Chương 11: Vạn Diệt Hóa Nhân Hình.

Thanh Vân ngồi xếp bằng tay bắt ấn như Thiên Bảo đã chỉ. Hắn liền ngồi ngay trước mặt của Thanh Vân, tay phải đặt lên trán, hắn từ từ nói:

- Ngươi muốn thôn phệ nó hay muốn bị nó nuốt chửng. Nếu thôn phệ nó thất bại ngươi vĩnh viễn không thể tu luyện và dần dần mất đi kí ức. Còn để nó thôn phệ thì… Hắn không nói hết, nàng liền lấy hết can đảm nói:

- Đường nào cũng có rủi ro của nó. Chi bằng ta tiến lên phía trước a.

Hắn khá hài lòng vì những gì nàng nói:

- Ngươi tịnh tâm lại đi. Ta sẽ giúp ngươi a.

Hắn vừa dứt lời thì Tiên lực và Thần Thức đã bước vào Thức Hải của Thanh Vân, đúng như hắn đã nói trong Thức Hải của nàng có một lượng lớn Nguyệt Tiên lực và một Thần Thức của Hoàn Vũ kì viên mãn. Hắn suy nghỉ một hồi chưa ra tay, là vì Thần Thức của Thanh Vân còn quá yếu, nếu dẫn động thôn phệ thì Thần Thức nàng sẽ đại bạo và thần hồn hủy diệt. Tất nhiên cơ thể nàng vẫn sống nhưng nàng sẽ là cái xác vô hồn. Tính toán kỹ lưỡng hắn liền hô lên: - Hỗn Độn Thập Nhị Sát Thần Vạn Diệt kiếm.

Một thanh kiếm từ hư không xuất hiện. Lúc đầu, nó có tên là Thập Nhị Sát Thần kiếm một Tiên Thiên Bách Niên Tiên Bảo, nhưng khi dung hợp với Hỗn Độn Tiên lực nên nó mới có tên vậy. Lưỡi kiếm từ Vô sắc biến đổi thành màu đen và vô số tinh quan chứa đựng cả vũ trụ, còn chui kiếm thì là màu sắc vạn vật tuần hoàn hỗn độn. Thanh kiếm đã tiến nhập thành Thượng Cổ Đại Tiên Bảo và đột nhiên nó biến thành một nữ nhân xinh đẹp thoát tục, độ khoảng bằng tuổi hắn bước lại nói với Thiên Bảo: - Phục mệnh chủ nhân.

Hắn ngớ người một tí rồi nói:

- Ngươi có thể hóa hình nhân dạng a.

Nữ Nhân cúi đầu đáp:

- Vâng, thưa chủ nhân. Ta tên là Vạn Diệt đã tấn giai lên Thượng Cổ Đại Tiên Bảo nên có thể hóa hình nhân dạng và linh trí đột phá.

Hắn gãi đầu cười nói:

- Rất tốt, rất tốt a. Giờ nhiệm vụ đàu tiên của ngươi là làm Trận Nhãn để ta dựng một Đại Trận Pháp phong ấn thôn phệ Linh Hồn Hải Hoàn Vũ kì đằng kia.

Vạn Diệt đáp:

- Vạn Diệt tuân mệnh.

Vừa dứt lời nàng liền hóa thành 12 thanh kiếm khác nhau. Các thanh kiếm xoay vòng bay đến Linh Hồn Hải kia liền xếp thành một Trận Pháp xung quanh nó. Thiên Bảo khá hài lòng, bước lại một tay chấp ở sau lưng, một tay bắt ấn. Các thanh kiếm sáng lên bao trùm lấy toàn bộ Linh Hồn Hải và Thức Hải Hoàn Vũ, tuyệt không để Hoàn Vũ thoát ra. Sau khi áp chế và điều động Linh Hồn và Thức Hải xong, 12 thanh kiếm lóe lên bay đến trước mặt hắn. Hắn cầm thanh kiếm vuốt ve, liền một âm thanh của Vạn Diệt phát ra: - Chủ nhân người lại sờ soạng ta rồi a.

Thiên Bảo đỏ mặt câm nín là vì dù là kiếm nhưng nó là nữ nhân. Hắn suy nghỉ một hồi run người nhẹ, thanh kiếm bay ra khỏi đó biến thành Vạn Diệt, nàng cười to: - Chủ nhân thật là ngốc a. Haha.

Hắn nghệch mặt, tức tối bước lại búng vào trán Vạn Diệt nói:

- Còn trêu ta nữa thì… Mà thôi, ngươi cứ ở hình dạng như vậy và tận hưởng cuộc sống cùng ta a.

