Chương 22: Chữa bệnh!

Lý Thiên Ngọc đang cơm no rượu say, bỗng nhiên có 2 tên ăn máy kéo đến.

"Công tử có thể bố thí ít cơm thừa canh cặn cho hai tên ăn mày chúng ta không !?"

Hắn lúc này hơi ngạc nhiên nhưng từ trước đến giờ Lý Thiên Ngọc cũng không có thói quen mắt chó nhìn người, hắn cũng không coi thường 2 người ăn mặc rách nát trên người hôi thối liền nói :

"Ồ! Đây là vài món ăn quê nhà tại hạ tùy tiện làm ra, hai vị nếu không chê xin mời ngồi!"

"Không chê, không chê! Chúng ta hai tên ăn mày có ăn là tốt làm gì có chuyện chê bai, công tử khách khí".

Hai tên ăn mày đều nói sau đó liền lấy trong người ra một cái bát mẻ và một đôi đũa liền ngồi xuống.

"Ở đây còn có bình rượu ngon, hai vị nếu không chê tại hạ xin mời hai vị một chén". Lý Thiên Ngọc nhiệt tình nói.

"Vậy đa tạ công tử rồi!"

"Hai vị! Chúng ta hôm nay có duyên, tứ hải giai huynh đệ, không cần câu nệ. Tại hạ Lý Thiên Ngọc không biết quý tính đại danh hai vị?"

"Nói hay lắm, tứ hải giai huynh đệ! Tại hạ Lê Sinh còn vị này là Dư Triệu Hưng, đều là Cái Bang đệ tử!" Người tên Lê Sinh vừa giới thiệu vừa nói.

"Thì ra đều là huynh đệ Cái Bang, tại hạ cũng rất khâm phục huynh đệ Cái Bang. Người ta thường nói ở nhà dựa vào phụ mẫu, ra đường nhờ cậy bằng hữu, hôm nay được quen biết huynh đệ Cái Bang, tại hạ vinh hạnh vô cùng, hai vị mời!" Lý Thiên Ngọc nâng chén nói.

"Lý công tử, mời!"

"Hai vị, ta thấy chúng ta vẫn không nên tại hạ công tử mãi như vậy quá khách khí, hai vị cứ gọi ta Thiên Ngọc là được". Lý Thiên Ngọc lại nói.

"Thiên Ngọc huynh đệ thật sảng khoái, hai tên ăn mày chúng ta vậy không khách khí!" Dư Triệu Hưng đáp.

"Đúng, đúng! Thiên Ngọc huynh đệ cũng gọi bọn ta là Triệu Hưng và Lê Sinh là được!" Dư Triệu Hưng nói tiếp.

"Tốt! Cạn!"

"Hai vị huynh đệ, ta từ trước đến giờ ở trên núi tu luyện, mãi đến gần đây mới được thả xuống núi đi du lịch tứ phương, hai vị liệu có thể giới thiệu chút về Cái Bang để ta được mở mang tầm mắt". Lý Thiên Ngọc dò hỏi.

"Được a! Cũng không phải có gì quá khó nói, chúng ta Cái Bang có lịch sử đên hơn trăm năm, tụ tập ăn mày khắp thiên hạ, ở đâu có ăn mày, ở đó có Cái Bang, hiện tại bang chủ Cái Bang chính là Hồng Thất Công Hồng bang chủ, còn được gọi là Cửu chỉ thần cái Hồng Thất Công". Lê Sinh nghe vậy liền ngoác miệng cười đáp.

"Thiên Ngọc huynh đệ chắc cũng biết ngũ tuyệt !? Đông tà,Tây độc,Nam đế, Bắc cái, Trung thần thông, Bắc cái chính là danh hiệu mà người trong thiên hạ đặt cho Hồng Thất Công Hồng bang chủ". Dư Triệu Hưng liền tiếp lời.

"Ồ! vậy Hồng bang chủ võ công chắc hẳn cao cường, không biết ta đến bao giờ mới có thể diện kiến một phen, thật đáng tiếc". Lý Thiên Ngọc giả vờ giả vịt nói, hắn muốn tìm Hồng Thất Công còn khó khăn sao, bản đồ hệ thống liền là đồ bỏ chắc.

