Chương 19: Lần đầu làm tặc!

Dạ hắc phong cao, không phải giết người thì cũng là trộm, Lý Thiên Ngọc lúc này không phải giết người vậy thì đương nhiên là đi trộm rồi.

Chỉ thấy lúc này hắn phi thân bay vào bên trong một tòa phủ đệ, chủ nhân của tòa phủ đệ này nhìn qua thôi cũng biết thuộc loại giàu có, phủ đệ rộng khoảng gần bốn trăm mét vuông được bố trí xung quanh từng dãy giả sơn nguy nga đồ sộ, đếm qua số lượng còn không nhỏ, chưa kể gia nhân hầu hạ cũng đến năm, sáu chục người, Lý Thiên Ngọc loanh quanh một vòng liền tìm được phòng ngủ của chủ nhân tòa phủ đệ này.

Tới nơi, thấy vách cửa làm bằng giấy, hắn lấy tay chọc ra một cái lỗ, một loạt tiếng động kỳ quái theo đó vọng ra, Lý Thiên Ngọc tò mò ghé mắt nhìn vào, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn hắn liền giật cả mình.

Hắn nhìn thấy gì? Phía trong căn phòng đồ đạc không nhiều, chỉ có một bộ bàn ghế, một chiếc tủ quần áo và một chiếc giường, khá bình thường, có cái khiến hắn giật mình là chiếc giường kia đặc biệt rộng, trên giường đang diễn ra một cuộc chiến rất ác liệt, một phương là một người đàn ông niên kỷ chừng hơn bốn mươi, một phương còn lại là sáu nữ nhân, phải! Con mẹ nó, là sáu người chứ không phải một.

Hai bên vật lộn khá ác liệt, Lý Thiên Ngọc lúc này cũng hào hứng đứng một bên mà xem, nước dãi tý nữa thì chảy cả ra, hắn cũng chẳng nghĩ đến là rình xem trộm như vậy là có đạo đức hay không, nên nhớ hắn là đang đi trộm đồ, mới chỉ rình xem thì đã thấm vào đâu.

Dù nói vậy, nhưng Lý Thiên Ngọc cũng cảm thấy cũng hơi mất mặt, những hắn vẫn xem tiếp, dù sao mùi vị nữ nhân như thế nào hắn còn chưa từng được nếm thử.

Bây giờ, tự nhiên cho hắn gặp được phim con heo miễn phí thì tội gì không xem, tuy chưa ăn qua thịt heo cũng xem qua heo chạy, tích lũy kinh nghiệm từ bây giờ đến khi thực chiến cũng không thừa.

Hơn nữa, sáu nữ nhân kia nhan sắc lẫn vóc dáng cũng không kém, đặc biệt bộ ngực sáu nữ nhân này còn rất to, hắn nghĩ chắc chủ nhân tòa phủ đệ này có sở thích đặc biệt với ngực, cũng không khinh bỉ, bởi vì hắn cũng thích ngực to thì lấy mặt mũi đâu ra mà khinh bỉ tên kia chứ?

Lúc này, tên kia đề thương ra trận nhấp liền trăm cái liên tục, bên cạnh là năm vị lão bà của hắn mặt đầy thỏa mãn đang vuốt ve lẫn nhau, còn dưới thân hắn một nữ nhân còn lại đang thở dốc hơn nữa vừa như khóc lại như mừng khẽ rên, đồng thời từng đợt dâm thanh lãng ngữ từ trong miệng nữ nhân này truyền vào trong tai hắn, cuối cùng do lạc đỉnh vu sơn mà ngâm dài một tiếng khiến ai nghe thấy cũng phải thú huyết sôi trào.

Căng cứng cả người vì lên đỉnh, tên kia liền phun ra tinh hoa bơm vào trong cái khe ẩm ướt của nữ nhân này sau đó thở hồng hộc như trâu húc mả, mướt mải mồ hôi nhưng vẫn dâm đãng nói:

"Khà khà ! Sáu vị phu nhân, thế nào, thoải mái không?"

"Thúy Lan, nãy ta nghe nàng kêu to nhất nhé, có phải hôm nay lão gia rất lợi hại phải không?"

