Chương 6: Như rắn mất đầu

Nam Y nghĩ đến lúc ở bến đò, nàng vừa ló đầu lên khỏi mặt nước, mấy tên lính Kỳ liền bỏ chạy tán loạn, lúc đó nàng chỉ cho rằng vị công tử kia có chút võ nghệ, đuổi được người ta đi, nhưng giờ trong lòng nàng lại có một suy đoán mơ hồ mà hoang đường.

"Sao hắn có thể điều động quân Kỳ?"

"Cô thật sự không biết Tạ Khước Sơn là ai sao?"

Nam Y thành thật lắc đầu.

"Vậy cô có biết biến Kinh Xuân không?"

"Cái này thì tôi có nghe nói. Năm Vĩnh Khang thứ 22, ngày Xuân Phân, vì có một tên tướng phản bội đầu hàng, người Kỳ dễ dàng công phá Ưu Đô phủ--" Nam Y phản ứng lại, "Chẳng lẽ..."

Trên mặt Bàng Ngộ hiện lên ý hận thù mơ hồ, nhưng bản tính tu dưỡng khiến hắn kiềm chế giọng nói rất tốt: "Đúng, Tạ Khước Sơn vốn là thần tử của Dục triều, lại đi theo địch bán nước đầu hàng người Kỳ, dẫn đến U Đô phủ, Chiêu Tuất quan thất thủ, triều đình phải nhục nhã cắt đất cầu hòa, dùng một lượng lớn cống nạp hàng năm để đổi lấy mấy năm hòa bình. Bây giờ hắn là tâm phúc của Hàn Tiên Vượng, Thừa tướng Đại Kỳ, hắn xuất hiện ở đây, chính là đặc biệt xuống phía nam lùng bắt Lăng An vương."

Nam Y hơi sững sờ - một người Dục triều, phải dựa vào việc bán đứng sinh mạng bao nhiêu đồng tộc mới có thể nổi bật giữa đám người Kỳ mà leo lên vị trí cao? Hắn có đủ thủ đoạn nham hiểm để đối phó với đồng tộc, rơi vào tay hắn tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp gì.

Nghĩ đến đây, mặt Nam Y lập tức tái nhợt.

"Rốt cuộc cô làm sao mà chọc phải hắn?!" Bàng Ngộ lại nghiêm túc chất vấn Nam Y, "Nếu cô không nói cho ta biết, chúng ta đều sẽ chết ở đây, hơn nữa, chết không toàn thây."

Nam Y không dám nói dối nữa, thành thật trả lời: "Tôi ăn hầu bao của hắn."

Bàng Ngộ sửng sốt: "Chỉ là một cái hầu bao thôi, Tạ Khước Sơn không đến nỗi... Hầu bao đâu? Đưa ta xem thử."

Nam Y đưa hà bao qua. Bàng Ngộ nhanh chóng mở hầu bao ra, bên trong quả nhiên không chỉ có mấy thỏi bạc, mà còn có một cuộn thư tín bằng lụa được buộc gọn, nhìn thì không đáng chú ý, chỉ dài bằng một đốt ngón tay, nhưng mở ra lại rộng một gang tay.

Bàng Ngộ liếc nhìn chữ trên tờ lụa, sắc mặt đại biến, Nam Y thấy vậy cũng ghé sang nhìn, chữ trên đó khá tinh tế, nhưng nàng cũng xem không hiểu một chữ nào. Chưa kịp nhìn thêm mấy lần, Bàng Ngộ lập tức cuộn tờ lụa vào lòng bàn tay, vẻ mặt rất kỳ quái.

Nam Y theo trực giác cảm thấy thứ trong hà bao này có ý nghĩa trọng đại, cũng bắt đầu cảnh giác: "Huynh rốt cuộc là người nào? Bị thương sao lại trốn ở đây? Chẳng lẽ, huynh cũng đang trốn quân Kỳ? Tôi trả hầu bao này cho Tạ Khước Sơn là được rồi, chưa chắc sẽ mất mạng, huynh đừng có lôi tôi xuống nước."

"Tạ Khước Sơn là kẻ tâm ngoan thủ lạt, nhất định phải báo thù, cô cho rằng hắn sẽ có lòng thương xót gì với một tên tiểu tặc?"

Nam Y không thể phản bác, nàng nhớ lại ở bến đò đã cầu xin Tạ Khước Sơn cứu mình, nhưng trên mặt hắn không có chút thương hại nào mà một người bình thường nên có. Nàng biết nam tử này nói đúng.

"Cô đi theo ta."

Bàng Ngộ phủ thêm ngoại bào, không nói hai lời liền đi dọc theo đường sông vào sâu bên trong.

"Đi đâu?"

"Đi với ta, cô mới có thể giữ mạng."

Nói xong, Bàng Ngộ lại dừng bước, hắn cúi người ôm lấy ngực, có lẽ là vết thương lại rách ra, ngũ quan vặn vẹo trên mặt hắn cho thấy hắn đang chịu đựng cơn đau dữ dội.

Lúc này Nam Y cũng nổi cáu, không chịu nhúc nhích bước chân.

"Huynh còn khó tự bảo toàn tính mạng, tôi tin huynh làm gì?"

Bàng Ngộ quay đầu nhìn Nam Y thật sâu: "Nghe giọng của cô là người Lộc Giang phải không? Tại sao lại đến Lịch Đô Phủ?"

"Tôi muốn đến Phù Phong quận tiền tuyến tìm một người bạn, tôi và huynh ấy đã ba năm không gặp rồi."

"Ta tên là Bàng Ngộ, làm việc ở Điện Tiền ty, không lâu trước đây chúng ta có đi qua Phù Phong quận, lúc đó có lẽ đã gặp bạn của cô rồi."

"Thật vậy chăng?" Nam Y đột nhiên có chút hân hoan, ánh mắt sáng lên, "Huynh ấy có vóc dáng rất cao, mấy năm nay chắc là rám nắng rồi, à đúng rồi, trên hổ khẩu của huynh ấy có một vết sẹo..."

Nam Y nói xong, ý thức được điều gì đó, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

"À... Trong quân có nhiều người như vậy, chắc huynh cũng không nhớ rõ, xin lỗi nhé."

Bàng Ngộ cũng áy náy cười với Nam Y.

Nam Y đột nhiên nhận ra điều gì đó, kinh ngạc: "Huynh là người của Điện tiền ty? Vậy huynh ..."

Bàng Ngộ không phủ nhận, bước đi về phía trước, lúc này Nam Y đã theo kịp bước chân của hắn, nhưng trên mặt lại đầy vẻ lo lắng.

Nam Y lang thang khắp nơi, tin tức về vị tân đế kia, nàng đã nghe vô số lần ở khắp các đầu đường cuối ngõ.

Mấy tháng trước, Biện Kinh thất thủ, hoàng đế và hoàng tộc đều bị bắt, triều thần chạy trốn xuống phía nam Trường Giang đến Kim Lăng lánh nạn, muốn lập ra triều đại mới, nhưng nước không có vua, các nơi như rắn mất đầu.