“Phí Viện Trưởng, ngươi nghĩ có thể bảo vệ chúng khỏi tay ta sao?” m thanh băng hàn lạnh lùng truyền từ đằng sau Phí Lạc Tư, khiến hắn trùng mình.
“A” tiếng la thất thanh từ tên lính còn lại la lên, làm Phí Lạc Tư quay lại đã thấy Thiên Lâm đang cầm 1 cánh tay trên của mình, còn tên lính còn lại thì gào rú nằm lăn lộn ôm phía bên phải chỗ bị xé xuống cánh tay.
“Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, đăng điều đặt chuyện! Theo ta 1 cái tay phải còn nhẹ, đi luôn chân trái đi” Thiên Lâm đưa vuốt hợp kim về phía chân trái của của tên lấy thì có 1 bàn tay chặn lại!
“Tiểu hữu, ngươi không thấy quá đáng sao?” Phí Lạc Tư thấy chung quanh đã bắt đầu xuất hiện nhóm người tu tập quan sát, dựa vào mỗi việc cánh cửa học viện sập xuống cũng đã thu hút đám người, bây giờ còn ngây trước mặt hắn xé 1 tay thuộc hạ hắn xuống mà hắn còn không kịp phản ứng, việc này đồn đi đủ để hắn rời khỏi vị trí hiệu trưởng này của mình.
Phí Lạc Tư tay bắt lại cổ tay của Thiên Lâm dưới chân nổi lên bốn cái hồn hoàn: trắng, vàng, vàng, tím… Viện trưởng của Nạc Đinh Học Viện là Hồn Tông! Việc này không nằm ngoài Thiên Lâm sở liệu nhưng nhìn về phía hồn hoàn phối trộn, Thiên Lâm nhếch miệng cười nhẹ, bỗng mắt cậu từ nâu chuyển thành vàng.
Kim Đồng Linh Mâu, Mở!
Khi mở ra Kim Đồng Linh Mâu, Thiên Lâm có thể thấy được thứ mà người thường không thấy được giống như trước mặt Phí Lạc Tư đây thì cậu thấy được một con xích khuyển đứng sau lưng ông, nhưng trước đó lại không thấy được có con chó nào gần ông cả, có thể đoán đây là võ hồn của Phí Lạc Tư, Xích Viêm Khuyển, có thể nói là không tệ võ hồn khi nó thêm thuộc tính hoả, nhưng chỉ vẻn vẹn không tệ, Thiên Lâm nhìn con Xích Viêm Khuyển thứ mà cậu thấy không như những võ hồn khi mà hồn sư mở võ hồn, cậu có thể cảm thấy con này Xích Viêm Khuyển có linh trí và nó đang run rẩy nhìn cậu! Hay nói đúng hơn là thứ đằng sau cậu!
Thiên Lâm hơn khẽ liếc nhìn phía sau mình, không ngoài sở liệu khi cậu thấy được cái vuốt hợp kim cùng loại với cái được phụ thể trên tay mình, nhưng mà có điều nó to hơn rất nhiều, Thiên Lâm nghiêng đầu thì thấy một con chim khổng lồ đang ngạo nghễ khinh bỉ tất cả hồn thú trong mắt của nó, đây là, Phong Quang Bạch Long Dực! Mặc dù nó mang hình dáng của Topgaler nhưng lúc này linh trí của nó đang sơ khai hình thành!
Thiên Lâm liếc nhìn xung quanh thấy có người tu tập lại, thì thấy giống như Phí Lạc Tư nếu là thú võ hồn thì xuất hiện phía sau bọn họ, còn khí võ hồn thì sẽ trôi nổi trước mặt họ hoặc là đặt tại mặt đất, thực vật võ hồn cũng thế, cậu có thể cảm giác hồn lực cũng như con số xuất hiện trên đầu mỗi người! Giống như những người sở hữu hồn lực thì võ hồn tự nhiên sẽ trôi nổi được còn những người không sở hữu hồn lực thì võ hồn sẽ nằm tại mặt đất.
Thiên Lâm hơi nhìn qua chỗ Tuyết Mai và Bỉ Bỉ Đông thấy có một con chim nho nhỏ lông vũ màu vàng đang đậu trên vai Tuyết Mai còn Bỉ Bỉ Đông là con nhện với bát chu lớn đang nhìn về phía cậu, có thể nói con này Tử Vong Chu Hoàng đúng là nhìn về cậu, cậu thấy được trong mắt nó hiện lên sự kiên dè khi nhìn cậu vì đồng bọn nó Phệ Hồn Chu Hoàng cũng được hiện lên trong mắt Thiên Lâm nhưng nó đang bị xích từ đầu tới chân và có vẻ như nó đang ở chế độ ngủ đông luôn rồi.
“Vậy đây là khả năng của Kim Đồng Linh Mâu sao? Một dạng như con mắt số liệu! Cũng tốt biết người biết ta trăm trận thắng, không biết nó có nhìn được niên hạn của Hồn Thú không nhỉ? Nếu có, vậy thì coi như uổng công lần trước lật Hồn Điện thư viện cả ngày” Thiên Lâm nghĩ thoáng qua trong đầu, trong chớp mắt lập dùng tay còn lại một trảo hướng thẳng về phía đầu của Phí Lạc Tư.
