Chương 15: Hư Ảnh Lâm Tổ.

Lâm gia tuy không mạnh và quyền lực bằng hai gia tộc kia nhưng điểm đặc biệt khiến Lâm gia phát triển mạnh đó là trận pháp tụ linh và trận pháp huyễn hư cảnh giúp che giấu toàn bộ kiến trúc đồ sộ bên trong.

Khi bước vào trận pháp, một tòa kiến trúc nguy nga hiện ra so với những gia tộc khác thì kiến trúc của Lâm gia cực kì đồ sộ, phía sao có 5 ngọn núi chứa đầy linh khí đặc biệt là ngọn núi giữa. Lâm Chính vẻ mặt bình thản đến một chiếc phi hành pháp bảo hình chiếc thuyền rồi nói: - Các ngươi lên đó đi, chúng ta sẽ dùng vật này bay vào Ngũ Chỉ Sơn.

Vừa nói hắn vừa chỉ tay đến ngọn núi ở giữa, rồi khởi động pháp bảo bay thẳng đến giữa sườn núi. Một tòa lâu đài theo kiểu phương tây hiện ra, Lâm Chính hét lên: - Chánh tòa Khai.

Trận pháp liền mở một thông đạo nhỏ, bước vào thông đạo cả bọn được đưa đến một căn phòng lớn ở chính giữa lâu đài, Tố Nguyệt nói:

- Đây là Đại Sự Điện, chuyên họp của gia tộc và các tộc khác hoặc các môn phái lớn đến.

Thật hào nhoáng khi mời Thiên Bảo đến. Vạn Diệt dùng truyền âm cho hắn nói:

- Bọn hắn thật hào nhoáng, giống như các con dân ở Hỗn Độn Giới cung nghênh chúa tể vậy.

- Ngươi chớ có hiểu lầm, bọn hắn sớm sẽ có kế hoạch nhờ vả.

Thiên Bảo đã đoán đúng ý của bọn hắn. Bước vào Đại Sảnh Điện, toàn bộ trưởng lão, thái thượng trưởng lão, lão thái gia, thái thượng gia chủ cũng là tên ông nội của Tố Nguyệt đang ngồi đợi. Một số tên trưởng lão thấy Thiên Bảo và Vạn Diệt vào tỏ vẻ không vui nói xéo: - Giờ này mới đến, con ngươi làm việc thật chậm chạp. Đúng là vô…

Tên trưởng lão vừa định nói Tố Nguyệt vô dụng nhưng chưa kịp nói gì thì bị một cổ lực lượng đè mạnh xuống đến nổi thổ huyết. Thiên Bảo tùy tiện lấy chiếc ghế gần đó đem lại ngồi kế bên tên trưởng lão nói: - Kẻ nào dám nói bằng hữu của ta vô dụng thì bước ra nè.

Giọng điệu mĩa mai của Thiên Bảo cộng với hành động của hắn một tên già từ phía đối diện bước ra lớn tiếng quát:

- Một tên vô danh tiểu tốt như ngươi cũng dám đến Lâm gia gây chuyện, đừng tưởng thái trưởng lão ta vô hình.

Hắn nhìn tên thái trưởng lão đó giọng nhẹ nhưng chứa đầy sát khí nói:

- Một tên Nguyên Anh sơ kì cỏn con mà cũng dám nói ra lời này. Tốt.

Hắn giơ ngón tay lên một ngọn Hắc Hỏa nhỏ và cháy yếu ớt đến mức chỉ cần một hơi thở lập tức tắt. Nhưng đừng xem thường vì vẻ bề ngoài của nó và khi nó xuất hiện thì uy áp của nó làm tên thái trưởng lão vội quỳ xuống, như đang cung kính một vị Tiên Tổ. Hắn vội van xin Thiên Bảo: - Ta đúng là có mắt không biết thái sơn. Mong tiền bối rộng lượng bỏ qua.

