Chương 4: Thăng cấp

Chương 4 : Thăng cấp

"Khó ở à ! Cháu hai mấy tuổi rồi mà cứ như mấy đứa tuổi mới lớn ấy nhỉ, thôi cũng được, đợt này chú phải mổ nhiều heo quá cũng hơi mệt, cháu phụ chú cũng tốt !" Chú Thành đáp.

"Dạ ! Cháu cảm ơn chú !"Lý Thiên Ngọc chân thành nói.

"Rồi ! Vào đây thay quần áo rồi ra phụ chú luôn!" Chú Thành khoát tay.

Nói rồi dẫn Lý Thiên Ngọc vào phòng thay đồ, cũng chẳng có gì, chỉ là cởi cái áo ngoài ra mặc áo ba lỗ, thêm cái tạp dề, găng tay và ủng. Khi đi ra trong tay hắn đã cầm con dao phay mà hệ thống đưa tặng.

Chú Thành thấy hơi lạ vì chọc tiết heo phải dùng dao bầu mới dễ chọc, chứ dao phay thì khó a! Thế nhưng chú cũng không hỏi gì nhiều, dù sao chọc được hay không cũng chẳng quan trọng, chú Thành cũng chỉ nghĩ hắn cần xả stress mà thôi.

Còn về Lý Thiên Ngọc hắn từ giờ bắt đầu nghiệp đồ tể giết heo của mình.

Trước hết hắn cũng quan sát Chú Thành cách chọc tiết heo, dù sao làm đúng cách vẫn đỡ tốn công sức hơn là làm bừa.

Chỉ thấy chú thành cột chân con heo lại, rồi lấy một chiếc kẹp dạng chiếc kìm kẹp vào mõm con heo, sau đó tay chuẩn xác đâm gần ngập cán con dao bầu rồi đi một đường ngọt nước từ trái sang phải, một cột máu tươi đỏ sẫm phun ra như vòi phun chưa đóng van.

Mặc dù Lý Thiên Ngọc cũng không phải thằng yếu bóng vía nhưng ngươi cứ thử tưởng tượng con heo đang sống ngon lành, chọc một phát dao bầu vào cổ nó, nó rú lên ing ỏi, tiếng kêu yếu dần, 4 chân con heo lúc đầu còn hung hăng dãy nhưng vì bị trói chặt nên nó cũng bất lực, dần dần máu chảy hết, con heo cũng im lặng đến chết.

Khi thấy cảnh đó hắn cũng hung hăng nuốt nước miếng một phát để lên tinh thần vì tiếp đó là tới hắn rồi.

Hắn thông qua hệ thống dò xét thì thấy hiện lên dòng :

"Heo! Lv.1"

Mỗi giây trôi qua, máu tươi lượng lớn phun ra, chỉ mất vài giây sau, con heo đã ngừng giãy, cũng im lìm, trên đầu chữ cũng biến thành màu xám biểu hiện cho việc tính mạng của nó cũng mất đi, có điều con heo này không phải hắn giết, cho nên cũng không nhận được điểm kinh nghiệm.

Xong công đoạn chọc tiết chú Thành bắt đầu mổ moi lấy nội tạng, lòng, phổi, và xếp ra một bên, lại tiếp tục trói chân một con khác rồi vẫy tay với Lý Thiên Ngọc :

"Thấy chú làm mẫu chưa, yên tâm chú trói chặt chân nó rồi, có chú hỗ trợ cứ yên tâm mà làm đi!" Chú thành nói.

Lý Thiên Ngọc cũng không chần chừ mấy vì hắn chỉ cần chọc tiết thôi chứ cũng không cần mổ, xong con này thì hắn tự làm một mình chú cũng không hỗ trợ nữa.

Hắn hít một hơi tay cầm dao phay tiến đến, chú Thành lúc này vừa giữ kìm kẹp mõm vừa đè con heo xuống, Lý thiên Ngọc nắm chặt con dao, hắn dùng sức đi một đường chém ngang cổ con heo.

