Chương 24: Đảo đào hoa!

Lý Thiên Ngọc lúc này suy nghĩ một phen liền nói với Thu nhi :

"Thu nhi! Ta có chút chuyện, nàng cứ ở lại đây, ta đi một lát rồi về!"

"Dạ! Công tử, Ngươi nếu có chuyện cứ đi đi, Thu nhi sẽ ở đây chờ công tử về!" Lý Thu nhi đáp.

Sau đó Lý Thiên Ngọc liền đi ra khỏi phòng, khép cửa lại liền niệm :"Tiến vào!"

Chỉ giây lát hắn liền tiến vào sáng thần không gian, đi tới chỗ quang cầu, hắn liền mở miệng nói :

"Hệ thống! Ta muốn hỏi, ta về sau muốn mang theo Thu nhi rời khỏi thế giới này, phải làm sao bây giờ?"

"Đinh! Ký chủ, ngươi có thể để cô nương kia ở trong sáng thần không gian, một khi đã đi vào sáng thần không gian, bất cứ người nào cũng sẽ bị hệ thống chế ước không thể phản bội ký chủ, đồng thời từ sáng thần không gian có thể đi theo ký chủ tiến vào thế giới khác". Hệ thống đáp

Lý Thiên Ngọc lúc này thầm nghĩ :"Quả nhiên là vậy !"

Sau đó hắn liền rời đi sáng thần không gian tiền vào phòng liền nói :

"Thu nhi! Ta về rồi đây, bây giờ ta liền mang nàng đến một nơi!"

Cầm lấy tay nàng hắn liền lần nữa tiến vào sáng thần không gian, chỉ thấy lúc này Thu nhi chợt hốt hoảng một trận, Lý Thiên Ngọc có chút bối rối, suýt chút nữa liền hô lên, vội vàng đối với hệ thống mà nói:

"Hệ Thống! Thu nhi đây là làm sao?"

"Đinh! Ký chủ không cần lo lắng, hệ thống đang trồng ký ức về hệ thống và thêm định khế ước với linh hồn của nàng, sau khi hoàn thành nàng sẽ không thể phản bội ký chủ hay nói ra những việc liên quan tới hệ thống".

Thu nhi lúc này cũng hoàn hồn lại, Lý Thiên Ngọc cũng bình tĩnh, liền cầm tay nàng nói :

"Thu nhi! Không sao chứ?"

"Công tử, thì ra ngươi không phải người thế giới này a!" Thu nhi kinh ngạc nói.

"Phải! Ta lúc này đang trong thời gian tiến vào thế giới của nàng đi làm nhiệm vụ mà hệ thống giao phó, nàng không trách ta không nói gì mà dẫn nàng tới đây sao?" Lý Thiên Ngọc có chút áy náy nói.

"Không, Công tử! Thu nhi đã là người của ngươi, công tử có thể mang Thu nhi theo, Thu nhi tại sao có thể trách ngươi". Thu nhi mỉm cười ôm lấy hắn mà nói.

"Thu nhi, nàng thật tốt!" Lý Thiên Ngọc bàn tay vừa khẽ vuốt ve mái tóc nàng mỉm cười nói.

Hắn lúc này xác định thuộc tính của Thu nhi, không nghĩ nàng liền có tới hai thuộc tính Thủy,Phong, may mà Hỗn nguyên thôn khí công là công pháp vô thuộc tính, ai cũng có thể tu luyện, chứ không hắn bây giờ đúng là không biết làm sao !

Sau khi đem pháp quyết dạy cho Thu nhi liền tạm thời để nàng ở trong sáng thần không gian tu luyện, hiện giờ nàng mới bắt đầu tu luyện, cũng chẳng giúp đỡ hắn được gì, chẳng bằng ở lại đây tu luyện, hắn cũng yên tâm hơn, tuy hắn ở thế giới này cũng không sợ người nào, nhưng nếu chẳng may có người ám toán, hắn thì đương nhiên vô sự nhưng Thu nhi thì không chắc sẽ an toàn, hắn cũng không muốn nàng tao độc thủ.