"Lão gia...bình thường lão gia cũng mạnh nhưng hôm nay đặc biệt có lực nha, bọn thiếp liền sướng muốn chết!" Thúy Lan dư triều chưa tan, hơi thở gấp mà đáp.

"Đúng, đúng lão gia! Hôm nay sao lão gia hùng phong đại chấn để tỷ muội bọn thiếp sáu người thật quá thoải mái" Năm nữ nhân khác xuân triều chưa tan cũng đồng dạng một vẻ say mê nói.

"Khà khà! Giờ các nàng liền biết lão gia oai phong! Sau này mỗi ngày lão gia liền đút các nàng ăn no thì thôi, hắc hắc....!!!" Tên này như một chú gà trống đá thắng liền đắc ý cười dâm nói.

Có điều, trong đầu hắn lúc này thì âm thầm thở phào: "May mà lão Phùng chủ tiệm thuốc kê cho ta vài liều tráng dương nếu không đúng là không đối phó được mấy nữ nhân này! Mẹ nó, đúng là số khổ!"

Lý Thiên Ngọc lúc này cũng một thân bụng nóng, cũng may đại chiến đã qua, hắn điều chỉnh tâm tình, giờ là lúc đi làm chính sự, khẽ đẩy cửa không gây ra chút tiếng động nào sau đó lách mình đi vào, tiếp đó hắn dùng tốc độ nhanh nhất cho mỗi người một chặt vào gáy, lực đạo cũng không mạnh nhưng đủ khiến bảy người trong đó mê man ít nhất một tiếng cũng là nửa canh giờ thời gian.

đánh ngất toàn bộ bảy người, hắn con mắt chợt lơ đãng liếc tới, chỉ thấy sáu tòa thánh phong trắng mịn nõn nà đập vào mặt, Lý Thiên Ngọc nuốt một ngụm nước miếng liền lộ ra chính nhân quân tử bộ dạng, quay mặt không nhìn nữa, chỉ là tay thì vẫn leo lên đỉnh núi bóp một cái cho đỡ thèm.

Cũng chỉ bóp một cái giải thèm, đồng thời cảm nhận xúc cảm từ bộ ngực xem nó như thế nào thôi, Lý Thiên Ngọc cũng không dám quá đà, hắn cũng không muốn chỉ vì bản thân không nhịn được mà thượng lão bà của người ta.

Sau đó, hắn vội vàng lưu luyến mà buông tay, bắt đầu đi tìm kiếm xung quanh phòng, lạ một điều cả gian phòng hắn lật qua đến hai lần mà chẳng thấy cái khỉ gì, đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên chú ý tới bức tranh treo ở trên tường.

Hắn liền đi tới đưa tay gõ một cái, chỉ nghe "cộc!" một tiếng ! Lý Thiên Ngọc miệng liền nhếch lên, thì ra là giấu ở đây, bảo sao ta tìm mấy lần đều không thấy gì, đủ cẩn thận.

Tiếp đó, hắn liền nhanh chóng hạ bức tranh xuống, phía sau lộ ra một cái cửa gỗ hình chữ nhật rộng khoảng nửa mét, cao gần một mét, trên cánh cửa có một lỗ khóa.

Lý Thiên Ngọc cũng lười đi tìm chìa khóa, giờ xung quanh không có ai, bảy người kia thì ngất, cũng phải non nửa tiếng nữa mới tỉnh, hắn dù gây ra chút tiếng động cũng chẳng có vấn đề gì. Năm đầu ngón tay chập lại thành thủ đao, sau đó hắn phát lực đâm tới, chỉ nghe đến "Rục!" một cái, cánh cửa gỗ liền bị hắn xuyên thủng, sau đó bàn tay hắn nắm lấy kéo văng ổ khóa, như một miếng đậu phụ, ổ khoác liền toác ra lăn xuống phía dưới mặt đất.

Ở trong mật thất liền có hai cái rương, một xấp ngân phiếu, một khay chứa một quyển thư tịch không và một đóng giấy không biết là cái gì.

Lý Thiên Ngọc vội lôi kéo hai chiếc rương ra ngoài, hắn dùng lực bẻ gãy khóa, một rương chứa là vàng, một rương chứa bạc, tiếp đó hắn tiện tay cũng thu luôn đống ngân phiếu.