Chỉ biết lúc này chú Thành kinh ngạc vì thấy đầu con heo gần như lìa mất khỏi cổ của nó, chú Thành mới quay lại nhìn kỹ con dao mà hắn đang cầm, đồng thời cũng khen một tiếng :

"Thiên Ngọc à, cháu kiếm đâu con dao phay tốt thế , làm một đường ngọt thế, con heo này cháu mà đi sâu thêm chút là nó bay cả cái đầu rồi này!"

Lý Thiên Ngọc thì hơi sững sờ chút vì vừa rồi nhát chém của hắn thế mà gây bạo kích x3 thương tổn, đồng dạng mỗi dây còn đang vì bị xuất huyết cho nên con heo sinh mệnh dần trôi qua một cách chóng vánh.

Đột nhiên nghe được chú Thành hỏi tới hắn mới hơi giật mình vội nói :

"À! con dao này có người tặng nhà cháu, cháu hôm nay nghĩ đến chỗ chú xả stress mới mang đi, không ngờ bén như thế a!"

"Ừ! Có con dao này thì cháu làm có khi còn nhanh hơn chú ấy chứ, bây giờ cháu cứ việc chọc tiết đi chú mổ cho!" Chú Thành nói tiêp.

"Dạ! Được chú!" Lý Thiên Ngọc đáp.

Đúng lúc này con heo cũng đã mất đi sinh mệnh, một khung viền bán trong suốt hiện ra.

"Đinh ! Chúc mừng ký chủ giết heo x1, kinh nghiệm +5, hối đoái điểm +10".

"Đinh ! Chúc mừng thu được thịt heo x1".

Lý Thiên Ngọc cũng tranh thủ nhìn bàng thuộc tính, lúc trước không thấy hiện dòng trạng thái thanh kinh nghiệm nhưng vừa rồi giết một con heo dòng này liền hiện ra.

  • Nhân vật : Lý Thiên Ngọc

  • Cấp : 1 (Phàm cảnh nhất trọng)(Kinh nghiệm : 5/100)

  • Công pháp : Hỗn nguyên thôn khí công

  • Võ kỹ : Liêu âm cước

  • Nghề nghiệp : Trù sư cấp 1

  • Trang bị : Dao phay

  • Sủng vật : Không

  • Tọa kỵ : Không

  • Điểm kỹ năng : 2

  • Hối đoái điểm : 10

Đóng bảng thuộc tính, Lý Thiên Ngọc tiếp tục sự nghiệp đồ heo của mình. Cũng phải nói Lý Thiên Ngọc từ con heo thứ 2 hắn đã lãnh tĩnh xuống, không còn cảm xúc như lúc giết con heo đầu tiên nữa, có vẻ hắn đã quen thuộc một chút. Tiếp đó, hắn ra tay thì khỏi phải nói, người ta thì thường bảo trăm hay không bằng tay quen, cấm không có sai, tay hắn vung liên tục, con thứ 2, con thứ 3, đến con thứ tư...

"Đinh!"

"Đinh!"

"..."

Hệ thống tiếng thông báo cũng theo sinh mạng từng con heo trôi qua mà phát ra.

Chú Thành lúc này cũng đã không cần trói chân con heo hay phải kẹp mõm nữa rồi vì Lý Thiên Ngọc ra tay quá nhanh quá lưu loát, chỉ cần hắn vung tay lên là cái cần cổ con heo chặt đứt phân nữa, chú Thành nhiều nhất cũng chỉ phải tốn chút sức ấn con heo xuống khoảng 2 giây là máu nó thoát hết mà chết, con nào to béo nhiều huyết cũng chỉ đến giây thứ 3 là toi mạng, liền tù tỳ đến tận con thứ 20 hắn mới dừng lại.

Không phải hắn mệt mỏi hay giết chùn tay mà là hắn thăng cấp rồi, đúng vậy ! Hắn đã tăng lên Lv.2, hắn cũng không vui mừng lắm vì Lv tăng lên mà hắn vui bởi hắn có thể tiếp tục mở hộp quà tân thủ, lần này vận may có đến tiếp với hắn không, không ai biết, chính hắn cũng không biết.

Lý Thiên Ngọc lúc này cũng chỉ cầu mong sao vận khí mình lại bạo lần nữa a, người ta thường bảo quá tam ba bận nhưng biết đâu được đấy, chẳng may dẫm cứt chó thì sao đây!? Ai nói không thể xảy ra chứ!