"Thiên Ngọc huynh đệ! Thực ra bình thường Thất Công là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, đến huynh đệ Cái Bang chúng ta cũng ít khi gặp người, huynh đệ tùy duyên thôi!" Dư Triệu Hưng thở dài.

Thực ra Lý Thiên Ngọc cũng không quá quan tâm nhưng tự nhiên có người nói chuyện phiếm cùng, cũng không quá nhàm chán.

Chỉ thấy lúc này chợt nghe thấy một loạt tiếng hô réo truyền tới.

"Bắt lấy nó! Mau bắt lấy !!!"

Lý Thiên Ngọc hơi hiếu kỳ liền đánh mắt nhìn, chợt hắn giật mình một cái. Người đang bị đuổi theo kia không phải là tiểu cô nương Thu nhi sao, hẳn lại đi ăn trộm nữa rồi.

để xuống chén rượu trong tay, hắn chợt quay ra nói với hai người :

"Hai vị huynh đệ cứ ăn uống tự nhiên, ta có chút việc cần đi, vậy xin cáo từ!"

"Thiên Ngọc huynh đệ có việc vậy cứ đi trước! Chúng ta cũng không quấy rầy, Cáo từ!" hai người đồng thanh chắp tay với hắn nói.

Gật gật đầu sau đó chân dẫm một phát phi thân phóng ra ngoài, chớp mắt liền không thấy tung tích, hai người lúc này mới biết thì ra Lý Thiên Ngọc cũng là một cao thủ.

Lý Thiên Ngọc lúc này phi thân thẳng lên trên nóc nhà, hắn tốc độ rất nhanh, chỉ vài hơi thở liền trông thấy thân ảnh của tiểu cô nương Thu nhi.

Hắn phóng xuống liền chặn phía trước Thu nhi, tiểu cô nương lúc này đột nhiên thấy từ trên nóc nhà bay xuống một người chặn ở phía trước, trong mắt liền hiện lên vẻ hoảng loạn, trong mắt nồng nặc đề phòng.

Lý Thiên Ngọc đến tận bây giờ mới nhìn rõ khuôn mặt tiểu cô nương này, chỉ thấy nàng khuôn mặt thanh tú nhưng hơi xanh xao, trông có vẻ gầy yếu.

Hắn cũng đoán được nguyên nhân, không nói nhiều, hắn liền đi tới sờ sờ đầu nàng sau đó đưa tay ra liền nói :

"Tiểu cô nương, đừng sợ đi theo ta!"

Thu nhi ban đầu có chút sợ hãi nhưng thấy hắn vẻ mặt hiền lành, cũng không có ác ý gì với mình liền đưa tay cầm lấy tay hắn.

Lý Thiên Ngọc cười cười sau đó hơi kéo nhẹ, nàng liền bị hắn ôm vào trong ngực, cũng không chê bai nàng quần áo rách nát, mặt mũi lấm lem, sau đó hắn ôm nàng phi thẳng lên nóc nhà, Lý Thiên Ngọc vừa ôm nàng triển khai thân pháp hướng ngoài thành mà chạy vừa bắt mạch kiểm tra thân thể Thu nhi.

Cũng không ngoài dự đoán, tiểu cô nương này cũng không có bệnh gì, chẳng qua do thiếu dinh dưỡng nên bề ngoài có chút xanh xao vàng vọt, cũng hơi gầy mà thôi.

Chạy khoảng năm phút, Lý Thiên Ngọc đã ôm Thu nhi tới nhà nàng, Thu nhi cũng hơi giật mình không hiểu vì sao hắn lại biết nhà nàng ở đây, trong lòng cũng hơi thấp thỏm một trận.

Lý Thiên Ngọc lúc này nhìn nàng có vẻ sốt sắng liền mỉm cười nói :

"Tiểu cô nương, đừng lo lắng, ta biết ngươi tên Trần Thu Nhi, ta gọi ngươi là Thu nhi được chứ?"

