Chương 20: Thiếu phu nhân

Nam Y bị hỏi đến cứng họng, há miệng, nhưng không phát ra tiếng nào, nàng quá căng thẳng, đến nỗi đột nhiên nấc cụt một cái rất không đúng lúc.

Ngũ quan run lên, nước mắt lưng tròng cuối cùng không nhịn được nữa ào ào tuôn rơi, Nam Y không đánh mà thua, tan tác. Dù là người sắt đá đến đâu, lúc này cũng phải bị vẻ đáng thương của thiếu nữ này làm cảm động, nhưng Tạ Khước Sơn vẫn không hề lay chuyển.

"Đại nhân, xin ngài tha cho ta đi."

"Lắc mình một cái biến thành Tần thị, cô cũng tài giỏi thật đấy."

"Ta cũng là bị ép buộc!"

"Cô rốt cuộc là ai?" Giọng điệu của hắn bức bách, trở nên hung dữ.

"Ta, ta đúng là Tần thị, nhưng chỉ là con gái riêng của nhà họ... Là ngài bảo ta chạy trốn, ta sợ bị ngài bắt được, không còn đường nào khác nên mới đến Tần gia cầu cứu, không ngờ bọn họ lừa ta gả đến Tạ gia."

"Nhà bọn họ có con gái, tại sao lại cần người thế thân?"

Tạ Khước Sơn càng hỏi càng nhanh, không cho Nam Y bất kỳ khoảng trống nào để suy nghĩ, ép nàng phải trả lời ngay lập tức.

"Đích nữ của nhà bọn họ có thai..."

Lúc này, từ hành lang đối diện cách một cái hồ truyền đến tiếng bước chân, đuốc trong tay binh lính như rồng lửa nhảy nhót dọc theo hành lang.

"Bên kia có người!"

Tạ Khước Sơn ngẩng đầu nhìn về phía đó, binh lính sẽ nhanh chóng đến đây.

Nam Y cũng nhận ra chuyện gì đang xảy ra, càng nhìn Tạ Khước Sơn với vẻ đáng thương.

Nhưng hắn chỉ hứng thú nhướn mày với Nam Y: "Cho dù ta tha cho cô, người khác cũng sẽ không tha cho cô."

Tạ Khước Sơn ra vẻ đứng ngoài xem kịch, Nam Y biết không thể trông cậy vào hắn nữa. Nàng thậm chí còn hơi tức giận, nàng cứ tưởng nàng ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của hắn, hắn sẽ tha cho nàng một mạng, kết quả hắn chỉ muốn dò hỏi thông tin mà thôi.

Nam Y nhìn Tạ Khước Sơn với vẻ mặt cam chịu, sau đó quyết tâm, lại trực tiếp xoay người trèo lên lan can.

"Phu quân, thiếp muốn chết theo chàng!"

Nam Y hét lớn một tiếng, sau đó "ùm" một tiếng nhảy xuống nước.

Một loạt động tác liền mạch như nước chảy mây trôi này chỉ xảy ra trong nháy mắt, ngay cả Tạ Khước Sơn cũng có chút sửng sốt, nữ nhân đúng là biết thay đổi sắc mặt, giây trước còn nhìn hắn với vẻ đáng thương, giây sau đã có thể nhắm mắt nhảy xuống hồ để tự cứu mình. Hắn nhìn những gợn sóng trên mặt hồ với vẻ mặt vô cảm, nhưng thần sắc lại như thả lỏng một chút.

Ngay sau đó, mặt hồ yên ả như đang nấu bánh chưng, binh binh sĩ, gã sai vặt, nữ tỳ lũ lượt nhảy xuống cứu người. Tiếng ồn ào bắt đầu lan ra từ giữa hồ, Vọng Tuyết ổ tĩnh mịch trở nên huyên náo.

