Đón sao băng xong , Hải Uyên không vội vào nhà , nhớ chuyện mình định làm nhưng lại bị phân tâm nên ngồi tại đây làm luôn .
Giữa không gian tối khịt , thấp thoáng ánh đèn mập mọ phía ngoài xa , ánh đèn màu trắng sáng soi chiếu lên gương mặt cô gái .
Từng đường nét hài hòa , làn da trắng , và đôi mắt hơi sưng nhẹ vì cơn bức bách vừa rồi .
Hải Uyên nhấn nút đăng bài , vừa buông tay xuống thì điện thoại lại rung , màn hình hiển thị : Boy kinh tế đã bình luận về bài viết của bạn .
Hải Uyên nhận ra cậu bạn , này anh ta thường xuyên like bài viết lẫn tranh cô vẽ , tuy vậy nhưng lâu lâu mới vào bình luận vu vơ vài câu , cả hai thậm chí còn chưa nhắn tin riêng lần nào .
Bên dưới bài viết bày tỏ sự bối rối khi phân vân giữa nguyện vọng của ba mẹ và mình , Boy Kinh tế bình luận :
[ Muốn vừa thực hiện ước mơ của ba mẹ , vừa thoải mãn đam mê của bản thân ? Nàng Quýt , cô cũng tham lam quá đấy . Nhưng mà có một cách , học song song cả hai chuyên ngành , cô thấy sao ? ]
Không phải Hải Uyên chưa từng nghĩ đến chuyện này , mà là nó rất khó để thực hiện .
Một là vấn đề học phí , hai là bố trí thời gian .
[ Tôi sợ không sắp xếp được thời khóa biểu của hai bên . Cân bằng không tốt , tôi sẽ bị lỡ cả hai . ]
Giống như có thần giao cách cảm thấu hiểu lòng người , Boy kinh tế gửi cho Nàng Quýt một tin nhắn riêng ngay sau đó , một tin nhắn làm Hải Uyên thấy chạnh lòng và muốn khóc thêm lần nữa :
[ Lo học phí à ? ]
Hải Uyên chưa kịp trả lời lại , người kia tiếp tục nhắn :
[ Thương Kinh thì tôi không biết , nhưng nếu là Ưng Châu thì chắc sẽ có chỗ cho cô . ]
[ Đại học Ngoại ngữ Ưng Châu nằm chung một khu với Đại học Mỹ thuật Ưng Châu , đi qua đi lại cũng chỉ vài trăm mét , đỡ tốn tiền xe . ]
[ Còn về học phí , Đại học Mĩ thuật Ưng Châu đang tổ chức thi năng khiếu gì đấy , hình như có học bổng cho giải nhất . Tôi học kinh tế nên không rõ , cô tự tìm thử xem . ]
Sau khi cảm ơn Boy kinh tế về gợi ý đánh giá , Hải Uyên truy cập vào website trường , quả thật có kỳ thi như lời anh nói .
Sáng hôm sau , bầu không khí trong nhà không vãn đi được chút nào .
Người ngoài nhìn vô sẽ thấy bình thường , nhưng người bên trong thì sẽ thấy gượng gạo .
Cá bữa cơm ai nấy đều cúi mặt dùng phầm của mình .
Bà Liên và ông Tú vì chuyện hôm qua nên cũng không nhắc lại , chỉ nhắc nhở Hải Uyên hãy giữ gìn sức khỏe kẻo quá sức sẽ ngã bệnh .
Những ngày tiếp đó bầu không khí vẫn tiếp diễn như vậy , mỗi người đều cảm thấy khó xử vô cùng .
Khó chịu quá , bà Liên trong bữa tối của ngày đăng ký nguyện vọng cuối cùng mở lời hỏi : “ Con quyết định thế nào rồi ? “
Thời điểm hiện tại , toàn bộ thủ tục dự thi năng khiếu và nguyện vọng thi đại học Hải Uyên đều đã chuẩn bị sẵn sàng . Các kế hoạch trong đầu cũng được sắp xếp ổn thỏa , vấn đề hiện tại là ba mẹ cô có đồng ý hay không .
Hải Uyên hạ đũa , điểm nhìn rơi vào mấy món thức ăn trên bàn , cô không dám nhìn thẳng vào mắt ba mẹ : “ Con không thích tiếng anh . Vậy nên … con học tiếng Trung … được không ạ ? “
Căn bếp nhỏ đột ngột rơi vào im lặng , xung quanh nghe rõ mồn một tiếng quạt máy đang chạy , tiếng chim hót và tán cây xào xạc ngoài sân .
Nguyện vọng của Hải Uyên , bà Liên đương nhiên sẽ ủng hộ . Và bà cũng biết người chồng này của bà sẽ rất tự hào với đam mê của con , nhưng phải giả làm người xấu để con bà có một tương lai ổn định hơn .
Qua một hồi , ông Tú khẽ thở dài một tiếng .