Ngàn cây treo sợi tóc , Phí Lạc Tư chỉ kịp lách đầu qua, nhưng tai của ông bị vuốt hợp kim đi 1 miếng thịt, sờ tay lên chỗ bị thương Phí Lạc Tư lưng lạnh buốt, trờ phút này áo của hắn đã ướt nhẹp, ông không tên tiểu tử trước mặt lại ra tay quả quyết đến thế.
Ngay lúc ông muốn võ hồn phụ thể, Thiên Lâm mắt lại sáng lên, một luồng khí thế từ cậu lan toả xung quanh, những người đi đường thì chỉ cảm thấy khí thế cậu thật mạnh, nhưng trong thế giới mà Thiên Lâm thấy tất cả võ hồn đều bị luồng khí thế từ Kim Đồng Linh Mâu toả ra, cộng thêm Phong Quang Bạch Long Dực toạ trấn phía sau tất cả võ hồn đều bị trấn áp tại chỗ không nhúc nhích được, thảm nhất là võ hồn của Phí Lạc Tư, Xích Viêm Khuyển vì nó là cách Thiên Lâm gần nhất nên nó gánh chịu áp lực lớn nhất, cơ thể nó không ngừng run rẩy, làm chuẩn bị võ hồn phụ thể của Phí Lạc Tư không thể thực hiện được!
“Phí Viện Trưởng, ngươi không phụ thể được võ hồn đâu, chuyện hôm nay tới đây thôi! Tên này coi như ta lấy một cánh tay, đánh chó phải nể mặt chủ đúng chứ? Ngươi cũng lãnh cho hắn phần nào rồi, nhưng tên còn lại thì KHÔNG!” Thiên Lâm duy trì Kim Đồng Linh Mâu đứng đối diện Phí Lạc Tư lạnh lùng lên tiếng, Phí Lạc Tư chỉ cảm thấy mình đang đứng đối đầu một đầu cự long vậy, cơ thể ông đang run lên, đầu gối ông như muốn quỳ xuống.
Thiên Lâm nhếch miệng khi thấy Phí Lạc Tư không chịu nổi khí thế từ Kim Đồng Linh Mâu liền tiến từng bước lại chỗ tên lính gác ban đầu bị đập te tua.
Một trảo thẳng xuống! Lấy mạng hắn.
“Phí Viện Trưởng hôm nay coi như là bài học, lần sao chọn thủ hạ nhớ chọn người thông minh một chút, nhất là phải biết cư xử! Đi thôi” Thiên Lâm rút tay ra khỏi người tên lính gác rồi tiến về phía Tuyết Mai và Bỉ Bỉ Đông không quên quay đầu lại dặn dò Phí Lạc Tư.
Nói xong Thiên Lâm, dắt hai người còn lại đi về phía cổng thành.
Nhìn hình bóng ba người từ đi xa Phí Lạc Tư tê liệt ngồi xuống, thở dài lắc đầu, thầm nghĩ: “Mình là Hồn Tông mà đứng trước mặt tiểu tử kia lại khí thế hắn chèn ép tới không thể võ hồn phụ thể, dựa vào chiều cao và giọng nói đoán chừng tiểu tử này mới chỉ 8 9 tuổi, Haizzzz ta già vậy rồi sao?” Vì tẩy cân phạt tuỷ nên Thiên Lâm cao hơn những đứa trẻ cùng tuổi khác nên mới bị Phí Lạc Tư nhìn lầm.
….
Nơi xa đi được một đoạn đường, Tuyết Mai mới bắt đầu nhìn về phía sau thấy không có ai theo chân họ liền yên tâm thở một ngụm trọc khí.
“Tiểu Lâm Nhi không sao chứ có bị thương ở đâu không? Có thấy không ổn ở điểm nào không? Thật là sao ngươi lại kích động làm gì vậy? Lỡ, lỡ như hắn báo cho thành chủ vụ ngươi giết người thì làm sao?” Tuyết Mai lo lắng kiểm tra cơ thể của Thiên Lâm thiếu điều muốn lấy ống kính soi vào coi cậu có vết thương gì không.
“Ta không sao, mẹ không thấy sao? Cân bản là tên Phí Lạc Tư đó không xuất thủ được nên ta không sao cả, còn vụ báo lên cho thành chủ kỳ thật ta mới không sợ vì lúc đầu có rất nhiều người ở đó làm nhân chứng việc 1 người thường nhục mạ 2 hồn sư và 1 hồn tôn nên việc hắn chết trong mắt của thành chủ cũng không phải việc gì lớn” Thiên Lâm nắm tay Tuyết Mai khẽ vỗ, cậu tự tin nói.
“Biết ngươi lợi hại rồi, nhưng bây giờ chúng ta cũng không thể ở lại chốn thị phi này nữa, bây giờ chúng ta đi đâu” Bỉ Bỉ Đông ở kế bên cũng lo lắng cho Thiên Lâm có sao không, nhưng thấy cậu sinh long hoạt hổ liền yên tâm hỏi bước tiếp theo.
“Việc này ta đã có tính toán phương án dự phòng” Thiên Lâm nhìn về phía Bỉ Bỉ Đông, vấn đạo.
“Chúng ta sẽ đi Thiên Đấu Thành!”