Lý Thiên Ngọc ra khỏi sáng thần không gian, hắn đang suy nghĩ muốn tìm kiếm một vài loại võ học, vừa để hắn có cái đối chiến mà sử dụng vừa dạy cho Thu nhi, dù sao hiện giờ hắn có mỗi hai loại võ công là Liêu âm cước và Đại thiên tịch diệt chỉ pháp một loại thì chuyên tấn công vật nối dõi tông đường người ta, một loại thì mỗi lần dùng mất một nửa lượng máu, Lý Thiên Ngọc dùng được nhưng nàng thì không, chỉ nói đến Liêu âm cước thôi, chẳng lẽ ngươi muốn Thu nhi suốt ngày đi "đá bi" người ta sao?

Trong thế giới này cũng chỉ có vài loại võ công đỉnh cấp, mặc dù đối với hắn thì phẩm cấp hơi thấp nhưng dùng tạm thì cũng được, không sai, còn đối với Thu nhi giai đoạn đầu này thì càng thích hợp.

Đầu tiên là Cửu âm chân kinh, trong Xạ điêu thế giới hiện là đứng đầu một quyển tổng quyết võ học, bao gồm 2 quyển thượng và hạ.

Quyển thượng bên trong chứa đựng triết lý thâm ảo của đạo gia đúc kết thành pháp môn tu luyện nội công căn bản. Quyển hạ thì ghi lại võ công chiêu thức khắc địch chế thắng và bảo vệ thân thể.

Tiếp đó là võ công của Hồng Thất Công, Hàng long thập bát chưởng một bộ chưởng pháp chí cương chí cường, ép buộc đối thủ phải công đối công không thể né tránh, tuy nói không thể né nhưng đấy là vì đối thủ chưa đạt đến đẳng cấp, cảnh giới nhất định, còn như Lý Thiên Ngọc hắn tuy có thể vận dụng Kinh lôi truy tinh bộ dễ dàng né tránh không chút nào tốn sức, có điều hắn mà còn cần phải né sao ? Chỉ luận thân thể cường độ, Hồng thất công mệt chết cũng chưa chắc có thể làm hắn bị thương.

Ngoài ra còn Tiêu dao du quyền pháp và đả cẩu bổng pháp, Tiêu dao du thì là một bộ quyền pháp, lựa theo thế công của địch mà đánh, còn 36 thức đả cẩu bổng pháp thì theo nguyên lý tứ lạng bạt thiên cân tác dụng khá tương đồng với Thái cực quyền của Trương Tam Phong, nhưng lại là hai loại võ công hoàn toàn khác nhau.

Lại nói đến võ công Đảo đào hoa, Hoàng dược sư tu luyện liền có Kỳ môn ngũ chuyển, Lạc anh thần kiếm chưởng, Ngọc tiêu kiếm pháp, Lạc anh kiếm pháp, Đạn chỉ thần công, Lan hoa phất huyệt thủ, Hoàng phong tảo diệp thoái pháp, Bích hải triều sinh khúc.

Âu Dương phong thì tu luyện Hàm mô công (hay Cáp mô công), sau này lại theo Hoàng Dung đảo lộn Cửu âm chân kinh mà toàn bộ 12 chính kinh đảo ngược, đầu dưới thân trên, đánh bậy mà lại tạo ra một phương thức tu luyện khác, tuy nội công cao nhưng vì tu luyện ngược, khí xông lên đầu làm ảnh hưởng thần trí dẫn đến điên loạn, đối với môn võ này, Lý Thiên Ngọc chắc chắn sẽ không để Thu Nhi tu luyện, vì đơn giản là quá khó coi.

Tiếp đó còn phải kể đến Tiên Thiên Công, Toàn Chân kiếm pháp và Bắc đẩu thất tinh trận (hay Thiên cang bắc đẩu trận) của phái Toàn Chân. Mặc dù Toàn Chân thất tử thực lực chẳng ra làm sao, những Vương Trùng Dương thì khác, dù sao đứng đầu Ngũ tuyệt chí ít cũng phải có chút bản sự.

Còn các loại võ công khác thì không đáng nhắc đến, toàn thuộc dạng bất nhập lưu, Lý Thiên Ngọc cũng lười để ý, chỉ là không biết phải Cổ mộ như thế nào?