Hắn cũng lười nói chỉ hừ nhẹ, một là vì mình đang đến nhà một cô bạn gái nếu ra tay giết chóc thì sẽ không được tốt. Ngọn Hắc Hỏa biến mất, lúc này từ bên trong có một vị nam trung niên tầm khoản 50 hơn. Nam trung niên cười nói: - Thôi nào vị bằng hữu này đừng chấp nhất bọn tiểu bối. Ta tự giới thiệu ta là Lâm Lang lão thái gia chủ, cũng là gia chủ đời trước là đệ đệ của gia gia Tố Nguyệt. Hôm nay, ta mời ngươi đến đây cốt là cảm ơn ngươi đã giúp Tố Nguyệt và Lâm Chính hủy hôn.

Thiên Bảo phất tay:

- Bọn ngươi còn một chuyện muốn nhờ ta thì cứ nói ra.

Tên nam trung niên cười khổ đáp:

- Không giấu gì ngươi. Thật ra bọn ta còn một chuyện nữa chỉ có ngươi mới có thể giúp được Lâm gia ta.

- Là chuyện gì?

- Thật ra khi Lâm Tổ gia phi thăng đã có lời dặn. Đến 1000 năm sau có một vị đại năng sẽ đến Lâm thị, nếu hắn đến thì mời hắn đến đỉnh cao nhất của ngọn Nhất Chỉ Sơn, cũng là ngọn núi này. - Vậy ta sẽ đến đó một chuyến xem xem.

Tên trung niên liền ngăn cản:

- Mà khoan, Lâm Tổ gia có căn dặn kỹ là nên trắc thí linh hồn lực. Mời ngươi đến Hư Cảnh Trắc Thí.

- Phiền phức thật.

Hắn tỏ vẻ khó chịu nhưng rồi cũng đồng ý đi theo. Hắn đã truyền âm cho Vạn Diệt nên đi vui chơi tham quan cùng Tố Nguyệt một mặt để hắn tiện cho việc tìm hiểu, một mặt là khảo sát quy mô của Lâm thị. Đứng trước Hư Cảnh Trắc Thí, Lâm Lang ca ngợi: - Nơi này, được bao phủ bởi huyễn hư trận do Lâm Tổ được sư phụ truyền thừa khi còn ở Hỗn Thế Thánh Cung. Nào chúng ta vào.

Hắn gật đầu rồi vào cùng, bên trong là một hang động pha lê và tinh thạch tỏa chíu, chính giữa là một chiếc bàn và hai chiếc ghế đối diện, trên chiếc bàn là một Lưu Nguyệt Huyễn Thần Châu. Hắn có hơi bất ngờ một tí vì nếu đặt nơi này là Linh giới thì cũng không dưới 100 cái. Còn đặt ở Trái Đất nó là một thứ vô cùng hiếm có một mà không có hai. Thầm đánh giá một tí, Thiên Bảo tùy tiện ngồi vào vị trí. Lâm Lang ngồi đối diện rồi nói: - Ngươi đặt tay lên bàn và dùng linh hồn lực đưa vào Huyễn Châu. Hãy tưởng tượng ra một thứ cường đại là được.

- Ta biết rồi.

Dứt lời, hắn và Lâm Lang đưa linh hồn lực vào trong Huyễn Châu. Bên trong Huyễn Châu xuất hiện một không gian bao la mênh mông đồng cỏ bát ngát. Lâm Lang xuất hiện trong hình dạng là Liệt Viêm Tàn Nguyệt Sư, một con sư tử trên trán có hình mặt trăng khuyết màu đỏ, toàn thân màu xám, bốn chân nó bốc ra hỏa diệm cuồng cuộn, phía mũi nó có một chiếc sừng vàng nhọn, trên lưng có một đôi cánh do hỏa diệm ngưng thành. Con sư tử trong rất oai vệ ước chừng đã đạt đến cửu cấp linh thú.

Còn phía bên Thiên Bảo thì xuất hiện trên ngọn núi cao một thanh niên mặc bộ đồ trắng khoát lên mình chiến bào màu đen, ngồi trên một vương tọa màu đen vật chất kết thành, phía sau lưng là 12 thanh kiếm khác nhau và phía sau những thanh kiếm là một con quái vật hình thù xấu xí đang phục tùng thanh niên đó. Một lượng uy áp kinh người như muốn nghiền nát cả vũ trụ này, trong mắt thanh niên đó xem Liệt Viêm Tàn Nguyệt Sư chỉ như bằng một con mèo con đi chưa vững.