"Có thể, Đa tạ công tử giúp ta thoát khỏi truy đuổi !" Thu nhi dè dặt đáp.

"Đừng sợ, Ta cũng không ăn thịt ngươi, lần trước cũng trông thấy ngươi ăn trộm cũng bị người ta truy đuổi, tò mò liền đi theo mới biết ngươi sống ở đây, bệnh tình của phụ thân ngươi ta cũng biết một ít. Ta cũng biết một chút y thuật tính qua mấy ngày liền đến xem bệnh cho phụ thân ngươi ai biết hôm nay liền gặp ngươi ở đây" Lý Thiên Ngọc cười nói.

"Công tử cầu xin ngươi cứu cha ta!" Thu nhi chợt quỳ xuống vành mắt hơi đỏ run run giọng mà nói.

"Ài! Đứng lên đi, ngươi không nghe ta nói sao? Ta cũng định đến xem bệnh cho phụ thân ngươi, ngươi còn quỳ xuống làm gì?" Lý Thiên Ngọc lúc này cũng hơi bối rối đưa tay đỡ lấy Thu nhi mà đáp.

"Công tử! Chúng ta không thân không quen, ta cũng chưa nghe thấy cha ta nói quen biết người nào như công tử, sao công tử lại muốn giúp chúng ta?" Thu nhi lại nói.

"Thực ra ta rất không thích ăn trộm, hôm trước thấy ngươi ta định bắt lại nhưng lại nghe thấy gia cảnh của ngươi, ta cũng có phần cảm thông, lại không muốn thấy ngươi tiếp tục đi ăn trộm tiền để chữa bệnh cho cha ngươi nữa, cho nên ta muốn trị khỏi bệnh cho phụ thân ngươi!" Lý Thiên Ngọc đáp.

"Cảm ơn công tử ! Có điều.....!!!" Thu nhi vui mừng, chợt có điều gì khó nói liền ấp úng một trận.

"Có gì ngươi cứ nói, có thể giúp ta sẽ giúp!" Lý Thiên Ngọc chẳng mấy khi được làm người tốt sảng khoái đáp.

"Công tử! Việc ta đi ăn trộm, cha ta còn không biết, hắn còn tưởng ta được một lão bản tốt bụng thuê. Chút nữa công tử có thể không nói chuyện này với phụ thân ta được không?" Thu nhi hơi xấu hổ nói.

"Ta tưởng việc gì khó, chỉ việc này thôi sao? Yên tâm, ta biết ngươi hiếu thuận, ta cũng không nói ra". Lý Thiên Ngọc thầm buồn cười nói.

"Như vậy Thu nhi xin cảm ơn công tử!" Thu nhi mặt có chút hồng hồng nói.

"Được rồi giờ vào thôi, ta còn phải xem bệnh cho phụ thân ngươi nữa!" Lý Thiên Ngọc nói.

"Vậy mời công tử!" Thu nhi vừa nói tay vừa đẩy cửa mời hắn vào.

Tiền vào bên trong, Lý Thiên Ngọc nhìn xung quanh thầm than, đơn xơ đến khó tin, cả căn nhà chỉ có một chiếc giường, một tủ nhỏ treo vài bộ quần áo, một chiếc võng, tuy nhiên khá sạch sẽ.

Trên giường nằm một người đàn ông tuổi chừng hơn 50, da dẻ vàng vọt, gầy ốm gần như da bọc xương, chỉ thấy hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, đã mê man bất tỉnh.

Bên bếp lửa lúc này đang đun một ấm thuốc, dược hương tràn khắp căn nhà nhỏ. Lý Thiên Ngọc ngửi thử liền đoán ra thuốc này trị chứng phong hàn, cảm mạo đối với bệnh lao của người đàn ông này chẳng có tác dụng quái gì không những thế bệnh càng để càng nặng giờ đã chuyển biến xấu, chẳng biết tên lang băm nào kê đơn, bảo sao người đàn ông kia càng ngày càng yếu.