Nam Y giãy giụa trong nước hồ. Nàng bơi không tệ, nhưng do nhảy xuống nước lạnh mà không có sự chuẩn bị nào, nhất thời động tác cũng trở nên luống cuống, nước hồ tràn vào khoang mũi, cái lạnh thấu xương lan ra khắp tứ chi.

Cái lạnh này, khiến nàng lập tức nhớ lại cảnh núi rừng Hổ Quỳ phủ đầy tuyết trắng. Mấy ngày đó, nàng cứ thế chạy trong núi, người phủ đầy tuyết, cho đến khi chạy đến ngôi miếu đổ nát kia.

Mặc dù Bàng Ngộ nói với nàng chỉ cần đến Vũ Lâu truyền lời là được, nhưng Nam Y lo lắng mình không đến được Lịch Đô Phủ, muốn chuẩn bị thêm một bước nữa.

Trong miếu chỉ còn lại đống đổ nát, không tìm thấy một ai, trong sân quả thực có một cây khô.

Nam Y không biết chữ, nhưng nàng lại có trí nhớ siêu phàm, chỉ cần liếc nhìn tờ lụa một cái, nếu coi mỗi chữ như một hình vẽ, nàng liền nhớ được tất cả các hình vẽ trên tờ lụa đó.

Nam Y tìm một tờ giấy vẽ bùa, nhưng không tìm thấy bút mực, bèn cắn ngón tay, dùng máu trên đầu ngón tay tỉ mỉ sao chép lại từng chữ trên tờ lụa, sau đó chôn tờ giấy vẽ bùa dưới gốc cây.

Làm xong tất cả những việc này, nàng mới đến trấn Lộ Dương gõ cửa nhà họ Tần.

Nhưng nhiều ngày trôi qua, nàng thậm chí không dám nhớ lại chuyện này, kế hoạch rốt cuộc là gì? Thành công rồi sao? Thông tin nàng chôn dưới gốc cây, Lăng An vương đã nhìn thấy chưa? Nếu Lăng An vương bị bắt, nàng sẽ là tội nhân thiên cổ sao? Nàng rất hoang mang, nàng chỉ là một tên trộm vặt, chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ dính líu đến bất kỳ đại sự kinh thiên động địa nào.

Cho đến lúc này, nước hồ lạnh buốt khiến nàng rơi vào cảm giác lạnh lẽo tương tự, nàng bỗng nhiên lại nhớ đến những chuyện này.

……

Rất nhanh, Nam Y được vớt lên bờ, nữ tỳ đã chờ sẵn bên cạnh lập tức dùng chăn dày bọc nàng lại, rồi đưa trà gừng nóng cho nàng làm ấm người. Mặc dù vậy, Nam Y vẫn hắt hơi liên tục mấy cái.

"Nhanh, nhanh đưa thiếu phu nhân đi thay quần áo."

Nữ nhân đang sai bảo người hầu bên cạnh là Lục Cẩm Tú, tam di nương của chi trưởng Tạ gia, bà ta có vẻ ngoài dịu dàng, nhưng cử chỉ lại toát lên vài phần nhanh nhẹn và quyết đoán.

Nam Y mơ mơ màng màng được các nữ tỳ vây quanh đi về phía trước, tất cả đều là những khuôn mặt xa lạ.

Có lẽ cảm nhận được sự hoang mang của Nam Y, Lục Cẩm Tú chủ động bước tới, mỉm cười an ủi nàng.

"Vừa rồi quan binh lục soát thích khách trong sảnh đường, chỉ thiếu mỗi thiếu phu nhân, mọi người đều tưởng rằng..." Lục Cẩm Tú nói đến đây thì dừng lại, "Nhưng không ngờ thiếu phu nhân lại là một nữ tử trung trinh liệt tiết như vậy, lại muốn tự tử cùng đại công tử."

Tảng đá trong lòng Nam Y hơi thả lỏng, màn kịch này của nàng, ít nhất cũng có người tin. Nhưng nàng nhìn quanh, đã không còn thấy bóng dáng của Tạ Khước Sơn đâu.