng chỉ cách bờ hồ hai ba thước, đáy hồ rất thấp, chỉ chưa quá đầu người. Truy Mệnh đột nhiên tung ra mấy cước, làm cho cát bùn dưới đáy hồ dậy lên, khiến cả mấy trượng vuông liền bị đất bùn làm đục ngầu, trong nhất thời địch nhân không nhìn thấy Truy Mệnh, Truy Mệnh cũng không nhìn thấy đối phương.

Chàng đã nổi lên gần bờ, một tay ấn nhẹ lên mép đất, tung mình bay lên, chân chưa chạm đất thì tay đã chắn trước ngực, âm thầm vận lực giới bị, nhưng trên bờ tịnh không có người, ngay cả nửa cái bóng cũng không có.

Trên mặt đất đầy những điểm đen nhỏ li ti như hạt cát.

Đây chính là Ngũ Độc Thần Sa mà người trong giang hồ nghe danh đều kinh tâm táng đởm.

Địch nhân đâu rồi?

Có phải là đã bị tửu tiễn bắn trúng, mang thương bỏ chạy?

Còn người ở dưới nước?

Truy Mệnh không quản được nhiều việc như vậy, cúi đầu xuống nhìn Đoạn Mi Thạch cắp ở bên hông, thì kinh hồn phát giác mặt mũi y đã phù thủng, khí tuyệt thân vong.

Đoạn Mi Thạch đã chết.

Giữa trán y có một lỗ nhỏ màu đen, máu tươi và nước hồ chảy ra ròng ròng, ngũ quan méo mó bất thành nguyên dạng.

Rốt cuộc thì kẻ trên bờ hay kẻ dưới nước đã hạ độc thủ?

Đến giờ Truy Mệnh mới tỉnh người, hai kẻ võ công cao cường thủ đoạn độc ác này dường như không nhắm đến chàng, mà là nhắm đến Đoạn Mi Thạch.

Tại sao bọn chúng phải giết Thạch lão yêu?

Lý do vô cùng rõ ràng.

Bởi vì chúng không muốn Truy Mệnh bắt sống Thạch lão yêu.

Người sống biết nói chuyện, biết cầu sinh, biết bán đứng đồng bọn, còn người chết thì không biết làm gì cả.

Vì vậy bây giờ Truy Mệnh chỉ bắt được một người đã đoạn khí.

Đoạn Mi Thạch lão yêu cả đời đi ám sát người khác, vậy mà hôm nay lại chết do người khác ám sát, âu cũng là báo ứng của hắn, song điều làm Truy Mệnh thấy đáng tiếc là huyệt đạo của Đoạn Mi Thạch là do chàng chế trụ. Nếu như không phải chàng chế trụ huyệt đạo của Đoạn Mi Thạch, y vị tất đã chết một cách dễ dàng như vậy.

Vụ án toàn gia Mạnh Tùy Viên bị sát hại, coi như là chàng đã phá xong, nhưng kết quả phá án lại khiến chàng cảm thấy mình mới chỉ khám phá được tầng ngoài của chân tướng sự việc. Chàng thầm thề với lòng là nhất quyết phải tiếp tục tra xét, tra xét cho đến khi tìm ra chân tướng sự việc mới thôi, phải bóc trần toàn bộ chân tướng mới ngừng tra xét.

Thậm chí dù phải hy sinh tính mạng chàng cũng không tiếc.