Cáp mô công của Âu Dương Phong tuy lợi hại thật đấy nhưng hình dáng quá xấu xí, chưa kể còn bị Nhất dương chỉ cùng Tiên thiên công khắc chế. Thu nhi có muốn luyện hắn cũng không cho luyện vì thế bỏ qua, Hàng long thập bát chưởng thì quá mức cương cường, hắn thấy không thích hợp thuộc tính Thủy, Phong của Thu nhi cho lắm, học thì cũng được nhưng sẽ không có thành tựu quá cao do không phù hợp bản thân.

Tiêu dao quyền pháp, đả cẩu bổng và võ công Đào hoa đảo thực ra lại khá thích hợp cho nữ tử tu luyện, nam tử tu luyện thì có phần tiêu sái, nữ tu luyện thì lại có một phen phong vị khác.

Võ công phải Cổ mộ cũng khá tốt, có điều so với Đào hoa đảo thì hắn vẫn thích phong cách của Hoàng Dược Sư nhiều hơn.

Nghĩ đến đây, Lý Thiên Ngọc liền trả phòng, ra khỏi thành hắn bật mini map lên tìm kiếm vị trí Đảo đào hoa, sau đó cất bước mà đi, hắn một thân bạch y, từ trên xuống dưới thuần một màu khiết bạch, lưng thắt tử kim yêu đái, tóc để xõa ra phía sau vẫn túm lại bằng vòng kẹp tóc bạch ngọc điều khắc hổ hình, tay cầm quạt xếp, thắt lưng dắt bạch ngọc tiêu hiện ra một phen phong vị xuất trần, mặt như quan ngọc, chẳng khác nào một tên công tử thư sinh.

Quần áo, quạt xếp thì là Thu nhi chuẩn bị cho hắn, nghe nàng nói hắn mặc như vậy đặc biệt soái tạc thiên, cầm vào quạt xếp liền càng giống một tên tiểu bạch kiểm, hắn nghe thấy vậy liền cù lét chọc Thu nhi một phen cười nắc nẻ, tay heo cũng ăn no đậu hũ, phải đến lúc Thu nhi đỏ mặt thở gấp cầu xin tha thứ hắn mới chịu thôi.

Còn về phần cây ngọc tiêu này thì là Lý Thiên Ngọc đặc biệt chuẩn bị, hắn khá thích phong cách của Hoàng Dược sư, nên hắn trước khi đi liền mua vài chồng sách dạy âm luật và cây ngọc tiêu này, mấy ngày tới liền nghiên cứu, trước đây sau khi dùng tẩy cân phạt tủy đan, trí lực hắn tăng nhiều học tập âm luật cũng dễ dàng chí cực.

Hắn muốn dùng ngọc tiêu đấu với Bích hải triều sinh khúc của Hoàng Dược sư một lần, âm ba công hắn không hiểu nhưng nếu chỉ vận dụng nội lực thổi một khúc thì hắn có thể làm được, nếu là so đấu nội lực hắn tự tin không thua bất cứ ai.

Những ngày tiếp theo, Lý Thiên Ngọc ban ngày thì đi đường, tối thì vào sáng thần không gian nói chuyện bồi Thu nhi một phen, đồng thời tìm hiểu sâu thêm về âm luật, hắn cũng hay đi bắt thú rừng làm món ăn cho nàng, tình cảm hai người nhanh chóng ấm lên.

Khoảng chừng hơn một tháng, Lý Thiên Ngọc chân đã tiến tới bên bãi biển, ở đây có một làng chài nhỏ, dân chúng cũng không đông lắm, nhưng được cái rất hiếu khách, hắn liền tiến tới hỏi thăm một ngư dân :

"Lão bá! Ngươi có biết đường đi đến Đào hoa đảo không? Ta có chút việc cần tới Đào hoa đảo, mong lão bá chỉ điểm".

"Đào hoa đảo !?" Lão bá kinh nghi nhìn hắn.

"Ngươi tìm Đào hoa đảo làm gì? tiểu tử, không phải ta không muốn chỉ mà ta nghĩ ngươi không nên đến Đào hoa đảo mà đánh mất tính mạng, đảo chủ Đào hoa đảo tính tình cổ quái, trên đảo trận pháp đan xen, người đi vào từ trước tới nay đều một đi không trở lại. Ngươi vẫn là quay về đi thôi!" Lão ngư dân liền hảo tâm khuyên hắn.