Lý Thiên Ngọc liền lấy ra hai chiếc khăn tay sau đó đưa cho Thu nhi một cái mình một cái rồi bảo đeo lên bịt mũi miệng lại. Công nhận số tiểu cô nương này cũng may mắn, chưa bị lây nhiễm, tuy nhiên cũng cần làm bảo hiểm một phen.

Cho tay vào trong ngực, lấy ra một bộ ngân châm, nhẹ nhàng cởi ra áo của người đàn ông kia, Lý Thiên Ngọc liền liên tục thi châm, ấn đường, thái dương, đản trung,kỳ môn, thiên khu,....Vừa châm vừa điều động khí trong cơ thể truyền vào châm, chỉ thấy đầu châm rung động không ngừng, giây lát sau liền nóng đỏ cả lên.

Lý Thiên Ngọc nhận thấy người đàn ông này bệnh tình khá nặng, phổi ứ tắc đã lâu, khí lưu không thuận, đành phải dùng đến phương thức thiêu châm kích thích huyệt đạo trước làm phổi hoạt động tốt hơn sau đó mới kê đơn sắc thuốc.

Sau khoảng 40 phút, người đàn ông sắc mặt lúc này hơi chút hồng hào, hơi thở không còn mỏng manh yếu đuối như trước, Lý Thiên Ngọc thầm gật đầu sau đó rút châm khử trùng liền cho vào bao quay ra nói với Thu nhi :

"Tiểu cô nương, ta đã châm cứu xong, đợi chút nữa ta viết một đơn thuốc ngươi đi mua rồi sắc cho phụ thân ngươi uống sau một tháng bệnh tình liền khỏi". Lý Thiên Ngọc lại bỏ bao châm vào ngực sau đó liên hệ không gian chủ thần lấy ra giấy bút và mười thỏi bạc, mỗi thỏi chí ít cũng mười lạng.

Hắn viết xong đơn thuốc liền giao cho Thu nhi lại nói :

"Đây là đơn thuốc và mười thỏi bạc, ngươi mua thuốc theo đơn, ngày uống ba lần, lưu ý thuốc đun phải một canh giờ mới được bắc ra".

"Không được công tử! Người đã chưa bệnh cho phụ thân của ta không thu phí chẩn kim, ta làm sao dám nhận tiền của người được chứ?" Trần Thu nhi vội vã xua tay nói.

"Ta cho thì cứ cầm, chút bạc này với ta cũng không đáng là bao, ta cũng không muốn ngươi tiếp tục đi ăn trộm, mà ngươi thì cũng cần tiền mua thuốc, mua đồ ăn bồi bổ cho phụ thân ngươi nữa!" Lý Thiên Ngọc phẩy phẩy tay nói.

"Vậy! Thu nhi xin cảm tạ công tử, không biết công tử quý tính đại danh, hiện đang ở nơi nào, chờ cha ta khỏe lại liền cùng nhau tới báo đáp ân đức của công tử!" Thu nhi nhỏ nhẹ nói.

"Ta tên Lý Thiên Ngọc, còn về giúp ngươi chỉ là tiện tay không cần báo đáp làm gì!". Lý Thiên Ngọc nói xong liền cười mỉm, sau đó quay đầu liền hướng nhà trọ mà đi.

Trần Thu nhi lúc này ngẩn ngơ tựa ở cánh cửa ngước nhìn về phía bóng lưng của hắn, trong lòng có chút xúc động, cũng không biết nội tâm nàng đang nghĩ gì nữa!


Tác : Thú thực với mọi người tác đối y học, trung y lẫn tây y là hoàn toàn mù tịt, tác chỉ biết huyệt đạo và tên của chúng chứ hoàn toàn không biết tý gì về chức năng cũng như công dụng của việc châm cứu vào những huyệt đấy như thế nào, cũng chỉ biết nhắm mắt viết bừa, cố miêu tả sao cho sinh động cụ thể một chút, mọi người ai biết trung y, xoa bóp bấm huyệt mà đọc được cũng xin đừng ném đá tác, dù sao tác chỉ muốn sản phẩm của mình tốt , người đọc có thể thấy được điều đó chứ không phải có ý muốn sản phẩm của mình rẻ tiền đi. Mong mọi người thông cảm.