“Nể tình anh với Uyên thuê chung nhà, em kể cho anh một chuyện, anh đừng kể ai nghe nha?”
Chẳng cần đợi Hồng Khánh đồng ý, Nhân đã làm bộ bí mật, lại gần anh và nhỏ giọng: “Thật ra hồi năm lớp 12, em có tỏ tình với Uyên một lần. Lúc đó em nghĩ, nếu Uyên đồng ý, em sẽ học quản trị để kế nghiệp ba mẹ. Còn nếu không, em sẽ theo đuổi đam mê của mình, vì nghệ sĩ rất kỵ vấn đề yêu đương, đặc biệt là người trẻ như em.”
Nghe đến đây Hồng Khánh cũng đủ biết, kết quả thành ra thế nào. Trong lòng vì thế mà len lói một niềm vui nào khó nói thành lời, xáo trộn lẫn lộn với sự thương hại.
“Cuối cùng, Uyên không muốn yêu đương nên đã từ chối em, vậy nên em mới thành công như bây giờ.”
Đột nhiên, nhịp tim của Nhân đập nhanh hơn, là cảm giác hồi hộp và nôn nao.
“Nhưng mà em thấy xã hội bây giờ khác xưa nhiều lắm. Nghệ sĩ yêu đương tuy vẫn còn là vấn đề nhạy cảm, nhưng khá là thoải mái. Bọn em cũng là con người, cũng có quyền tự do sống theo con tim mình, vậy nên nếu là người hâm mộ thực sự, họ sẽ ủng hộ thôi.”
“Vì vậy?” Hồng Khánh bắt đầu cảm thấy từ ngữ trong lời kể dường như đang ám chỉ gì đó, một điều khiến hai bên chân mày của anh khẽ nhíu lại.
Nhân kiên định nhìn Hồng Khánh, nghiêm túc trả lời: “Em muốn tỏ tình lại một lần nữa. Anh giúp em, nha? Em tin anh.”
Nét mày của Hồng Khánh chau thêm một chút, ánh mắt hoàn toàn thay đổi, bàn tay nắm chiếc bút nổi rõ gân xanh.
Người ngoài trông vào cũng đủ thấy, Hồng Khánh đang không vui.
Thực tế, anh không những không vui, mà còn sôi cả máu. Nhưng vẫn cố kiềm chế để không làm ảnh hưởng đến những người xung quanh, đặc biệt là Hải Uyên.
Có lẽ Nhân cũng nhìn ra được Hồng Khánh có vẻ không thích mình, đúng hơn là lời nhờ vả vừa rồi, nên mới cố gắng giải thích: “Em với Uyên quen nhau từ nhỏ, mối quan hệ của tụi em, chính xác là trên tình bạn, dưới tình yêu.”
Bằng một cách nào đó, Nhân cảm nhận được Hồng Khánh đối xử tử tế với Hải Uyên, nhưng tuyệt nhiên không có bất kỳ hành động hay nói lời thân mật nào, ngoại trừ cái nắm tay lúc sáng.
Có điều, đó cũng là lý do khiến một suy nghĩ sai lệch nảy mầm và sinh sôi trong đầu Nhân: hai người này, thấp nhất là bạn thuê chung nhà, cao nhất là xem nhau như anh em kết nghĩa.
Chính vì vậy, anh trai bảo vệ em gái trước một người mình chưa từng quen biết là chuyện nên làm.
Mà từ nhỏ, Hải Uyên luôn miệng nói muốn có một người anh trai, để mình có thể dựa dẫm. Bây giờ có Hồng Khánh, chắc chắn cô sẽ rất vui, nên Nhân cũng quý ông anh này theo.
“Cậu là trên tình bạn, dưới tình yêu. Nhưng tôi với Uyên là tình yêu.” Hồng Khánh hờ hững nói.
Anh không thấy khó chịu nữa, vì anh vừa phát hiện, vào khoảnh khắc vừa rồi, Hải Uyên nhìn trộm anh, nhưng không may bị anh bắt gặp nên mới tránh sang nơi khác.
Ánh nhìn của Hải Uyên luôn có tác động rất lớn đối với Hồng Khánh.
Giống như bây giờ vậy, dòng nham thạch ùng ục sôi trong máu anh bị dập tắt rồi.
Hai bên tai của Nhân ong lên một âm vang dài, cười gượng muốn hỏi lại: “Gì?”
Chân mày của Hồng Khánh giãn ra, hơi nhếch lên, nói: “Ca sĩ mà bị điếc à?”
Đôi mắt hoa đào của Nhân mở to, hết sức bất ngờ.
Rõ ràng Phong nói trong công ty, Hồng Khánh là người điềm tĩnh và lịch sự nhất, sao bây giờ lại?
“Lúc trước Uyên không đồng ý với cậu, không phải là không muốn yêu đương, mà là không hề có tình cảm với cậu.” Hồng Khánh nhếch môi cười: “Đương nhiên, bây giờ cũng vậy.”
Thành thật mà nói, Nhân đã sớm biết lý do Hải Uyên từ chối anh.
Ngày quyết định theo đuổi đam mê, Nhân đã đứt ruột gạt thứ tình cảm đơn phương suốt hơn mười năm trời của mình sang một bên, quyết định không nghĩ đến nó nữa.
Nhưng ông trời đưa đẩy cho hai người có cơ hội hợp tác, để anh lần nữa được chứng kiến dáng vẻ tuyệt đẹp nhất của Hải Uyên.
Nhất định là phải có nguyên do nào đó mới dẫn đến lần gặp mặt này chứ?