Vạn Diệt cười nói khẻ với vẻ mặt trêu hắn:

- Sống cùng chủ nhân a. hí hí.

Mặt hắn đen lại, thấy thế nàng cũng không trêu hắn nữa liền nói:

- Linh Hồn Hải và Thức Hải đã bị phong ấn và ổn định lại rồi, thưa chủ nhân.

Hắn chấp tay ra sau, gật đầu nói:

- Rất tốt. Chúng ta ra thôi.

Cả hai liền đi ra, trước khi đi hắn đã lưu lại công pháp và pháp quyết để cho Thanh Vân thôn phệ. Rút tay ra khỏi trán Thanh Vân và lấy ra một chiếc vòng có lưu khí tức của hắn đeo lên tay rồi nói: - Ngươi cứ theo đó mà tu luyện a. Ta có việc phải đi trước.

Thanh Vân tỉnh lại thì không thấy Thiên Bảo đâu. Nhờ lưu lại ấn ký nàng mới biết hắn đã rời đi. Thở dài một hơi, nàng liền bình tỉnh quay lại bế quan tu luyện. Trở về đến nhà thì tên Trần Hiểu đã ngồi đợi hắn ở phòng khách, Trần Hiểu liền nói: - Ngươi về rồi a. Cũng đã hơn 3 giờ sáng rồi ngươi nên nghỉ ngơi đi a.

Thiên Bảo không nói lời nào chỉ gật đầu rồi bước về phòng đánh một giấc đến sáng. Hắn cảm thấy trên người hắn vừa mềm, vừa ấm và cũng khá khá nặng đang đè hắn. Thiên Bảo liền mở mắt ra thì hoảng hốt thấy Vạn Diệt đang khỏa thân nằm trên người hắn. Nàng mở mắt ra vừa nói vừa ngáp: - Chào buổi sáng, thưa chủ nhân. Ngài thức rồi a. Oáp.

Hắn mặt tái sắc vội láy tay che mặt nói:

- Tại ngươi lại ngủ đây và còn khỏa thân nữa a.

Vạn Diệt thản nhiên đáp:

- Ta chỉ đang hấp thụ Tiên lực của ngài thôi. Mà hồi trước khi ngài còn là tên Niết Bàn kì, ngài đêm nào cũng ôm ấp ta vào lòng a.

Hắn vội la lên:

- Lúc đó khác a.

Nghe được tiếng la của Thiên Bảo, tên Trần Hiểu vội chạy lại mở cửa ra nói:

- Ngươi có chuyện…gì!

Thấy cảnh Vạn Diệt đang ngồi trên người hắn vừa nói vừa đóng cửa phòng lại:

- Xin lỗi đã làm phiền.

Thiên Bảo vội ngồi dạy đặc tay lên vai Vạn Diệt nói:

- Ngươi mặc đồ vào cho ta.

Vạn Diệt phất tay một cái, lập tức quần áo xuất hiện trên người nàng, nàng mặc chiếc áo phong rộng và một chiếc quần đùi khá ngắn, chân mang một đôi giầy trắng trông rất năng động và dễ thương. Hắn vỗ tay nói: - Ngươi trông đẹp và năng động lắm a. Mà đó giờ ngươi chưa tiếp xúc với thế giới này. Thì sau lại có thể biến ra bộ đồ này a.

Nàng tỏ vẻ nói:

- Lúc ta lúc nào không đi theo ngài a. Chỉ tại ta đang trong giai đoạn đột phá linh trí nên không thể xuất hiện được, thông qua không gian pháp tắc ta đã biết được kha khá về Trái Đất.

Hắn gãi đầu nói:

- Ta quên a.

Nàng cười vui vẻ nói:

- Ngài thay đồ chuẩn bị xuống ăn sáng, bữa sáng đầu tiên do ta nấu đó.

Hắn vui vẻ gật đầu nói:

- Ta sẽ xuống ngay.

Nàng vui vẻ bước xuống. Thấy Trần Hiểu đang ngồi ở đó, mặt mũi ngơ ngác. Vạn Diệt lại hỏi:

- Ngươi đang suy tư a.

Nghe tiếng của nàng Trần Hiểu giật thót mình quay lại cười gượng nói:

- Ta không ngờ ngươi là vợ của Thiên Bảo a. Ha

Vạn Diệt lắc đầu nói:

- Đấy là chủ nhân của ta. Ta không phải là vợ mà là người hầu a.