Ông gắp thức ăn vào bát của Hải Uyên , chậm chạp nói : “ Ngoại ngữ là con đường an toàn , con không học được tiếng Anh thì theo tiếng Trung cũng được . “
Bầu không khí sau đó cũng trở nên dễ thở hơn , dần dần , mọi người trở về với cuộc sống sinh hoạt như thường lệ .
Khoảng thời gian chạy nước rút ôn thi rất đáng nhớ , và cũng có thể là ám ảnh nhất đối với một số người .
Nó mang theo hoài bão , ước vọng , kỷ niệm , niềm vui , nước mắt , mồ hôi , … Tất cả đều vội vã trôi theo dòng chảy thời gian , mãi mãi không thể trở lại .
Thoắt cái , mấy ngày để hoàn thành thủ tục nhận học bổng và hồ sơ nhận học tôi qua .
Hôm nay là ngày đầu tiên Hải Uyên chuyển đến ký túc xá - nơi ở dành cho thủ khoa đầu vào Đại học Mĩ thuật Ưng Châu , cũng là ngày sinh nhật đầu tiên ở thành phố mới .
Dù là sinh nhật của Hải Uyên , nhưng lại là buổi chiều một ngày bình thường đối với mọi người .
Vì thế , chiếu phim nằm bên trong khu trung tâm thương mại không quá đông đúc , việc mua vé diễn ra rất dễ dàng .
Thế nhưng , khi mua vé , Hải Uyên nhớ rõ cô đã chọn một vị trí an toàn , nói đúng hơn là xung quanh không có ai ngồi .
Vậy mà tại sao , bên cạnh cô lại xuất hiện một cặp đôi ? Phải chăng là do cô đã mua vé quá sớm .
“ Nhìn cái gì ? Tôi đẹp trai lắm à ? “ Hồng Khánh liếc sang cô gái đang lén lút nhìn mình nãy giờ , nhếch miệng cười .
Hải Uyên thoáng giật mình , lắc đầu liên tục .
Để tránh cho bạn gái anh hiểu nhầm , Hải Uyên vội vàng cầm bắp và nước , di chuyển sang vị trí cách anh ba ghế .
Xong thì lơ đãng sang màn hình chiếu , xem tạm quảng cáo phim .
Hành động của Hải Uyên khiến Hồng Khánh rất không hài lòng . Lén nhìn anh mãi mà không công nhận anh đẹp trai thì thôi đi , còn né anh như né tà ?
Hồng Khánh thổi phù phù về phía Hải Uyên , hi vọng sẽ gây được sự chú ý .
Nhưng tiếc thay , Hải Uyên hoàn toàn không thể nghe thấy tiếng gió nhỏ như tiếng muỗi kêu phát ra từ miệng anh .
Bất quá , Hồng Khánh đảo mắt một vòng , quan sát xung quanh , thấy vắng người , phim cũng chưa đến thời gian chiếu, nỗi lo làm phiền người khác giảm đi đáng kể .
Lúc này , Hồng Khánh mới cất tiếng gọi : “ Này . “
“ … “
“ Ê . “
“ … “
“ Này . “
Hải Uyên lơ ngơ nhìn chàng trai , chỉ vào bản thân mình : “ Anh gọi em ạ ? ”
“ Nếu không thì tôi gọi vong à ? “
“ … “
Hồng Khánh giật bàn tay đang bị bạn gái kéo lại , quay hẳn người sang phía Hải Uyên , tay chống cằm “ Em chưa trả lời câu hỏi của tôi . ”
Hải Uyên lâu nay rất dễ ngại người lạ , đặc biệt là con trai . Lý do đơn giản nhất : cô không muốn tự đẩy mình vào những rắc rối .
Thế nên khi chàng trai trước mặt hỏi , Hải Uyên cực kỳ e dè , sợ mình đã vô tình gây chuyện với người lạ .
“ Xin lỗi , câu hỏi gì ạ ? “
Hồng Khánh nghĩ cô nàng kia cố ý làm lơ , trong lòng cảm thấy khó chịu .
Anh đứng bật dậy , ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh Hải Uyên .
Bất ngờ trước hành động , mắt Hải Uyên vẫn nhìn anh , nhưng người hơi ngả về phía sau , muốn giữ một khoảng cách an toàn .
Hồng Khánh đột nhiên thấy buồn cười : “ Tôi ăn thịt em à ? “
“ Không . “
“Vậy em tránh cái gì ? “
Lúc này , Hải Uyên đã lấy lại được bình tĩnh : “ Xin lỗi , em hơi sợ người lạ . “
Trên đời này có thể tồn tại một loại sợ kỳ lạ như vậy sao ?
“ Sợ còn nhìn lén tôi ? “
Hải Uyên hít một ngụm khí , nắm chặt ly nước trong tay , nhỏ giọng nói : “ Tại vì … tóc anh đẹp . “
Tóc đẹp ? Chứ không phải vì anh đẹp ? .