Là định mệnh?
Hay là trùng hợp?
“Làm sao anh dám chắc?”
Trái ngược với sự bất mãn của Nhân, Hồng Khánh dường như rất đắc ý.
Anh thả lỏng người, tiến lên một bước, nhè nhẹ nói rõ từng chữ: “Bởi vì, bây giờ, người yêu của Uyên, là tôi.”
Một tiếng sấm dội ngang qua, khiến Nhân mơ hồ tin vào lời của Hồng Khánh.
Chắc chắn, chắc chắn, anh điếc rồi.
Hồng Khánh xỏ một tay vào túi quần, dáng vẻ kiêu ngạo của một kẻ chiến thắng, khinh bỉ hỏi: “Người ta không thích cậu, cậu còn cố ép, da mặt cậu dày đến độ nào thế? Có dày bằng ví tiền của tôi không?”
“Còn nữa,” Hồng Khánh nom Hải Uyên đang vui vẻ nói chuyện với người trong nhóm, đáy mắt anh ánh thêm ý cười, “Cậu nhờ tôi giúp cậu tỏ tình với người yêu tôi, cậu muốn chết à?”
Hóa ra, người trước mặt Nhân không chỉ là một kẻ độc mồm độc miệng, có máu côn đồ, mà còn là tình địch của anh nữa.
“Ranh, chú không có cửa đâu.” Hồng Khánh cười nhạt, hơi lắc đầu, đặt tay lên vai Nhân, vỗ vỗ hai cái.
Hồng Khánh bước qua người Nhân. Không rõ là cố ý hay vô tình, bả vai cứng rắn của anh mạnh mẽ va vào người Nhân một cái khá mạnh, khiến Nhân suýt chút thì mất thăng bằng.
Nhưng cũng chính cái va chạm đó, Nhân mới sực nhận ra, tình địch của anh là một kẻ đáng gờm.
Tính tình anh ta tuy không được bình thường, nhưng anh ta có nhan sắc, có địa vị, có kinh tế.
Quan trọng nhất, bây giờ, anh ta có Hải Uyên.
Hồng Khánh đột nhiên lên tiếng, tông giọng có hơi lớn, đủ để hơn hai mươi người trong căn phòng này nghe rõ: “Bây giờ bắt đầu. Hoàn thành xong, chúng ta đi ăn mừng. Mọi người muốn đến nhà thử tay nghề của tôi, hay là ra nhà hàng?”
Tâm trí của Hải Uyên chợt run bần bật.
Nếu mọi người chọn thử tay nghề của Hồng Khánh, há chẳng phải là sẽ kéo một lượt đến căn nhà bé xíu của cô hay sao?
Không, Hải Uyên thật sự không thở nổi.
May thay, Đức Minh đoán được tâm tư của Hải Uyên nên giành lời trước: “Đi nhà hàng đi anh, về nhà mất công nấu nướng dọn dẹp, mệt lắm.”
Đăng Khoa và mấy người trong nhóm của Hải Uyên hoàn toàn đồng ý.
“Được, mọi người chọn nhà hàng đi, tôi mời.”
Hồng Khánh chọn ngay lúc tiếng vỗ tay vang dội khắp căn phòng, nhướng mày mỉm cười với Hải Uyên.
Đáp lại anh, chỉ là một ánh nhìn nhạt nhẽo cùng vài chữ vô thanh của cô: “Make color.”
Tiệc ăn mừng rất nhanh đã diễn ra, địa điểm là một nhà hàng thuần món Việt, đặc biệt nổi tiếng nhất Ưng Châu.
Là số phận hay đồng đội hai nhóm Marketing và Thiết kế đưa đẩy, Hồng Khánh ngồi cạnh Hải Uyên.
Còn Nhân, ngồi đối diện hai người họ.
Món ăn được dọn lên cùng một lúc, có món lạ, cũng có món quen, song trông rất hoành tráng.
Hải Uyên tự giác không uống bia, vì mấy hôm nay ăn uống không điều độ, nên cô sợ bị đau bao tử.
Tuy rằng anh không cấm Hải Uyên uống, nhưng thấy cô không động vào, tất nhiên sẽ dễ chịu hơn.
Vốn dĩ ghế của Hồng Khánh và Hải Uyên đã dính sát vào nhau, nên thói quen của Hải Uyên rất dễ dàng được thực hiện.
Cô gắp một con tôm cho vào miệng cắn, vừa hóng hớt chuyện ma Tín kể, chân vô thức gác lên đùi Hồng Khánh.
Anh liếc nhìn Nhân ngồi đối diện, môi thoáng cong lên, vòng tay ôm eo Hải Uyên, đem cô ngồi sát vào mình.
Hải Uyên mải ăn mấy con tôm nướng Hồng Khánh bóc cho, thành ra cũng quên mất, giữa hai người đang có vấn đề.
“Đấy, chuyện là vậy đấy.” Tín rùng mình nói.
Đầu Hải Uyên có hơi tê tê, khẽ run một cái, giọng điệu có phần trách móc: “Tối em mà không ngủ được là em giao deadline mới cho anh nha Tín.”
“Ơ con bé này.” Tín cười cười: “Ai chơi thế?”
“Em chơi.” Hải Uyên điềm nhiên đáp.
Nhân lúc mọi người bắt đầu một câu chuyện mới, Hồng Khánh ghé sát vào tai Hải Uyên, thì thầm: “Sợ thì tối ngủ với anh.”
Hải Uyên thu chân về, ngồi nhích sang phía Vân An, lạnh lùng buông nhẹ một chữ: “Biến.”