Tên Trần Hiểu đứng hình mặt ngơ ngác đến tái sắc, trong đầu hắn nghỉ lung tung, nào là những thước phim đen mà hắn đã xem, suy nghỉ tùm lum. Vạn Diệt cười nói: - Xem ra ngươi cũng đói bụng rồi. Để ta làm đồ ăn cho nhá.

Nàng tung tăng vào bếp để lại tên Trần Hiểu đang ngơ ngác. Lúc này, Thiên Bảo từ trên lầu bước xuống ngồi cạnh hắn mà hắn mãi suy nghỉ đến không để ý. Thiên Bảo gọi hắn đến lần thứ ba, liền đập bàn quát: - Trần Hiểu. Ta gọi ngươi có nghe không.

Trần Hiểu vội nhìn hắn nói:

- Xin lỗi a. Ta đang suy nghỉ a.

Thiên Bảo phất tay:

- Những chuyện lúc nãy ngươi không hiểu đâu. Đúng là Diệt nhi là người hầu của ta a. Thật ra nàng là kiếm khí hóa nhân hình thôi.

Lúc này Trần Hiểu mới bình tỉnh lại đáp:

- Ta xin lỗi đã hiểu lầm ngươi a.

Hắn nghệch mặt, từ khi nào nhân phẩm hắn lại kém đến vậy, lại bị tên ngốc này hiểu lầm thật mất sĩ diện. Đang tính mắng tên Trần Hiểu thì Vạn Diệt ra nói:

- Thưa chủ nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong. Mời ngài và Trần Hiểu vào dùng bữa.

Nói xong cả ba đi vào phòng ăn. Nàng biết Thiên Bảo rất thích trứng ốp-la và bánh mì. Nên đã làm bữa sáng là món Thiên Bảo thích, nàng liền nói:

- Mời ngài dùng.

Thiên Bảo nhìn vào món trứng ốp-la khen tán thưởng nàng:

- Ngươi khéo tay a. Sau này ta đỡ phải đi ăn ở ngoài nữa.

Vạn Diệt cười, hắn đưa một miếng trứng bỏ vào miệng. Mặt liền tái sắc, không phải vì món đó dỡ mà là món đó cực kì tệ hại chứa đủ loại hương vị chua, cay, mặn, ngọt kèm với vị dai đến không tả nổi. Thấy mặt hắn bí xịt lại nàng liền giọng run run nói: - Chủ nhân. Có phải ta nấu ăn rất tệ không.

Hắn thầm nghỉ là không phải là rất tệ mà là cực kì cực kì tệ siêu cấp tệ. Nhưng không muốn làm cho Vạn Diệt buồn nên một mạch cho tất cả vào bụng rồi nói với vẻ mặt nhăn đến khó coi: - Không. Ngon ngon a. Trần Hiểu ngươi nên làm một miếng đi.

Tên Trần Hiểu cười gượng đáp:

- À mà cũng đã trễ giờ rồi chúng ta lên trường thôi.

Thiên Bảo liền quay sang Vạn Diệt nói:

- Bọn ta phải đi học a. Ngươi trông nhà nha.

Nói xong Trần Hiểu kéo Thiên Bảo đi mất xác, để lại Vạn Diệt ở nhà. Khi vào lớp Lâm Tố Nguyệt thấy hắn liền nói:

- Ngươi riết trốn học ghê a. Lúc đầu, ta còn tưởng ngươi là học sinh gương mẫu a.

Hắn gãi đầu nói:

- Ta có chút việc cần giải quyết a. Mà chuyện hôn sự sao rồi.

- Không hiểu vì sau bọn Dương gia đã đến chủ động hủy hôn rồi.

- Vậy sao.

Đúng, bọn Dương gia đã làm đúng giao kèo với hắn nên hắn khá hài lòng. Mãi nói chuyện phím với Tố Nguyệt thì Thiên Di đạo sư bước vào thông báo:

- Hôm nay, mặc dù hơi trể nhưng có một bạn vừa từ nước ngoài chuyển về trường ta học. Các bạn nhớ giúp đỡ bạn mới a.

- Em vào đi.

Khi thấy người vừa bước vào là Diệt nhi mặt hắn và Trần Hiểu hoảng hốt. Còn đám trong lớp kể cả Tố Nguyệt đều trầm trồ nhìn nàng, một cô gái da trắng hồng hào, tràng đầy sinh lực vừa chuyển vào lớp làm cả lớp nháo nhào. Bọn hắn thì nhìn nhau mà cười khổ.

P/s: Diệt nhi là loli đấy các đạo hữu. Ahihi.