Nhét hai rương chứa vàng và bạc vào sáng thần không gian, xấp ngân phiếu thì nhét túi quần, Lý Thiên Ngọc liền xem xét đống giấy, thì ra là khế đất.

Hắn liền ngán ngẩm bỏ lại, hắn lấy cũng chẳng để làm gì thôi thì trả lại người ta, làm gì cũng không nên làm quá tuyệt mà.

Tiếp đến hắn liền cầm đến quyển sách, lần này thì Lý Thiên Ngọc cũng phải giật nẩy cả mình, hắn vừa chạm vào quyển sách thì....

"Đinh ! Phát hiện bí tịch Hoàng đế nội kinh x1"

Lý Thiên Ngọc mừng rỡ, vội vàng thu hồi vào trong rương chứa đồ.

Thu gom đồ đạc xong xuôi, cẩn thận treo lại bức tranh về vị trí cũ, Lý Thiên Ngọc chạy vội ra cửa chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghĩ đến điều gì, hắn quay người đi đến bên chiếc giường liền nhìn ngắm sáu nữ nhân từ đầu đến chân một lần sau đó giơ tay liền lần lượt bóp lấy sáu tòa thánh nữ phong, trên mặt cũng hiện lên vẻ say mê.

Vừa bóp Lý Thiên Ngọc mồm vừa lẩm bẩm thở dài:"Haizz...! Xúc cảm thật tốt nha, không biết đến bao giờ mới có cơ hội được bóp nữa đây!".

Bóp chán chê mỏi tay một hồi, Lý Thiên Ngọc liền luyến tiếc rời đi, trước khi đi còn khốn nạn bỏ lại một câu :

"Huynh đệ, ngươi thật đúng là người tốt, không những tiễn đưa vàng, bạc, còn đưa tặng ca một quyển bí tịch, liền lão bà cũng mang ra chiêu đãi để cho ca thỏa mãn xúc cảm một trận, ca thật không biết lấy gì báo đáp, đành chúc ngươi cùng lão bà sớm ngày sinh quý tử vậy! Thôi ngủ ngon, ca đi đây!"

Tên kia cũng thật đáng thương, đã bị trộm đồ không nói, vợ mình cũng bị hắn chấm mút từ đầu tới chân, chỉ mỗi cái là còn chưa bị hắn chơi, giờ mà còn tỉnh nhìn thấy cảnh này lại nghe thấy lời này của Lý Thiên Ngọc chắc cũng phải tức đến máu phun ba thước, chỉ mặt hắn mà mắng máu chó đầy đầu mất.

Rời khỏi tòa phủ đệ sung sướng kia, Lý Thiên Ngọc đi loanh quanh cuối cùng cũng tìm thấy một nhà trọ khá tốt, hắn liền đi vào.

"Khách quan, cần gì sao?" Một tên tiểu nhị không biết từ đâu chui ra đối với hắn cười lấy lòng nói.

"Ta cần một phòng trọ sạch sẽ, tiện thể mua cho ta một bộ y phục đồng thời mang lên một chút thức ăn!" Lý Thiên Ngọc gật đầu đáp.

Sau đó, hắn cho tay vào túi quần, thực chất là hắn liên hệ với không gian sáng thần, liền lôi ra hai thỏi bạc quăng cho tên tiểu nhị kia.

Tên tiểu nhị thấy hắn ra tay hào phóng liền gật đầu như bổ củi, vâng vâng dạ dạ như thấy cha mẹ ruột, phải biết lúc này hai thỏi bạc đối với một gia đình bình dân bách tính là đủ sống tận hơn hai tháng trời.

Lý Thiên Ngọc không biết giá cả nhưng hắn cũng biết thuê phòng cũng không đáng giá tận hai thỏi bạc bất quá hắn trong rương còn đến vài ngàn thỏi như vậy, chỉ một hai thỏi thì bất quá là chín trâu mất một sợi lông, chẳng thấm vào đâu cho nên cũng không tính toán chi li.

Được tiểu nhị dẫn lên phòng, ngồi trên giường, Lý Thiên Ngọc liền tra xét quyển Hoàng đế nội kinh vừa mới đạt được.