"Lão bá! Ngươi cứ đưa ta lên đảo, số tiền này là của ngươi, cũng không cần lo, trận pháp trên đảo còn xa lắm mới giết được ta!" Lý Thiên Ngọc móc ra hai thỏi bạc đưa cho lão ngư dân, mặt thì hiện ý cười tự tin nói.

"Ài ! Ngươi cứ khăng khăng một mực muốn đi ta cũng không cản được ngươi, vậy, ngươi đợi chút ta kiếm thuyền, lát nữa chúng ta liền đi!" Lão ngư dân hơi lắc đầu thầm nghĩ lại một tên ngu ngốc không tin sự đáng sợ của đảo đào hoa mà uổng mạng, có điều nhân gia đã muốn chết hắn cũng ngăn không được, nhận lấy tiền xong quay đầu liền đi.

Sau khi ngồi thuyền khoảng 1 canh giờ (2 tiếng) Lý Thiên Ngọc liền bước chân lên Đào hoa đảo, cảm nhận của hắn lúc này thật không tệ, phong cảnh xung quanh rất đẹp, hoa đào nở rộ quanh năm, cánh hoa lất phất tung bay trong gió, hương thơm thì phảng phất, phía trên cao còn hiện ra đình đài lầu các, rất thanh nhã, có thể coi như là một chốn thế ngoại đào nguyên.

"Hoàng Dược sư cũng thật có phẩm vị!" - Lý Thiên Ngọc nghĩ.

Hắn trong người có nhiệm vụ giết tứ tuyệt, hắn hôm nay đến đây không thể tránh khỏi một phen tranh đấu, tất nhiên kiểu gì hắn cũng thắng, tức là Hoàng Dược sư bại thậm chí là mất mạng.

Lý Thiên Ngọc cũng có chút không đành, dù sao Hoàng Dược sư người này, mặc dù nói tính tình cổ quái không câu nệ lễ nghi nhưng hắn hoàn toàn có thể hiểu, có thể nói chính là tùy tâm, tùy tính mà làm, hắn cũng chưa bao giờ nghe qua Hoàng Dược sư làm ác bao giờ, chẳng qua là hắn không quan tâm người khác là thiện hay ác, cũng không quá xen vào hay quản chuyện trong giang hồ, chỉ khi đụng đến hắn thì hắn mới ra tay độc ác thế nên người khác mới nghĩ hắn tà.

Lý Thiên Ngọc xoắn xuýt hỏi nói:

"Hệ thống a hệ thống, ngươi nhiệm vụ này cũng thật là...giết Âu Dương Phong thì cũng thôi nhưng Hoàng Dược Sư còn có Hồng Thất Công ta có chút không nỡ xuống tay, liệu không giết có được không?"

"Đinh! Ký chủ, điều này hoàn toàn có thể, nhiệm vụ chỉ là tạo động lực giúp ký chủ trưởng thành mà không phải là để bắt ép ký chủ làm trái bản tâm".

"Đinh! Hơn nữa hệ thống cần nhắc nhở ký chủ, mời ký chủ xem lại mô tả nhiệm vụ, hệ thống có ghi rõ là đanh bại hoặc giết chứ không bắt buộc ký chủ nhất định phải giết chết người trong danh sách nhiệm vụ, tuy nhiên phần thưởng của việc giết và không giết là hai phạm trù khác nhau".

Lý Thiên Ngọc lúc này trong lòng cũng buông lỏng một chút, hệ thống ưu đãi như vậy còn gì mà hắn không chấp nhận được, dù sao thế giới này cũng chỉ là một thấp võ thế giới, phần thưởng của việc giết người trong danh sách thiết nghĩ cũng không đáng giá hơn đánh bại là mấy cho lắm, buông tha liền buông tha vậy.

Hắn vận công nói lớn một tiếng :

"Hoàng đảo chủ! Tại hạ Lý Thiên Ngọc đến bái kiến, mong được đảo chủ chỉ giáo một phen...!!!!"

Tiếng nói của hắn theo công lực mà truyền khắp toàn bộ đảo, chờ đợi một lát sau liền có một người một thân khoác áo xám, tay cầm bích lục ngọc tiêu, bên trong mặc bạch y, tóc đã xám bạc, vận khởi khinh công, rất đẹp mắt, tốc độ cũng không tệ, liền khẽ đạp từng bước trên những cánh hoa đào phi thân lao tới.