Lâm Lang hốt hoảng vội thu linh hồn lực về. Lúc này, Thiên Bảo cũng vừa thu linh hồn về. Lâm Lang sợ hải nói:

- Người thanh niên đó là ai mà cường đại đến như vậy.

Thiên Bảo bình thản trả lời:

- Ngươi tin rằng ngoài bản thân mình mạnh ra thì còn thứ gì mạnh hơn sau. Hiểu biết nông cạn.

Hắn đoán chắc rằng vị thanh niên đó chính là Thiên Bảo nhưng không nói ra, Lâm Lang chỉ nói:

- Ta hiểu biết nông cạn mong được chỉ giáo thêm.

Thiên Bảo phất tay nói:

- Vậy ta lên đó đây.

Dứt lời hắn biến mất, thân ảnh lúc này hiện ra trên ngọn núi, lúc này hắn đang đứng ngay khuôn viên của một ngôi đền không lớn cũng không nhỏ, bên ngoài còn một số trận pháp phòng ngự mạnh. Nhưng đối với hắn chỉ là đồ tạp nham. Bước vào ngôi đền hắn tùy tiện ngồi xuống rồi nói: - Ngươi có chuyện gì thì nói nhanh lên.

Một thân ảnh của nam thanh niên độ 25 tuổi xuất hiện, ngồi xuống trước mặt Thiên Bảo nói:

- Ngươi đến rồi à. Lâm Thiên Hải ta đợi ngươi hơn một nghìn năm rồi đấy.

Hắn ngơ ngác nói:

- Ngươi biết ta. Một tên tiểu tu sĩ ở nơi xa xôi như vậy mà cũng biết đến ta sao.

Thanh niên nhìn Thiên Bảo suy nghỉ và đo đếm khí tức từ hắn đoán chừng Thiên Bảo có 7-8 phần giống với vị đại tiên sư phụ hắn, Lâm Thiên Hải cười to nói:

- Sư phụ ta là vị đại tiên đã dự đoán được rằng ngươi sẽ về Trái Đất sau một ngìn năm. Hắn phái ta xuất sơn, về lập Lâm gia đợi ngươi xuất thế. Nhưng ta đã bị cưỡng ép phi thăng rồi. Nên chỉ để lại hư ảnh này. - Rồi vô vấn đề chính đi. Ta không thích vòng vo. Nghe ngươi nói vậy là bọn Hỗn Thế Thánh Cung toàn là tu sĩ cao cấp và tên đại tiên gì đó có thể rất cường đại và mười hai thanh kiếm.

Lâm Tổ cười nhẹ rồi nói:

- Thế chẳng phải ngươi đến đó một chuyến sẽ rõ ràng sau. Mà hiện tại ta đang ở Độ Kiếp thứ 8 rồi đều nhờ công pháp đặt thù của vị đại tiên đó.

- Ngươi làm ta tò mò về tên đó rồi đấy.

- Vị đại tiên đó đã phi thăng hơn một nghìn năm rồi. Sư phụ còn giao cho ta một cuốn công pháp đặt thù là Thôn Linh Căn Quyết. Ta không thể tham ngộ mặc dù nó là Hoàng gia sơ phẩm. Sư phụ kêu ta giao lại cho ngươi.

Lâm Thiên Hải vội đưa một cái ngọc giản chứa công pháp đó cho Thiên Bảo rồi nói:

- Nhiệm vụ ta đã hoàn thành. Sau này có duyên sẽ gặp lại.

Hư ảnh của Lâm Thiên Hải biến mất cùng với lời nói. Thiên Bảo cũng chả quan tâm, liền đưa thần thức vào ngọc giản, hắn bất ngờ vì công pháp này khá đặt dị là dung hợp Linh Căn, chuyễn đổi, rút Linh Căn theo ý muốn. Tuy là Huyền giai Sơ phẩm nhưng có thể tiến giai đến Tiên Thiên Công Pháp. Trong vũ trụ chỉ có một thôi, hắn sựt nhớ có nghe nói đến vị Chân Tiên của 100 nghìn năm trước đã sáng chế ra. Hắn hài lòng bước ra khỏi nơi đó.